Bạch Đồ đi lên lầu, nhìn xuống từ cửa sổ hành lang.
Nương theo ánh đèn đường trông thấy Tần Thâm đứng chỗ cũ, ánh sáng lập loè.
Bạch Đồ biết — Tần Thâm lại đang hút thuốc.
Tần Thâm cũng không hỏi cô về chuyện hôm nay một chữ, mà cô cũng không hỏi vì sao cậu lại xuất hiện ở đó.
Không phải không quan trọng, mà là đối với hai người mà nói, chủ động mở miệng tâm sự mới là trân quý nhất.
Xoay người lấy chìa khóa ra, mở cửa, thấy Bạch An Chi cúi đầu phát ra ngồi trên sô pha.
Trong phòng không mở đèn, nhìn sang, có chút khiến người ta sởn tóc gáy.
Bạch Đồ nhìn xung quanh mấy lần, Bạch An Chi vẫn là bộ dạng kia, nhìn Bạch Đồ.
Có lẽ có cảm xúc mới, Bạch An Chi vẫy tay ý bảo Bạch Đồ đi qua.
Bạch Đồ do dự một chút, có hơi sợ hãi.
Bạch An Chi giống như biết lúc này Bạch Đồ nghĩ gì trong đầu, lắc đầu: “Lại đây, mẹ không đánh con.”
Bạch Đồ ngoan ngoãn tiến lên.
“Cậu bé hôm nay là ai?” giọng nói Bạch An Chi mang theo vẻ thăm dò.
Bạch Đồ tự hỏi một hồi, đoán chừng bà hỏi chính là Tần Thâm.
“Đó là bạn cùng lớp với con, Tần Thâm.” Bạch Đồ giải thích cho Bạch An Chi nghe.
Bạch An Chi nhắm mắt, duỗi tay sờ sờ tóc Bạch Đồ.
Bạch An Chi chẳng những cảm thấy Bạch Đồ run rẩy, Bạch Đồ cũng cảm giác được Bạch An Chi.
“Con còn nhỏ, rất nhiều chuyện không được đụng vào, biết không?” lần đầu tiên Bạch An Chi có kiên nhẫn nói chuyện với Bạch Đồ như vậy.
Bạch Đồ có phần thụ sủng nhược kinh (1) gật đầu.
(1) Được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
“Con biết, chúng con chỉ là bạn tốt.” Bạch Đồ nhìn Bạch An Chi nói.
Bạch An Chi nhìn rồi cười khổ sở. “Rất nhiều chuyện con không thể nào đoán trước được, có thể tin tưởng rất nhiều, nhưng duy chỉ có lời nói của đàn ông thì không thể tin, bởi vì, mẹ không muốn để con chịu thiệt thòi.”
Bạch An Chi nắm lấy tay Bạch Đồ. Bạch Đồ gật đầu. “Vâng, mẹ. Con biết rồi.”
“Nhưng mà, hôm nay bạn con cũng giúp mẹ một chuyện, sau này thay mẹ cảm ơn cậu ta.” Bạch An Chi móc ra một trăm tệ, đưa cho Bạch Đồ.
“Mời cậu ta ăn cơm đi.” Bạch An Chi nói thêm lần nữa.
Bạch Đồ lắc đầu, “Con có tiền.”
Bạch An Chi nhét tiền vào trong tay cô: “Mẹ biết con làm bài tập giúp bạn học kiếm tiền, không cần như vậy. Người nam này đối xử với mẹ rất tốt, cho mẹ một khoản tiền.”
Bạch Đồ cúi thấp đầu xuống.
Bạch An Chi thở dài một tiếng: “Con yên tâm, chuyện lên đại học mẹ sẽ nghĩ cách, con học tập cho giỏi, đến lúc đó chúng ta sẽ có thể không chịu sự theo dõi của tên đàn ông chết tiệt kia.”
Hiển nhiên Bạch Đồ biết Bạch An Chi nói người đàn ông chết tiệt là ai.
Bạch An Chi vỗ vỗ đầu Bạch Đồ. “Chờ con tốt nghiệp cấp ba xong, chúng ta cũng lấy được hộ khẩu của con, chúng ta lập tức đi.”
