Trao Quyền Duy Nhất

Chương 130



"Chuyện này là thật sao?"

Lão tứ hỏi những lời này chứng tỏ bản thân cô cũng không tin tưởng.

Không một ai có thể tin được.

Thẩm Nhạn không nói một lời, yên lặng nhíu mày, mệt mỏi lấy tay vuốt mặt, không phân biệt được rốt cuộc là tay lạnh hơn hay mặt lạnh hơn.

"Bất kể có phải là thật hay không thì mọi chuyện cũng đã qua rồi." Đúng vậy, đã là quá khứ. Thời gian có thể thay đổi một người, hoặc thay đổi cả hai người.

Hắn cũng không muốn cố chấp bám lấy một điều mà không ai tin tưởng. Cố chấp, không đem lại lợi ích cho bất cứ ai. Dù sao những người như Lão tứ cũng chỉ là người ngoài cuộc, khả năng tham gia có hạn, chỉ có người trong cuộc mới có thể nói rõ sự tình. Mà hôm nay bọn họ chỉ thiếu một cơ hội để mặt đối mặt với nhau.

"Chuyện này dừng ở đây. Cậu hãy quên hết những lời cậu ấy đã nói đi." Giọng Thẩm Nhạn khàn khàn, giống như một người đã nói liên tục bảy mươi hai tiếng đồng hồ.

"Được rồi" Khi cô nghe hắn nói như vậy, biết hắn có nỗi khổ của riêng mình, vì vậy thở dài một hơi, cười khổ nói: "Lão lục, cậu lúc nào cũng như thế. Đôi khi săn sóc thái quá, đôi khi lại quá coi trọng đại cục, lúc nào cũng nhẫn nhịn. Lúc Lão nhị truy hỏi cậu, cậu không nhắc tới Lão ngũ, là vì không muốn phá vỡ quan hệ của họ đúng không?"

"Lão nhị thật sự thích phối âm, hơn nữa tính cách thẳng thắn, không thủ đoạn, thân thiết với Lão ngũ. Co cậu ấy biết sự thật cũng chẳng có lợi gì." Chỉ tổ làm mọi chuyện thêm phức tạp, cần gì phải thế.

Lão tứ trầm mặc một hồi.

"... Thật ra..."

Cô chần chừ một chút, không biết có nên giúp người kia cứu vãn một ít hình tượng hay không, đắn đo nửa ngày mới cất tiếng.

"Thật ra Lão ngũ rất quan tâm tới bạn bè. Ví dụ như Lão nhị. Tôi không biết cậu đã từng nghe nói hay chưa... Lão nhị từng làm phối âm thương mại, xui xẻo thay đụng phải một studio cần tiền không cần tài, ép cậu ấy phối âm sai để lấy lòng khách hàng. Cậu ấy điên lên, nghỉ việc không làm nữa, cũng quyết tâm không đụng chạm gì tới giới phối âm thương mại... Thành thật mà nói, với thực lực của cậu ấy thì quá đáng tiếc. Lần này, Lão ngũ vừa dỗ vừa lừa kéo cậu ấy tham gia cuộc thi lồng tiếng thương mại, cũng chỉ vì muốn tài năng của cậu ấy được thể hiện trước mặt quần chúng."

Thẩm Nhạn không lên tiếng.

Lão tứ cười khô khan, chậm rãi nói: "Tuy rằng tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi mong sẽ có một ngày các cậu có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện tử tế, sai thì nhận lỗi, muốn đánh thì dứt khoát đập nhau một trận, đừng có trốn tránh nhau cả đời."

"Tôi biết." Lúc này, hắn mới nhỏ giọng trả lời. Hắn lặp lại lần nữa, cho đối phương nghe, cũng là cho mình nghe, "Tôi biết hết..."

Thẩm Nhạn tắt máy, ra khỏi phòng sách, không bật đèn.

Nguồn sáng duy nhất là ngọn đèn mờ hắt vào từ bên ngoài, phủ một tầng sương trắng mỏng manh lên đồ dùng trong nhà. Đen trắng rõ ràng, ấm lạnh tự biết.

