Cố Tuyền và Vương Lâm vừa về đến nhà thì bắt gặp Thần Hi cùng Tịch Dương đang lên trên phòng. Chiếc váy trên người Tịch Dương đều bị xé tơi cả. Màu váy bị máu rồi rượu nhuộm đỏ thành ra loang lổ hết cả. Tịch Dương vẫn chưa hết bơ phờ vì những chuyện ban nãy. Hơn nữa, bụng cô vẫn chưa hết đau nên đi cũng chậm hơn.
"Tịch Dương!".
Vương Lâm bất chợt gọi.
"Con vào phòng mẹ, chúng ta nói chuyện một chút nhé!".
Tịch Dương gần như có thể đoán được mẹ nuôi muốn nói với cô điều gì.
"Mẹ, Tịch Dương đã thê thảm thế này rồi. Mẹ không thể để cho cô ấy tắm rửa, nghỉ ngơi trước đã sao?".
"Mẹ không có đang xin phép con!".
Thái độ của Vương Lâm rất quyết liệt. Tịch Dương biết cô nên giải thích hết tất cả với mẹ nuôi trước khi mọi chuyện rối tung hơn nữa.
"Vậy... con qua phòng mẹ chờ trước nhé!".
Vương Lâm gật đầu, lập tức theo sau cô.
Tịch Dương đã từng tới phòng của Vương Lâm rất nhiều lần rồi, nhưng chưa lần nào cô cảm thấy căng thẳng lẫn hồi hộp thế này... Thần Hi ban nãy gần như đã công khai cô ở trước mặt của mọi người. Tịch Dương biết mình không xứng đáng...
Cô lầm lũi đóng cánh cửa phòng phía sau lại. Nhìn nét mặt của Vương Lâm, Tịch Dương đoán bà cũng không dễ chịu gì hơn cô.
"Tịch Dương, mẹ biết là con rất mệt, cho nên mẹ sẽ nói nhanh thôi!".
Tịch Dương gật đầu, ngồi xuống giường. Vương Lâm trông thấy vết cắn rớm máu trên cổ của Tịch Dương, thầm thấy xót xa. Giọng cũng dịu xuống rất nhiều.
"Mẹ tin tưởng con, cho nên... Con hãy nói cho mẹ biết, rốt cuộc giữa con và Thần Hi đã xảy ra chuyện gì đi. Nhớ phải thành thật vào".
Cô gần như đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chiến đấu. Cô tỏ ra bình thản nhất có thể.
"Là ai đã nói cho mẹ biết điều gì phải không ạ? Tiêu Du Khiêm?".
"Con chỉ cần trả lời câu hỏi của mẹ mà thôi. Đừng hỏi vòng vo làm gì!".
Nếu đã như vậy, Tịch Dương thấy mình nên giải thích hết tất cả các trường hợp.
"Ban nãy... là do Thần Hi trông thấy con bị ức hiếp, nên anh ấy mới muốn đưa con lên sàn khiêu vũ, giới thiệu cho mọi người thôi. Hôm nay con không chuẩn bị kỹ đã bị Tiêu Du Khiêm kéo đến đó, sợ sẽ làm xấu mặt mọi người... Ngoài ra, do mọi người trong trường không biết con có anh trai nuôi nên cứ hay đồn thổi lung tung".
Vương Lâm quá hiểu con trai bà sẽ không đối xử quá đặc biệt với bất cứ ai, trừ phi Thần Hi thật sự rất để tâm đến. Một phần khiến Vương Lâm tin lời của Tiêu Du Khiêm và Cố Tuyền không thấy bất ngờ đó là vì ánh mắt thâm tình quá ư lộ liễu của con trai ông bà, Cố Thần Hi.
Từ lớn đến bé, Vương Lâm chưa từng thấy Cố Thần Hi nhìn ai với ánh mắt ấm áp và say đắm như vậy. Bà đột nhiên thấy buồn bã với Tịch Dương, không tin được là con bé có thể nói dối với bà.
"Con cứ thành thật với mẹ đi mà. Mẹ sẽ không trách và sẽ chấp nhận mọi thứ. Mẹ chỉ hi vọng con có thể nói thật với mẹ mà thôi!".