Bạch Đồ ngẩng đầu, rốt cuộc lộ ra vẻ hài lòng mỉm cười.
“Vậy một lời đã định, ngoéo tay treo ngược (2).” Bạch Đồ duỗi ngón út móc lấy ngón út Bạch An Chi.
(2) Ngoéo tay treo ngược, một trăm năm không được thay đổi là câu ngạn ngữ dân gian, ý là xin thề hết lòng tuân thủ. Lúc nói những lời này hai bên dùng ngón tay móc lấy ngón tay của đối phương.
Bạch An Chi thuận theo móc lấy. “Được.”
Bạch Đồ không hiểu suy nghĩ của Bạch An Chi, nhưng Bạch Đồ có thể biết được một ít chuyện cũ, nên mặc dù thỉnh thoảng Bạch An Chi khá ác ngôn (3) với cô, tay đấm chân đá, nhưng mà…
(3) Ác ngôn: lời chửi rủa, lời nói làm hại người.
Bạch Đồ nghĩ có lẽ là vì yêu sinh hận, vì đối với ba mà chuyển lên người cô.
Hơn nữa Bạch Đồ có thể rõ ràng một chút, Bạch An Chi vẫn có chút thân tình với cô.
Đúng vậy nhỉ? Bạch Đồ thầm nghĩ trong đầu.
Bạch Đồ rất vui vẻ, bởi vì trước lúc sắp đi ngủ, Bạch An Chi hỏi cô: “Muốn ngủ cùng mẹ không?”
Sắc mặt Bạch Đồ đỏ bừng, đã lâu không ngủ cùng Bạch An Chi.
Mới vừa ôm lấy cái gối, Bạch An Chi đã ngủ trên giường Bạch Đồ.
“Đến đây đi.” Bạch An Chi vỗ vỗ chỗ trống.
Bạch Đồ biết ý Bạch An Chi, gật đầu. Cùng nằm chung với Bạch An Chi.
Một đêm ngủ ngon, có lẽ là độ ấm cái ôm của mẹ, tiếng quạt kẽo kẹt trong đêm cũng trở thành tiếng nhạc mỹ diệu.
Ngay cả con mèo động dục trên sân thượng, Bạch Đồ cũng cảm thấy dễ nghe.
Mặt trăng lặn xuống. Mặt trời mọc lên từ phía đông.
Lúc Bạch Đồ thức dậy, Bạch An Chi đã không còn ở đây nữa.
Nhưng Bạch Đồ rất thỏa mãn, cô cảm thấy già néo đứt dây (4), cô không muốn thoáng một phát quá ấm áp.
(4) Già néo đứt dây: cái gì, việc gì cũng phải ở mức độ vừa phải, nếu đi quá mức độ của nó thì sẽ hỏng hết, đổ vỡ hết.
Sợ rất nhanh lại mất đi.
Rửa mặt xong liền đi học.
Bạch Đồ cảm thấy người già Lâm Đại Ngọc trên xe buýt cũng trở nên dễ gần.
Dọc đường khẽ hát đi vào trường học, ánh nắng chiếu xuống.
Lá ngân hạnh bị thổi vang lên xào xạc.
Bạch Đồ thấy có cái bóng dáng trên đất, dáng dấp cặp sách kia không khỏi quen thuộc. Tròng mắt Bạch Đồ đảo quanh một chút.
Xoay người kéo mí mắt xuống làm mặt quỷ: “Ha ha, Tần Thâm bị tớ bắt được rồi nhá.”
Sau đó mới nhìn ra người trước mắt không phải là Tần Thâm, mà là — Cố Thừa Phong.
Cố Thừa Phong cười cười, “Hôm nay tâm tình không tồi nhỉ.” Tự động không để ý đến câu Bạch Đồ vừa nói.
Bạch Đồ xấu hổ gật đầu “Tạm được.”
Cố Thừa Phong cúi đầu cười cười, khiến cho cặp mắt lạnh lùng kia thêm một ít sắc màu ấm.