Hắn im một chỗ không nhúc nhích, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn xung quanh căn nhà mà hắn đã trải qua những năm tháng tuổi thơ cùng với ông nội.

Người sống trong căn nhà này từ hai biến thành một, qua một khoảng thời gian rất dài, lại trở thành hai. Hắn không muốn, cũng sẽ không để con số này trở lại thành "một".

"Ưm..." Hắn thở ra một hơi, chậm rãi lắc đầu, cuối cùng cũng nhấc chân trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng kéo chốt cửa.

"Cạch cạch."

Ngay khi cửa mở ra, hắn bỗng nhiên nhìn thấy có tia sáng gì đó lóe lên trong bóng đêm. Hình như trên gối đầu, đồng thời truyền đến tiếng người vội vã kéo chăn lên đắp, sau đó im phăng phắc không động tĩnh.

Thẩm Nhạn ngẩn người, lát sau mới hiểu ra.

Hắn nhẹ nhàng bước tới bên giường, bất thình lình đập xuống, mạnh mẽ đè lên chăn lông, ngay cả người dưới chăn cũng bị đè bẹp. Dường như bị hành động của hắn dọa giật mình, giống con cá vùng vẫy khi bị kéo lên khỏi mặt nước bằng lưới đánh cá, anh giãy dụa chui ra khỏi chăn, hoảng hốt vẫy đạp như đuôi cá.

"Không chịu ngủ ngoan, còn lén lút nghịch điện thoại trong chăn hả?"

Thẩm Nhạn nhỏ giọng nói.

Hai tay hắn mau chóng tìm được hai tay của anh, kiên định giữ chặt, không cho anh giấu "chứng cứ phạm tội" ở dưới gối.

Lúc nói chuyện, hơi thở của hẳn phả lên gò má anh, thổi bay tóc mai, hơi mang ý khiển trách.

Bị bắt quả tang rồi.

Tề Tĩnh nhất thời đỏ mặt ngại ngùng.

Vốn chăng phải "hành vi phạm tội" gì kinh khủng, nhưng bị Thẩm Nhạn hỏi vậy, mặt anh bất giác nóng bừng lên.

Anh nhẹ nhàng giãy một chút mà không được, hơn nữa người đàn ông phía trên gần như ôm gọn anh trong lòng, hai tay hắn giữ tay anh ở hai bên, không gian bị thu hẹp, ngay cả xoay người cũng không được chứ đừng nói tới chuyện thoát thân.

Anh đành phải dùng biện pháp mềm mại.

"Em... không ngủ được..."

Ban ngày ngủ quá nhiều, hiện tại cả người tỉnh táo, tràn đầy tinh thần. Lúc Thẩm Nhạn ở phòng sách, anh đã trợn mắt nhìn trần nhà đúng ba mươi phút mà không buồn ngủ, nhàm chán vô cùng mới lấy điện thoại ra lên weibo xem, không ngờ bị bắt quả tang.

"Xung quanh tối như vậy, không sợ ánh sáng điện thoại làm hỏng mắt em sao?" Thẩm Nhạn không bị anh dụ, còn nhíu mày, giọng càng trầm hơn: "Nếu em không chột dạ, vì sao còn phải lén lút để anh không phát hiện ra?"

Chột dạ, đương nhiên là em chột dạ. Tề Tĩnh hắng giọng một cái.

Trên phương diện sức khỏe thân thể của anh, thái độ của Thẩm Nhạn lúc nào cũng kiên quyết.

"Được rồi, được rồi, em sai rồi. Anh buông tay ra được không?"

Thẩm Nhạn không buông.

Tề Tĩnh hết cách.

Hai tay mất tự do, toàn thân bị bọc trong chăn như vây trong kén, không nhúc nhích được. Thân thể của người phía trên đè nặng xuống, anh không thể giãy dụa. Tề Tĩnh đành phải chấp nhận số phận, dùng chiêu cuối cùng. Anh rướn người lên, ngẩng đầu tìm được nơi phát ra tiếng nói của người kia, mạnh mẽ chặn lấy.

"Ưm..."