"Ngay cả khi biết con như vậy, mẹ vẫn chấp nhận con hay sao ạ?".
Vương Lâm không nói, đôi mắt bà bỗng chốc rơi vào hoang mang.
"Đó là chuyện của hai đứa, mẹ sẽ không tham dự!".
Tịch Dương biết chuyện này thế nào cũng sẽ kết thúc như thế này mà. Tất nhiên Cố Tuyền và Vương Lâm sẽ không phản đối, bởi vì Tịch Dương là con gái cưng của hai người họ. Tuy nhiên, họ có thấy vui vì sự thật này không, lại là chuyện khác.
Cô vờ mỉm cười hạnh phúc, khiến Vương Lâm tưởng rằng Tịch Dương cứ thế sẽ thừa nhận tất cả.
"Mẹ đã nói vậy thì con cũng xin được thành thật khai báo" - Vương Lâm vô cùng chăm chú lắng nghe cô - "Mẹ à... Thực ra... Anh Thần Hi chưa có bạn gái đâu ạ. Anh ấy cố tình che mắt bố mẹ để không phải đi coi mắt nữa, nên mới nói vậy thôi... Con xin lỗi vì đã che giấu giúp anh ấy, mẹ đừng giận con nhé!".
Vương Lâm cứng người nhìn Tịch Dương.
"Đây chính là sự thật?!".
Tịch Dương ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.
Vương Lâm băn khoăn một lúc lâu, rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Cơ mặt của Vương Lâm toàn bộ đều giãn ra. Tịch Dương đã biết trước, kết cục là như vậy mà...
"Vậy được rồi, con mau về phòng nghỉ ngơi đi, kẻo mệt đấy!".
"Dạ vâng, con về ngay đây ạ...".
Tịch Dương vừa ra khỏi phòng mới dám thả lỏng ủ rũ. Cả người cô đều thấy đau nhức, nặng nề không thôi. Tất cả đều xảy ra đúng như những gì Tịch Dương đã dự đoán, cô có nên vỗ tay tự khen mình thông minh không. Tại sao từ trong sâu thẳm trái tim cô, lại coi đây giống như là... một sự phản bội?
Có lẽ bản thân Tịch Dương, chút nào đó cũng đã hi vọng. Nếu như Cố Tuyền và Vương Lâm vui vẻ chấp nhận, có thể cô sẽ từ từ tìm cách... giải thích với Thần Hi.
Nhưng mà... Bây giờ... Khả năng nào cũng không tồn tại nữa.
Trông thấy Tịch Dương trở về, mặt rũ mày chau, Thần Hi bật người đứng dậy.
"Mẹ đã nói gì với em?".
"Không có gì cả!" - Tịch Dương thở hắt ra - "Em mệt lắm, chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không?".
Tịch Dương đi vào trong phòng tắm mở nước cởi đồ. Lễ phục được cởi xuống. Da thịt trắng nõn hằn rõ từng vết dày vò. Thần Hi nghiến chặt răng, bóp lấy tay. Tên khốn Tiêu Du Khiêm đó cố tình để lại dấu vết, chọc tức anh. Trên bụng của Tịch Dương còn có một vết tím bầm rất to, nhìn thôi đã thấy đau rồi.
Cô nằm bên trong bồn tắm, để nước từ từ xả xuống lớp da đầy sự dơ bẩn của mình, ngửa cổ buông xuôi. Thật ra cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Thần Hi đau lòng khi thấy Tịch Dương như vậy. Anh bắc ghế, ở một bên, lấy khăn giúp cô tắm rửa lau người. Làn nước dịu mát khẽ khàng chảy róc rách bên tay. Hơi nước bốc lên. Lòng người mờ mịt. Tịch Dương không chút kháng cự nữa, để mình yên lặng thiếp đi.
Anh rút khăn tắm, nhẹ nhàng giúp cô lau người, đặt trên giường, sấy mái tóc ướt sũng của cô. Bông tăm chấm thuốc bôi lên vết thương trên cổ, băng bó kỹ càng. Thần Hi muốn an ủi, nhưng lại sợ bản thân nói ra gì đó sai, nên anh không nói gì cả, chỉ trầm mặc ở cạnh cô.