Tần Thâm mới vừa đi vào đã thấy một màn này. Cực kỳ phẫn nộ xách cặp, nhanh chân bước đến chính giữa hai người.
Bạch Đồ thấy bóng dáng nguyên chủ, vẫy tay: “Thật là trùng hợp, Tần Thâm.”
Tần Thâm từ trong mũi hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Cố Thừa Phong.
Lại lườm Bạch Đồ một cái, giọng nói mang theo chút phẫn nộ: “Còn nói tớ là bạn tri kỷ của cậu, cậu là đồ lừa đảo.”
Bạch Đồ bị nói chẳng hiểu gì, nghiêng đầu khó hiểu nhìn Tần Thâm.
Tần Thâm có phần hận Bạch Đồ đầu óc chậm chạp, giận dỗi bước nhanh đi về phía cầu thang.
“Cậu đã ăn sáng chưa?” Cố Thừa Phong nhìn bóng lưng Tần Thâm, quay đầu hỏi Bạch Đồ.
Cố Thừa Phong xùy cười một tiếng, “Đi thôi, tớ cũng chưa ăn, tiện thể cùng đi mua đi.”
Bạch Đồ suy tư một hồi, gật đầu.
Đi đến căn tin, Bạch Đồ thấy bình thường Tần Thâm thích nhất là uống Coca, nhớ tới lời mẹ hôm qua, cầm lấy một chai.
Lại mua bánh mì, cầm đến quầy tính tiền.
Vừa mới chuẩn bị đưa tiền cho ông chủ, thì nghe thấy Cố Thừa Phong nói: “Tính của cháu.”
Mắt thấy ông chủ dùng biểu cảm khó nói nhìn chằm chằm Bạch Đồ, Bạch Đồ mới lấy lại tinh thần, lắc đầu với Cố Thừa Phong nói: “Tớ muốn mua nước giúp người khác, tớ tự mua là được.”
Dứt lời, liền đưa tiền lẻ trong tay cho ông chủ.
Cố Thừa Phong đành phải thôi, cầm lấy sữa và bánh mì tính tiền. Rồi lại lấy một hộp sữa đưa cho ông chủ.
Trên đường về lớp học, Cố Thừa Phong đem hộp sữa khác vừa mới mua đưa cho Bạch Đồ.
“Buổi sáng chỉ ăn bánh mì không uống sữa sao được?” Cố Thừa Phong giơ tay cầm sữa lên. Ý bảo Bạch Đồ nhận lấy.
Rồi lại ngẩng đầu lên, “Cậu không uống tớ không uống, rất lãng phí, cậu xem như tớ tặng quà gặp mặt cho cậu đi.”
Bạch Đồ bị Cố Thừa Phong nói sửng sốt một chút. “Còn có thứ này?” vẻ mặt Bạch Đồ kinh ngạc hỏi.
Cố Thừa Phong xúc động nén cười, nghiêm túc gật đầu. “Đúng vậy, cho nên không uống không được.”
Bạch Đồ nhận lấy, “Tớ đây cũng cho cậu quà gặp mặt.” Xoay người lập tức đi về phía căn tin.
Cố Thừa Phong kéo Bạch Đồ ngăn lại, “Sắp tới tảo đọc, lần sau đi. Nếu không sẽ đến muộn.”
Quả nhiên người yêu học tập Bạch Đồ lập tức gật đầu, “Đúng đúng đúng, vào học, vậy ngày mai tớ mua cho cậu.”
Cố Thừa Phong gật đầu.
“Được.”
Bạch Đồ trở về phòng học đã thấy Tần Thâm nằm nhoài trên bàn, không cần nghĩ, chắc chắn Tần Thâm lại ngủ.
Nhưng người ta không sợ hội học sinh, trái lại, người của hội học sinh còn sợ cậu một chút.
Bạch Đồ nhìn Coca nắm trong tay. Suy tư một hồi, đi đến chỗ Tần Thâm.
Đặt lên trên bàn cậu liền đi.
Sau đó thấy giấy note trên bàn Tần Thâm, đoạn cầm bút trên bàn cậu viết mấy chữ, dán lên Coca.