Thẩm Nhạn định nói gì đó, đầu lưỡi của Tề Tĩnh đã tranh thủ tiến vào phần nửa, mang theo hương vị ẩm ướt cực kỳ trân quý đẩy lùi cái lạnh mùa đông, khiến hắn phải nuốt lại lời chưa nói, không cho hắn nói tiếp.

Hắn vô thức nhắm mắt lại, vội vã thở, tay bất giác thả lỏng.

Tề Tĩnh nhân cơ hội rút tay về, cúi đầu cười, vén chăn lên, cũng tiện tay vén góc áo mỏng manh của hắn, sờ tới sờ lui sờ sạch sẽ trong bóng đêm, kéo hắn vào trong ổ chăn dày ấm áp, hai tay hai chân quấn lấy nhau, tiếp tục hôn sâu.

Cho tới khi hai người đều hít thở không thông, Tề Tĩnh mới rời ra, chạm chóp mũi vào chóp mũi người kia.

Đợi hô hấp của anh trở lại bình thường, anh bỗng nhiên nổi tính nghịch ngợm, khẽ cười, xoay người đè Thẩm Nhạn xuống dưới mình, noi theo tư thế đè bẹp vừa nãy mà nằm lên người hắn, vùi đầu vào hõm cổ hắn, rúc thật sâu cho tới khi thân thể hai người dán sát vào nhau mới thỏa mãn. Anh vươn tay cởi một cái cúc trước xương quai xanh của Thẩm Nhạn, vui vẻ gảy gảy.

Thẩm Nhạn hơi bất ngờ, nhưng vẫn mặc kệ anh giở trò, không tiếp tục truy cứu chuyện anh chơi điện thoại nữa, chỉ yên lặng vòng tay ôm chặt anh, nghiêng đầu hôn lên tóc anh, âu yếm bất tận.

Bỗng nhiên, Thẩm Nhạn nhẹ nhàng gọi một tiếng.

"A Tĩnh."

"Gì vậy..." Gọi em như vậy làm gì? Tề Tĩnh giật mình, mặt hơi nóng lên, thân thể thôi cọ xát người dưới chăn, thân mật ôm lấy hắn.

"Nếu như..." Mỗi khi Thẩm Nhạn dùng từ "nếu như" để mở đầu, thông thường là vì trong hiện thực xảy ra chuyện khiến hắn cảm thấy bối rối, không xác định – đây là kinh nghiệm của Tề Tĩnh. Nhưng lời hắn nói ra lại khiến Tề Tĩnh không thể nào liên tưởng tới cuộc sống hiện tại của hai người. "Nếu có một ngày, anh chỉ có hai bàn tay trắng... Thậm chí ngay cả căn nhà này, nơi chúng ta đã chung sống với nhau, cũng mất... Anh còn có thể tiếp tục ở lại cạnh em hay không?"

Tề Tĩnh sững sờ.

"Anh đang nói cái gì với một kẻ không nhà không xe như em thế?" Khi lấy lấy tình thần, anh nửa đùa nửa giỡn nói.

Nhưng Thẩm Nhạn không cười, còn siết chặt đôi tay hơn, cứ như nếu không nhận được đáp án mình mong muốn thì sẽ không buông tay.

Tề Tĩnh ngưng cười, vươn ngón tay vuốt ve tóc hắn, từng cử chỉ chứa đựng đầy yêu thương và đau lòng, nghiêm túc đáp lại hắn: "Đồ ngốc, chẳng phải anh đã nói "em ở đâu, nhà ở đó" sao?"

Thẩm Nhạn khẽ động đầu đang rúc vào vai hắn, chỉ "ừ" một tiếng rồi không nói gì nữa.

Tề Tĩnh nói tiếp: "Không có nhà thì ra ngoài thuê, dù sao sang năm mới chúng ta cũng phải tới Bắc Kinh thuê nhà."

"Ừ."

"Nếu muốn ở lâu dài thì có thể tiết kiệm tiền mua nhà." Cuộc đời có mục tiêu là chuyện tốt.

"Ừ."

"Nói chung là em sẽ nuôi anh, yên tâm đi." Tề Tĩnh cố ý dùng chất giọng công nhất của mình để nói, ngay cả Thẩm Nhạn nghe thấy cũng phải nở nụ cười, giơ tay lên chậm rãi nắm lấy tay anh, không nói gì nữa.