Sáng hôm sau thì Lam Bách đã đến từ sớm để đón Tịch Dương đi. Từ Viên và Lam Hiểu đều kiên quyết muốn đem Tịch Dương về nhà cho bằng được, không muốn cô tiếp tục ở lại đại học S, cũng không muốn để cho cô sang nhà họ Cố nữa. Ít nhất thì cho đến năm sau...
Tịch Dương chẳng nói năng gì, ngầm đồng ý. Cô thật sự đã quá mỏi mệt với thế giới này rồi, chẳng muốn đấu tranh thêm chút nào nữa. Có lẽ ý trời đã sắp đặt, muốn cô an an tĩnh tĩnh ở trong căn phòng này đến hết quãng đời còn lại.
Cố Thần Hi ngày ngày đến thăm, nhưng Lam Bách không cho anh bước nửa bước vào nhà. Tên họ Tiêu kia chẳng phải vì Cố Thần Hi nên mới bước vào đời cô ư? Bố mẹ cô và Lam Bách đều đổ lỗi cho nhà họ Cố về phiền phức lần này.
Lam Hiểu nói.
"Bọn họ rốt cuộc cũng là tầng lớp tôn quý, nhà chúng ta dưới thấp không với tới được, vẫn nên bớt qua lại nữa thì hơn!".
Lam Bách không bênh, dường như anh đã phát hiện ra giữa Tịch Dương và Cố Thần Hi có điểm bất thường.
Thần Hi càng không gặp được Tịch Dương, càng nổi điên, càng gọi gập càng nhắn tin đến cháy máy. Vậy mà Tịch Dương lấy một tin nhắn hay một cuộc điện thoại cũng chẳng thèm trả lời anh.
Ngày tháng cứ lẳng lặng trôi đi, mà ngày nào Thần Hi cũng lái xe đến trước cửa nhà, yên tĩnh chờ đợi như bóng ma, có đuổi cũng không chịu đi khiến Lam Bách tức muốn chết. Hôm trước còn định lấy mấy quả trứng thối ném vào con xe xịn của anh buộc phải rời đi. May mà một giây yếu lòng, liền không nỡ xuống tay.
Đến tận hôm ba mươi Tết mà Cố Thần Hi vẫn cương quyết ngồi lì dưới nhà. Lam Hiểu và Từ Viên hết cách, lại nghe Thần Hi mắt long lanh nói: "Cháu chỉ xin phép được lên gặp Tịch Dương một chút thôi mà!".
Bộ dạng tiều tuỵ kia của Cố Thần Hi làm cho ông bà nhớ đến bộ dạng "xác sống trỗi dậy" cách đây vài tháng của Lam Bách, có chút không đành lòng, nên đã cho vào.
Tịch Dương vừa trông thấy Thần Hi, mặt liền biến sắc. Nhà cô phòng thủ mấy tuần liền đều rất kiên cố mà, sao lại để cho anh lọt vào rồi?
"Em làm gì mà không trả lời tin nhắn lẫn điện thoại của anh?".
Tịch Dương không muốn trả lời, quay mặt vào trong góc tường, né tránh.
Thần Hi khốn khổ bò lên giường, xoay vai Tịch Dương.
"Bé con à, em sao vậy? Em giận gì anh à? Trả lời anh đi có được không?".
Cô vẫn giận dữ né tránh, không muốn đối diện với Thần Hi. Ít nhất thì anh có thể nhìn ra được, vết thương trên người cô đều đã liền lại hết rồi, mờ đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thần Hi không ngừng lay rồi ôm chặt lấy Tịch Dương.
"Em sao thế này? Cho dù xảy ra chuyện gì... Em cũng nên nói với anh một tiếng chứ?".
Trong đáy mắt của Thần Hi chứa đầy những mảnh vỡ.
"Em cũng biết anh ghét mỗi lần em biến mất thế nào rồi mà... Tịch Dương. Em có thể cho anh một câu trả lời thôi có được không? Em đừng đối xử với anh như vậy...".
