Cổng đại viện, một đôi trung niên gõ cửa rầm rầm rầm.
Tần Thâm mơ mơ màng màng rời giường, mặc cái áo len hở cổ lên sau đó đi trong sân, vừa mở cửa ra đã dọa đến mức tóc cũng nổ tung.
"Ặc... mẹ... ba..." Trán Tần Thâm giật giật, vì lạnh mà rít một tiếng, "Hai người... sao hai người lại tới đây?"
Người phụ nữ trung niên nện túi xách Chanel trong tay vào người Tần Thâm, Tần Thâm thét lên, điên cuồng kêu gào: "Lệ Lệ nữ sĩ, mẹ làm gì vậy?"
Lệ Lệ nữ sĩ, cũng chính là mẹ Tần Thâm, tên khai sinh là Lý Lệ Lệ, người đàn ông đứng bên cạnh giả vờ ngăn cản hai lần, thực ra luôn đẩy Lệ Lệ nữ sĩ đánh Tần Thâm.
Lệ Lệ nữ sĩ dừng hai tay điên cuồng lại, Tần Thâm thở phào, vẻ mặt bà phẫn nộ, chỉ vào Tần Thâm mắng: "Cái thằng nhóc này, nửa năm không về nhà, mẹ còn tưởng con thật sự bận rộn như vậy, không ngờ, thư ký Hà nói đã mấy ngày con không đi làm."
Tần Thâm đứng thẳng lên, cây ngay không sợ chết đứng mà nói: "Con làm công ích mà!"
Còn chưa dứt lời, vừa nói Lệ Lệ nữ sĩ xắn tay áo mình lên, "Con bịa à, con bịa nữa đi, thư ký Hà nói con đã về từ lâu rồi."
Tần Thâm không nhịn được "chậc" một tiếng, "Con nói này Lệ Lệ nữ sĩ, con không cần nghỉ ngơi sao?" Anh nói xong, Lệ Lệ nữ sĩ lườm anh, điên cuồng ghét bỏ nói: "Con? Nghỉ ngơi? Trước đây bận bịu chẳng biết trời đất, mẹ bảo con nghỉ ngơi, làm sao con cũng không chịu, bây giờ lại nói nghỉ ngơi với mẹ?"
Tần Thâm ngáp một cái, dụi dụi mắt.
Lệ Lệ nữ sĩ vẫn đang nói: "Đứa nhóc này, nhất định là có chuyện gì giấu mẹ, làm cho cái người bình thường thích đi làm nhất đều không đi, còn bỏ bê công việc đã liên tiếp mấy ngày!" Bà nói xong, vòng qua Tần Thâm, định đi vào trong sân.
Lý Lệ Lệ hừ một tiếng, gõ cái mũi anh: "Mẹ muốn nhìn xem, trong này có cái gì câu mất hồn con."
Tần Thâm nghe xong, suy tư một lúc, "Vậy mẹ ở đây chờ con một chút, con gọi vợ con dậy." Anh quay người, Lý Lệ Lệ mở to mắt, chợt bắt Tần Thâm lại, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Cái gì?! Vợ cái gì?"
Ngay cả ba Tần Thâm ở bên cạnh cũng ngạc nhiên, "Thâm... con nói gì?"
Lý Lệ Lệ giận dữ chỉ vào anh: "Con không muốn gặp mẹ cứ việc nói thẳng, còn mang vợ ra gạt mẹ..." Bà dừng một chút, nói tiếp: "A, mẹ tin mặt trời mọc đằng tây, cũng không tin con có vợ."
Lý Lệ Lệ cũng chưa quên, mấy năm qua bà nghĩ cách muốn Tần Thâm đi xem mắt, lúc nào anh cũng lạnh nhạt từ chối, hàng xóm láng giềng đều trá hình giới thiệu con gái của họ cho Tần Thâm, nhưng Tần Thâm đều rất thẳng thắn nói: "Thật ngại quá, cháu có bạn gái." Anh nói câu này, cũng chỉ lừa những người đó, người trong nhà đều biết anh không có bạn gái, mấy cái tin tức kia của anh, bọn họ cũng chẳng biết bỗng dưng từ đâu anh thản nhiên nói ra đặc điểm của nửa kia như vậy, bọn họ từng suy đoán, có phải chính là cô bé đã ở bên anh hồi cấp Ba hay không, nhưng mấy năm gần đây, cũng không thấy Tần Thâm nhắc đến cô bé, chỉ là trong mấy lần vô ý, đã nhìn thấy màn hình điện thoại của anh, đều là cô bé đó, về sau cũng không dám giúp người khác mai mối, giới thiệu cho con mình nữa, dù gì, từ nhỏ Tần Thâm đã rất cố chấp, thứ anh muốn, nhất định, mãi mãi sẽ không từ bỏ.