Tay rất âm, ít nhất là ấm hơn trên đường về nhà.

Từ sau khi chính thức quay lại đài truyền hình, Tề Tĩnh cũng quay lại với nhịp làm việc gấp gáp. Để có thể dành ra hai ngày nghỉ trống đi Bắc Kinh với Thẩm Nhạn, anh phải dồn hết công việc trong một tuần vào năm ngày, vừa phỏng vấn vừa ra ngoài tìm tư liệu, hơn nữa nhà Thẩm Nhạn ở xa cơ quan, sáng sớm phải ra đường, khi về nhà đã là chín giờ tối.

"Tề Tĩnh, sao cậu phải cố sống cố chết như vậy chứ..." Đồng nghiệp thấy anh vẫn chăm chú gõ bản thảo bùm bụp trước máy tính trong giờ nghỉ trưa, không thể không bái phục.

"Nếu không làm vậy thì cuối tuần này tôi không xin nghỉ được." Tề Tĩnh cười khổ, nhấp một ngụm cà phê. "Cuối năm bận lắm."

"Đúng vậy, sắp tới Giáng sinh và năm mới rồi." Vừa gần tới tết, các nhân viên trong đài truyền hình đều như bột sắt dính vào nam chân, bao nhiêu công việc đổ dồn vào người, vừa tiết mục đặc biệt dịp lễ, vừa tổ chức tiệc liên hoan... Bận tối tăm mặt mày.

May mà Thẩm Nhạn đã chuẩn bị sẵn cặp lồng cơm cho anh, miễn cưỡng có thể đảm bảo một ngày ăn đủ ba bữa, nhưng chuyện đảo lộn thời gian làm việc và nghỉ ngơi thì không thể nào thay đổi được.

Về đến nhà, tắm rửa xong, thời gian còn lại chỉ đủ để được Thẩm Nhạn nhẹ nhàng ôm chầm lấy, mấy thứ trong ngăn kéo chẳng có cơ hội được dùng, vừa hôn lên mí mắt một cái đã ngủ thiếp đi,

Cho nên, khi Ninh Tiêu Tiêu dùng tuyệt chiêu liên hoàn call thông báo cho anh Cửu cô nương có việc gấp cần tìm, đã là chuyện của bốn ngày sau.

Hôm nay hành trình công tác hơi đặc thù, buổi chiều phải đến triển lãm tiến hành phỏng vấn tại hiện trường, buổi tối còn phải tham gia tiệc của cơ quan, cho tới trưa thì vẫn còn một chút thời gian rảnh.

Sau khi Thẩm Nhạn đi làm, anh cho Ngày Về nhỏ và Nhạn lớn ăn sáng, cuối cùng cũng có cơ hội lên QQ.

Anh biết thông thường online vào sáng sớm sẽ gặp được Cửu cô nương.

Quả nhiên, avatar QQ của cô đang sáng.

Tề Tĩnh nhanh chóng gửi một lời hỏi thăm ân cần.

Chẳng hỏi ngày về: A Cửu, đã lâu không chat rồi, có khỏe không? ^_^

Cửu cô nương: A a a a!! Ngày Về!!

Cửu cô nương: (đỡ trán) Sao lúc này anh lại xuất hiện... thời gian giống với em, hay anh chính là thần nghỉ ngơi...

Chẳng hỏi ngày về: Ái chà chà, may mà hôm nay thời gian làm việc tập trung vào buổi chiều và buổi tối, cho nên mới có thời gian gặp được người thuộc đảng sai giờ. Thế nào, trường học bên Mỹ đang nghỉ à?

Cửu cô nương: Nghỉ hơn một tuần, nhưng mà em thi xong final rồi nên cùng bạn học đi trượt tuyết ở vườn Quốc gia, đang camping... Đi liên tục mấy ngày, mệt như chó, ngay cả sức lên diễn đàn cũng không có...

Chẳng hỏi ngày về: ... Giống tôi...

Cửu cô nương:...

Chẳng hỏi ngày về:...

Cửu cô nương: Phụt.

Chẳng hỏi ngày về: Phụt.