Lúc Tần Thâm tỉnh dậy đã thấy Coca đặt trên bàn, chau mày.
“Ai?” Tần Thâm nhìn Trần Ôn hỏi.
Trần Ôn chỉ chỉ bóng lưng Bạch Đồ. Cười nói với Tần Thâm: “Bạch cô nương đưa cho anh.”
Quả nhiên, Trần Ôn thấy sắc mặt Tần Thâm từ trời âm u chuyển thành trong xanh.
Tần Thâm hừ một tiếng, ghét bỏ nói: “Ai mà thèm chứ.”
Nhưng hai cái tay kia lại không khống chế được cầm lấy Coca, đôi mắt mang nét cười.
Lý Minh chưa bao giờ thấy Tần Thâm cười như vậy, da gà đều rơi xuống đất.
Đợi đến lúc Tần Thâm trông thấy tờ giấy note trên Coca, nụ cười trên mặt khuếch đại lên gấp bội, hai mắt giống như bắn ra hoa đào.
Trên giấy note viết: Mẹ tớ nói mời cậu ăn cơm, tớ đây liền mời cậu uống nước, buổi trưa nhớ đến tìm tớ.
Tần Thâm cất kỹ tờ giấy note, thật cẩn thận mà để giấu kín trong cặp.
Vặn Coca ra, Tần Thâm khẽ cười uống một ngụm. Chưa bao giờ cảm thấy Coca ngọt như thế, nhưng cũng không ngán.
Mắt thấy tan học, Lý Thần Tinh kéo Bạch Đồ đến nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh nam nữ chỉ cách nhau một vách tường.
Bạch Đồ ở cửa chờ Lý Thần Tinh, ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc.
Bên trong giọng nói nam sinh truyền đến: “Anh Thâm, hôm nay thuốc lá này được không?”
Bạch Đồ nghe thấy Tần Thâm nói. “Tàm tạm.”
Mấy nữ sinh đi qua, đưa tay bịt mũi.
“Lại hút thuốc, giáo viên cũng mặc kệ sao?” Một nữ sinh trong đó nũng nịu oán giận nói.
Một nữ sinh khác dùng tay ra hiệu im lặng: “Cậu muốn chết sao? Để Tần Thâm nghe thấy, đến lúc đó chúng ta lại phiền toái.”
Nữ sinh kia lập tức che miệng. “Tớ cũng không phải cố ý, ai bảo cậu ta to gan như vậy.”
“Người ta to gan, người ta giàu có, trường học này ai dám động cậu ta? Ngay cả giáo viên cũng phải cho mấy phần mặt mũi.” Một nữ sinh ngoại hình khá là xinh đẹp liếc nữ sinh kia, thản nhiên nói.
Bạch Đồ có ấn tượng với cô ta, là hoa khôi của trường — Dương Y Y.
Dương Y Y giống như đã nhận ra ánh mắt của Bạch Đồ.
Xoay người liếc nhìn Bạch Đồ một cái, từ trên xuống dưới.
Lộ ra biểu cảm ghét bỏ, “Nhỏ nghèo.” Bạch Đồ dường như nghe được lời Dương Y Y nói.
Bạch Đồ mặc kệ cô ta, bước qua bọn họ nhìn cửa nhà vệ sinh nữ.
Mấy nữ sinh chơi với Dương Y Y, thấy Dương Y Y nói Bạch Đồ, cũng nịnh nọt, đều chế giễu Bạch Đồ.
“Lại là cậu ta, ôi ôi ôi, các cậu biết không?” Một nữ sinh trong đó kéo lấy Dương Y Y hỏi mấy người họ.
Không đợi người khác trả lời, đã tự mình mở miệng: “Mẹ của cậu ta là tiểu tam.” Che miệng nhìn Bạch Đồ nói.
Bạch Đồ xoay người, nhìn chằm chằm nữ sinh kia.
Dương Y Y cũng che miệng theo, “Thảo nào cũng lẳng lơ.” Dứt lời, mấy nữ sinh đều cười ra tiếng.