Bà vốn muốn nói "mẹ vẫn không biết con, đối với con bé kia nhớ mãi không quên", thế nhưng, bà sợ nhắc đến vết thương của Tần Thâm, bà còn nhớ, lại một năm nữa, không nhớ là năm nào, mọi người tụ họp cùng ăn Tết, ông Tần Thâm luôn hỏi Tần Thâm tình hình của cô bé ấy, lúc ấy ai cũng không nhìn thấy, chỉ có bà, thấy khóe mắt Tần Thâm đã đỏ lên.
Bắt đầu từ đây, bà biết sợ là con trai nhà mình không thoát được nạn này.
Vì thế bà vẫn rất kinh ngạc, anh nói có vợ, bà rất muốn nhìn xem rốt cuộc là người ở đâu, có thể để anh thoát khỏi việc đi làm không biết ngày đêm để che giấu nỗi đau của mình.
Muốn biết, rốt cuộc là ai, có thể lọt vào mắt anh, để giờ phút này nói xong mặt mày anh trở nên dịu dàng, còn có khóe miệng không nhịn được cong lên.
Lý Lệ Lệ cũng thật tò mò, con của mình, cuối cùng.
"Tần Thâm, đây là?" nơi cửa chính, truyền tới một giọng nói, Lý Lệ Lệ quay đầu nhìn sang, người kia mặc quần áo giống với con mình. Tóc có hơi rối, có lẽ là mới ngủ dậy, theo bản năng, Lý Lệ Lệ liền thoáng nhìn qua bầu trời, trời vẫn còn tối tăm mờ mịt, dường như bà mới nhớ, bây giờ mới sáu giờ sáng.
Bà mất tự nhiên ho khan một tiếng, đi lên quan sát cô bé kia, bà lẩm bẩm: "Có vợ thật à..."
Tần Thâm nghe thấy bà lẩm bẩm, nghiến răng nở nụ cười với Lý Lệ Lệ, cuối cùng quay người, đi đến cửa chính nơi Bạch Đồ đang đứng.
Mà Bạch Đồ cũng đang nhìn hai người trung niên nọ, nếu cô đoán không sai, có lẽ là.
"Đây là ba mẹ anh." Không biết từ lúc nào Tần Thâm đã chạy tới bên cạnh mình, còn giúp cô giải đáp nghi hoặc.
Lòng Bạch Đồ đã căng thẳng càng trở nên căng thẳng hơn, Lý Lệ Lệ nhìn bộ dạng dịu dàng của con trai mình, như thể gặp ma, sau đó lại nhìn dáng vẻ cô bé kia, trời! Bà đã nói mà... làm sao có thể có vợ, lúc ấy bà từng nghĩ, nếu đời này Tần Thâm kết hôn, đoán chừng cũng chỉ cô bé ấy mới có thể làm cho nó có ý định này, cô gái trước mặt chính là cô bé trên màn hình điện thoại bà nhìn mấy năm qua.
Bà lập tức suy nghĩ một chút, vả lại mấy năm qua dường như tâm tình của Tần Thâm đã dịu đi, ngày thường cũng trò chuyện với bọn họ, chỉ là lúc hàng xóm giới thiệu, anh nói gần nói xa cũng đều là ý tứ này, anh đang chờ cô bé kia, lúc nào cô ấy kết hôn, thì lúc ấy anh sẽ cưới cô ấy.
Từ từ người trong nhà cũng gần như đều biết tâm ý của anh.
Cái này... ý là.
"Hai người tụi con lại ở bên nhau?" Lý Lệ Lệ mau miệng hỏi.
Lần này Bạch Đồ hoàn toàn căng thẳng, lúng túng không biết làm sao.
Tần Thâm "chậc" một tiếng, "Lệ Lệ nữ sĩ, mẹ chú ý dùng từ, cái gì gọi là "lại"? Cho tới bây giờ tụi con chưa từng không ở bên nhau!"
Bạch Đồ thấy bông tuyết rơi xuống trên vai mẹ Tần Thâm, cô vội lách mình: "Dì... trước tiên đi vào ạ, trong nhà ấm áp, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi!"
Lý Lệ Lệ khen: "Quả nhiên con dâu của nhà họ Tần tôi đúng là chu đáo."
Bà đến gần, như quen thuộc nắm chặt tay Bạch Đồ, vui mừng hỏi: "Cô gái nhỏ, có phải từ cấp Ba cháu đã quen biết Tần Thâm đúng không?" Bà không ngại ngùng mà nói trắng ra, dù gì cũng là lần đầu gặp mặt.