Cửu cô nương: Anh vẫn vậy ~╮( ̄▽ ̄ ")╭

Chẳng hỏi ngày về: Vẫn vậy~ ^_^

Khi "CV Chẳng hỏi ngày về" chính thức ra mắt trong giới võng phối, Cửu cô nương được coi là một trong số các staff thân thiết và đáng tin nhất của anh, nói chuyện lảm nhảm không cần che giấu, không ràng buộc, không đặt nặng trách nhiệm.

Thông thường, các CV và staff chỉ có quan hệ hợp tác, có rất nhiều điều "không thể nói", bởi vì không ai biết được đối phương có phải kẻ hai mặt hay không.

Trừ phi, quan hệ của họ thăng cấp từ "hợp tác" lên "bạn bè".

Mà cho dù bay lên tầng lớp "bạn bè" cũng chưa chắc đã không có gì giấu nhau.

Nhưng Tề Tĩnh và Cửu cô nương lại không có gì cố kị, gần như thẳng thắn trăm phần trăm, ngoại trừ mấy chuyện đời tư. Mà cô cũng rất đúng mực, không chủ động hỏi chuyện đời tư của anh, vì vậy Tề Tĩnh rất thoải mái. Một chuẩn bị có thể phát triển lâu dài trong giới võng phối, ngoại trừ phải có mối quan hệ rộng rãi ra, quan trọng nhất là cần phải biết tôn trọng các staff và CV khác trong tổ kịch, như vậy khi xảy ra chuyện mới có bạn bè tới giúp đỡ không tiếc mạng sống.

Dựa theo lời của Cửu cô nương, "lịch sử chat của họ mà bị tung ra ngoài chắc chắn sẽ bị đám anti fan ném đá từ sáng đến tối".

Ví dụ như mấy lời mắng chửi Đồng Tước Đài, bất kỳ bên nào để lọt ra ngoài cũng sẽ bị fan hâm mộ công kích đến chết.

Nhưng Tề Tĩnh biết cô sẽ không làm vậy.

Cô cũng biết Tề Tĩnh sẽ không làm thế.

Chẳng hỏi ngày về: Tôi nghe Măng nói cô có việc cần tìm tôi?

Cửu cô nương: Đúng vậy... Mấy hôm trước em vất vả lắm mới mò về đến ký túc xá, vừa sung sướng thoải mái tắm nước nóng xong, mở máy tính ra đã khiếp sợ tới mức mặt nạ đắp trên mặt nứt toác.

Chẳng hỏi ngày về: Tôi nghĩ tôi có thể đoán được nguyên nhân...

Cửu cô nương:...

Cửu cô nương:...

Cửu cô nương: ... Thần tượng của bà đây quay về rồi!! Thần tượng Khoái Mã Khinh Cầu của bà đây đã bất ngờ trở về!! Anh có thể hiểu được tâm trạng của bà đây khi thấy thần tượng lui giới năm năm quay về hay không!! (╯-_-)╯╧╧

Chẳng hỏi ngày về:... Hiểu được... Nhưng mà cô bình tĩnh lại đã... ((( ̄__ ̄o)~

Quả nhiên là vì Khoái Mã Khinh Cầu... Tề Tĩnh bất đắc dĩ cười.

Xem ra, cho dù Cửu cô nương lăn lộn trong giới võng phối tới mức trái tim chai sạn, thuộc diện staff lâu đời gần như ở ẩn, cũng không chịu nổi cú sốc CV thần tượng quay về...

Trước đây, lúc Khoái Mã Khinh Cầu lên weibo mắng anh là đồ ngốc, anh tưởng chỉ là hoa phù dung sớm nở tối tàn, không nghĩ sẽ có chuyện sau này.

Nhưng lần này anh ta đối chọi gay gắt với Đồng Tước Đài, quả thật... đã quay lại rồi.

Chẳng hỏi ngày về: Chỉ vì Khinh Cầu lớn quay về mà cô tìm Khinh Cầu nhỏ để cùng nhau trồng cây si anh ta sao?

Cửu cô nương: Tất nhiên không phải... Anh coi em thành loại người gì vậy =A= Thần tượng trở về khiến em rất vui, nhưng em tìm anh vì có chuyện nghiêm túc.