"Thần Hi, chúng ta chia tay đi!".
Tịch Dương không quay đầu, để tóc che hết mặt mũi mà nói.
Thần Hi đau đớn gần như phát điên, có phải anh đã nghe nhầm rồi không?
"Bé con, em đang nói gì vậy? Em vừa nói gì vậy? Anh nghe không rõ. Xin em đừng đối xử với anh như vậy mà. Em đừng...".
Tay anh siết chặt lấy eo cô níu kéo, bị Tịch Dương quyết liệt gỡ tay kéo ra.
"Thần Hi, buông em ra. Em không yêu anh nữa, mau buông em ra!".
"Anh không nghe, anh không muốn nghe gì nữa cả!".
Mặc kệ Tịch Dương vẫy vùng, Thần Hi vẫn kiên trì túm lấy cô.
Lam Bách đứng ngoài cửa phòng, nghe ngóng như một tên trộm. Trong tay đã thủ sẵn cây gậy bóng chày, chỉ cần Cố Thần Hi dám làm bậy thì nhà họ Cố từ hôm nay sẽ tuyệt tự tuyệt tôn.
Cố Thần Hi lì lợm giữ chặt lấy Tịch Dương không buông.
"Tại sao anh cứ luôn khiến mọi chuyện khó khăn đến thế?" - Tịch Dương mệt mỏi hỏi.
"Anh không tin. Em đã yêu anh nhiều như vậy mà?! Anh không tin đâu, chắc chắn em lại giấu giếm anh chuyện gì đó...".
Cây gậy của Lam Bách rơi xuống đất. Lam Bách khẽ thở dài, đúng là cô em gái này của Lam Bách có rất nhiều bí mật. Anh gần như đoán được tại sao Tịch Dương lại làm như thế...
Nhớ lại cái lần đầu tiên và duy nhất Lam Bách khiến cho Tịch Dương lên cơn đau tim là lúc anh đang đùa cô về chuyện của Cố Thần Hi. Lẽ nào từ lúc ấy, con bé đó đã...
Lam Bách thấy đau tim giùm em gái mình, chẳng có sức cầm gậy nữa. Bên trong phòng, một chút động tĩnh cũng không có.
Lam Bách mất kiên nhẫn, xộc cửa xông vào thì thấy hai người đang ôm nhau trên giường thút thít. Lam Bách tàn nhẫn đi tới dùng gậy gỗ, chỉ thẳng vào gương mặt đang tái nhợt của Cố Thần Hi.
"Cậu bước ra đây cho tôi. Buông em gái của tôi ra. Hai người quen nhau từ lúc nào vậy hả?".
Tịch Dương lúc này mới quay đầu. Hai mắt sưng to, đỏ hoe.
"Anh trai, anh đừng đánh Thần Hi có được không? Em và anh ấy chia tay rồi".
"Không! Cậu muốn đánh tôi bao nhiêu thì đánh, tôi có chết cũng không chia tay với em gái cậu".
Lam Bách cạn lời, thật muốn tẩn cho Cố Thần Hi một trận.
"Cố Thần Hi, cậu mau về đi. Sắp giao thừa rồi. Không lát nữa bố mẹ tôi mà thấy thì cậu và cả Tịch Dương, nhà họ Cố nữa đều chết chắc đó".
Tịch Dương nhạt giọng, nài nỉ.
"Thần Hi, anh mau về đi!".
"Nhưng anh không chia tay em đâu...".
"Đủ rồi, đừng ngôn tình nữa!".
Lam Bách đập cốp một cái xuống tay của Cố Thần Hi. Tịch Dương nghe mà thấy đau. Lam Bách thấy mình còn quá nhẹ tay nên lần thứ hai là đập xuống. Thần Hi phải co người, lăn ra giường rên rỉ vì đau. Còn Tịch Dương thì nghe tưởng Thần Hi bị gãy mất xương luôn rồi.
"Lam Bách!" - Tịch Dương quát.
Lông mày của Lam Bách giãn ra.
"Yên tâm, anh sẽ lái xe đưa cho hắn về nhà nghỉ đàng hoàng!".