Bạch Đồ ngẩn người, sau đó gật đầu, "Vâng, trước đây chỉ là bạn bè."
Cô nói xong, rõ ràng Lý Lệ Lệ chế nhạo nở nụ cười, Tần Thâm sau lưng cô, một tay ấn đầu cô, giọng nói lành lạnh, bên trong còn mang theo chút uy hiếp.
"Bạn bè?"
Bạch Đồ quay đầu, hung hăng trừng mắt anh, trưởng bối đã hỏi như vậy, chẳng lẽ còn muốn cô sửa lại: Không phải vậy, dì, chúng cháu là bạn trai bạn gái?
Hiển nhiên Tần Thâm không để ý tới cái này, anh luôn luôn thoải mái, với lại, chuyện anh hẹn hò với cô, toàn bộ người trong gia đình đều biết, hơn nữa cô còn từng gặp ông nội và bà nội nhà anh, anh chỉ là chưa đủ tuổi để cưới cô mà thôi.
"Không sai, chính là từ cấp Ba bọn con đã hẹn hò." Tần Thâm nghiêng đầu, tự hào nói.
Bị ánh mắt trêu ghẹo của Lý Lệ Lệ nhìn thực sự rất xấu hổ, Bạch Đồ nhắm mắt, mím môi, cổ cô đỏ ửng.
Cô vừa nghĩ người trước mắt là ba mẹ Tần Thâm, quả thật cô rất ngượng.
Cửa sổ sát đất, phản chiếu tuyết trắng bên ngoài, cuối cùng bầu trời đã xé xé ra một kẽ hở, vốn tối tăm mờ mịt, lúc này trở nên có phần sáng hơn.
Ngay giây Bạch Đồ đang thất thần, Tần Thâm cúi người cười gian, khẽ nói bên tai cô: "Thất thần gì thế, gọi ba mẹ đi."
Tâm tư Bạch Đồ vốn không ở đây, một lòng nghĩ đến trang điểm, đầu cũng không chải, quần áo cũng không thay, vén chăn đã đi xuống, bây giờ thật là! Ôi! Vừa nghe Tần Thâm nói, cô liền nói theo bản năng: "Ba, mẹ..." lời vừa ra khỏi miệng cô đã nghẹn lại.
Cô sững sờ tại chỗ, mà ba mẹ Tần Thâm cũng có chút ngây người, cái này... vẫn còn chưa chuẩn bị bao lì xì.
Chỉ là trong phút chốc mặt Bạch Đồ đỏ bừng, Tần Thâm lập tức xoay người cô, để cô vùi vào lồng ngực mình, ban đầu ba mẹ Tần Thâm muốn trêu chọc đôi câu, lại thấy Tần Thâm mỉm cười lườm bọn họ, lập tức lại thôi.
Lúc tiễn bọn họ đi mặt Bạch Đồ vẫn còn đỏ, khi quay người vào phòng, cánh cửa đã bị người đằng sau cô ấy giữ lấy.
Bạch Đồ bị một lực túm lấy, nghiêng người, bị Tần Thâm đè ngay trước cửa.
Anh cúi người, giọng trầm thấp gợi cảm, "Vừa rồi em và mẹ nói gì thế?"
Bạch Đồ mơ mơ màng màng, muốn khom lưng chui ra, bị Tần Thâm ôm eo ẳm lên, giãy giụa vô vọng, hai người đã đến quầy bar.
Tần Thâm đặt cô xuống ghế, mở hộc tủ lấy ra một túi trà gừng đường đỏ, pha vào một ly nước nóng rồi đưa đến bên miệng Bạch Đồ.
"Uống đã, nếu không buổi tối sẽ đau!"
Bạch Đồ mím môi, uống một ngụm rồi lại một ngụm.
Mãi đến khi uống hết một ly, Tần Thâm đem ly đi rửa một lần, lại đi đến ngăn kéo bên kia, lấy ra một miếng giữ ấm.
Anh vừa xé ra vừa nói: "Đứng lên, anh dán giúp em."
Bạch Đồ kháng nghị, nhưng mà, kháng nghị vô hiệu.
Cứ như vậy cô đỏ mặt để mặc anh dán xong cho mình, sau đó nhích người lên lầu hai.
Tần Thâm nhướng mày, sau khi dọn dẹp xong, lại cầm túi chườm nóng lên lầu hai theo.
Lan can bằng gỗ, cầu thang đá cẩm thạch, ở ngay phía bên kia phòng khách, cầu thang hơi xoắn một chút, vừa đi lên chính là phòng ngủ ở lầu hai, phòng ngủ rất lớn, là toàn bộ lầu hai, thông với bên khác là thư phòng.