Chẳng hỏi ngày về:??

Cửu cô nương: Chuẩn bị Yên Chi Hoa của "Cạm bẫy" mới tuyên bố lui giới hôm qua. Anh biết không?

...Cái gì?

Bầu không khí vui vẻ lập tức bị đập nát, Tề Tĩnh thay đổi sắc mặt, chậm rãi ngồi thẳng dậy, kinh ngạc hỏi.

"Vì..."

Anh bất giác bật ra một tiếng, yết hầu nghẹn lại, nhất thời trong lòng rối bời.

Anh cảm thấy mình không thể kiềm nén được sự tò mò mãnh liệt mà kiên nhẫn gõ chữ nữa, vì vậy chủ động đeo tai nghe lên, bật chat voice.

"Đã xảy ra chuyện gì, vì sao cô ấy lui giới?"

Lui giới là một quyết định vô cùng lớn đối với CV hay STAFF. Tề Tĩnh nhíu mày, nhất thời cảm thấy có dự cảm xấu.

"Haizz." Cửu cô nương khẽ thở dài, dù sao cũng là chuẩn bị đã trải qua nhiều năm sóng gió trong giới võng phối, cô vẫn tỉnh tảo trước mấy chuyện này. "Bốn ngày trước, em về đến nhà mới thấy trên QQ có tin nhắn của cô ấy, nói lảm nhảm một đống gì đó, ý là thấy có lỗi với anh, mời anh phối kịch mà gây phiền phức ồn ào tới vậy. Bởi vì cô ấy liên lạc với anh thông qua em, vì vậy cũng muốn xin lỗi em."

"Em bực lắm, hỏi mà cô ấy không trả lời. Hai ngày trước, cô ấy đột nhiên đăng weibo, @ tất cả các thành viên trong tổ kịch, bao gồm cả Đồng Tước Đài, nói rằng vì các sự cố trong cuộc thi "Tru thiên lệnh" khiến cho anh phải rời khỏi tổ kịch, cô ấy đã mất rất nhiều thời gian để tìm người thay thế phối âm kỳ hai, hơn nữa trên phương diện chọn CV mới có nhiều điều bất đồng quan điểm với các staff. Bên cạnh đó, áp lực học hành ngoài đời của cô ấy càng ngày càng lớn, có lòng mà không có sức."

"Vì thế cô ấy không thể tiếp tục đảm nhiệm vị trí chuẩn bị của "Cạm bẫy", quyết định từ chức, chuyển nhượng trao quyền hai kì sau."

Tề Tĩnh nghe tới đây, trong lòng giật thót.

"Chuyển nhượng cho ai?"

"Chuyển nhượng cho người phụ trách tìm CV mới, người cực kì thân thiết với Đồng Tước Đài, đồng thời cũng là hậu kỳ của "Cạm bẫy"." Cửu cô nương vô cùng buồn bực nói.

"Tiêu tùng rồi." Cảm tưởng đầu tiên của Tề Tĩnh chỉ có cái này. "Kịch này tiêu tùng rồi."

"Gần như là vậy... vẫn nổi tiếng được, dù sao vẫn còn danh hiệu Đồng Tước Đài đại thần để thu hút. Nhưng mà chắc cũng hỏng bét thôi." Cửu cô nương nói.

"Để anh đoáng nhé, chắc chắn cô bạn hậu kì phụ trách tìm CV đã nói người mới mà cô ta chọn có chất giọng trên dưới 0.5, thuộc loại giọng mỹ nhân quyến rũ, lả lơi?"

"Sao anh biết?" Phản ứng của Cửu cô nương đã xác nhận phỏng đoán của anh. Anh yên lặng đỡ trán.

Ngay từ đầu, Khóa một đời không hề lựa chọn CV theo nguyên tác, mà dựa theo loại hình phù hợp làm CP với Đồng Tước Đài.

Quả nhiên, dựa theo tin tức của Cửu cô nương, người mới cũng thuộc chất giọng mỹ nhân ngọt ngào, còn là CV khá có tiếng tăm trong giới, đồng thời cũng là fan của Đồng Tước Đài, quan hệ rất tốt với Khóa một đời.