Bạch Đồ không khỏi nhớ đến câu nói ấy của mẹ Tần: "Tần Thâm, con đây, một căn phòng." Lúc ấy Bạch Đồ còn tưởng là, mẹ Tần cảm thấy cô và Tần Thâm ngủ chung không tốt, không ngờ, mẹ Tần trực tiếp nói: "Tương lai con và Bạch Đồ có con, con để con con ngủ ở đâu?"
Tần Thâm vừa nghe mình và Bạch Đồ có con, ánh mắt cũng dịu dàng đi, Bạch Đồ ngồi bên cạnh, không khỏi hoài nghi, trong bụng mình có phải thật sự có con không, đến mức anh phấn khởi như thế.
Lúc ấy Tần Thâm nói thế nào: "Đương nhiên con của tụi con ngủ cùng ba mẹ rồi, lớn rồi con sẽ tách phòng ở lầu hai ra, không được, lại mua một căn lớn hơn là được."
Bạch Đồ nhìn tầng lầu này, còn cần mua? Tầng này cũng có thể tách thành năm căn phòng, mỗi phòng đều rất lớn, rất rộng rãi!
Bạch Đồ nghe thấy tiếng bước chân của Tần Thâm, cô quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc khuyên nhủ: "Tần Thâm, có con cũng không cần mua nhà, chỉ tách ra là được rồi, nơi này lớn như thế."
"Xùy..." Tần Thâm cười ra tiếng, anh bước nhanh tiến lên, "Làm sao? Đã tính toán phòng cho con sớm như vậy rồi?"
Xem anh nói, cứ như anh không lên kế hoạch vậy.
Hôm nay cô còn thấy anh trên mạng tìm quần áo gia đình, còn có tuyển tập chọn tên!
Bạch Đồ không vạch trần anh, "chậc" một tiếng, "Em nghiêm túc."
Tần Thâm bật cười, "Đương nhiên anh biết, em thích nơi này, nên không nỡ chuyển đi, anh thích tất cả thứ em thích, em không dời chúng ta luôn luôn ở đây, đến lúc đó sinh bao nhiêu con, chúng ta sẽ tách ra bấy nhiêu phòng được không?" Anh khẽ cắn tai cô, ghé vào tai cô nhẹ giọng thì thầm, giọng nói trầm thấp.
Hiển nhiên anh biết Bạch Đồ thích nơi này, vì vườn rau, cây ngân hạnh, và kết cấu của căn nhà này là bản thiết kế cô đã từng nói nhiều năm trước, anh nhất định sẽ giúp cô thực hiện.
Bạch Đồ lẩm bẩm, xấu hổ nói khẽ: "Ai sinh với anh..."
Tần Thâm hừ hừ cười một tiếng. Một lát sau mới chân thành nói: "Trước tiên chúng ta không cần có con, dưỡng thân thể khỏe trước được không?"
Bạch Đồ đồng ý, chính cô cũng biết người mình quá gầy, hôm nay mẹ Tần còn bảo mình không cần giảm cân, nói bất luận như thế nào Tần Thâm cũng sẽ không ghét bỏ mình. Điểm này Bạch Đồ chắc chắn, chỉ là... cô không có giảm cân, nhưng những chuyện kia không tiện nói, cũng chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Đến mức vừa rồi mẹ Tần nói với cô cái gì? Bạch Đồ nhớ rõ.
Khi ấy sắc trời có hơi sẫm, bông tuyết dưới đất một vùng, bà cười ôn hòa với cô, thanh âm dịu dàng.
"Bạch Đồ, dì biết rất rõ con của dì, cho tới nay nó luôn luôn nhận định con, chúng ta cũng thích con, vì thế, mặc dù nó không nói, dì cũng biết bọn con từng xa nhau, chỉ là bất kể chuyện gì, đều đã qua rồi, người cần phải quan tâm quý trọng trước mắt, đứa nhỏ Tần Thâm này, trong trong ngoài ngoài, mấy năm gần đây dì cũng biết, dì hiểu điều ấy, dì biết đời này của nó, không phải con thì không cưới, mấy năm qua dì quan sát nó, trong lòng đều là con, thằng bé,... rất nhớ con."
Ban đêm Bạch Đồ tỉnh giấc, nhớ đến toàn bộ sáng nay, có phần cảm khái, cô chậm rãi xoa lên bàn tay đặt ở eo mình.
Tần Thâm mơ mơ màng màng tỉnh dậy, không nói hai lời, cũng không hỏi, rầm rầm rầm chạy xuống lầu, sau đó ngay lúc Bạch Đồ không hiểu, anh sốt ruột bưng một ly nước đi lên, Bạch Đồ nhìn, là nước đường đỏ.