"Chuẩn bị... À không, chuẩn bị cũ nói bất đồng quan điểm trong phương diện chọn người tức là..."

"Đúng vậy. Yên Chi Hoa không muốn nhận người này, nhưng hậu kỳ kiên quyết yêu cầu, nội bộ tổ kịch chia rẽ lớn. Giờ nghĩ lại mới thấy, có lẽ Yên Chi Hoa lui giới cũng do bị ép buộc."

Tề Tĩnh cau mày nghe tới đây, ngoại trừ thở dài thì không biết nên nói cái gì.

Thật ra khi rời khỏi tổ kịch, anh không thấy quá buồn, chỉ hơi tiếc hai phần âm thô và hơn mười mấy tiếng ghi âm, phản âm. Nhưng đối với một chuẩn bị đã dốc hết tâm huyết sản xuất kịch xuất phát từ tình cảm với nguyên tác, còn có Múa rối, Cắm đao bốn phía mà nói, mức độ bị đả kích không giống anh.

"Có phải do anh quá xúc động không?" Nói thật, anh nghĩ mình chính là mồi dẫn lửa.

"Đừng nghĩ vậy." Cửu cô nương lạnh nhạt nói, "Trong giới võng phối, tổ kịch và phối kịch đều không có ràng buộc gì. Anh đã mặc kệ sự xa lánh và bắt nạt của người khác, tiếp tục kiên trì giao âm. Ai cũng không nợ ai, không hợp tác được thì dẹp. Khi bà đây bắt đầu làm kịch, Đồng Tước Đài không biết còn đang ở đâu. Hắn muốn chết thì cứ việc."

Tề Tĩnh rất muốn cười một cái, nhưng mãi không thể nở nụ cười.

Anh vẫn thấy tiếc nuối.

"Chuẩn bị lui giới, hậu kì tiếp nhận, chắc chắn sẽ kiêm nhiệm chuẩn bị và hậu kì, như vậy biên kịch và đạo diễn thì sao?"

"Cô bạn biên kịch rất xui xẻo... Kịch bản kỳ hai đã viết xong, hiện tại trao quyền bị chuyển nhượng, thu hồi kịch bản cũng không được, không thu cũng không được. Nào ngờ hậu kì kia rất khôn ngoan, nói rằng kịch bản đã nộp, cần phải dựa theo kịch bản để xây dựng bối cảnh kỳ hai, vì vậy không cho thu hồi kịch bản. Biên kịch đụng phải loại con gái vừa mạnh mẽ vừa cố chấp như vậy, đành phải chấp nhận, chỉ yêu cầu tới kì ba hãy mới người khác, cô sẽ không theo tiếp kỳ ba vì ngoài đời bận rộn... Đương nhiên, đây chỉ là mượn cớ."

Kịch bản kỳ hai đã sửa xong bản thảo, có lẽ kỳ ba cũng đã viết xong, chỉ chưa công bố mà thôi.

Múa rối thật đáng thương, bị kẹp ở giữa chắc rất khó chịu...

"Đạo diễn thì sao?"

"Cô bạn đạo diễn thì dứt khoát hơn... phát lại weibo của chuẩn bị, ghi một câu "Ngại quá, tôi cũng không đồng quan điểm với STAFF khác đồng thời cũng là chuẩn bị mới trong việc chọn CV mới, vì vậy không làm nổi vị trí đạo diễn này. Tổ kịch thay người không cần phải báo tôi biết, giang hồ hẹn không gặp lại."

Tề Tĩnh nghe vậy, cười khổ một tiếng.

Đây chẳng phải là quan hệ của họ đã tan vỡ, mỗi người một ngả hay sao?... Rất phù hợp với tác phong trước sau như một của Cắm đao bốn phía.

Nhưng trong cùng một thời điểm, một trong hai nhân vật chính, chuẩn bị, biên kịch, đạo diễn, bốn người cùng tuyên bố rời khỏi... "Cạm bẫy" có thể coi là "kỳ tích" trong lịch sử giới võng phối.

"Vậy nên, Ngày Về, anh có ý kiến gì không?" Cửu cô nương bỗng nhiên hỏi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.