Da đầu tê rần, Trần Thư thấy mà giật mình kinh hãi, cô đưa mắt nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng xác nhận với Hướng Viên: “Không phải em nghi ngờ là cô ấy cũng nhúng tay vào chuyện trong buổi họp báo chứ?”
Hướng Viên không dám nghĩ, nhưng trong lòng cũng to gan suy đoán đến chuyện ấy, “Ngày hôm đó Lâm Khanh Khanh ở tổ đạo cụ, tất cả đạo cụ của bọn em đều ở trong tay cô ấy, nếu cô ấy lấy lý do hỏng hóc cần sửa chữa, thì chắc hẳn sẽ dễ dàng mượn được bảng của khách sạn đúng không? Hôm đó các chị tìm bọn em, nếu có Lâm Khanh Khanh gây cản trở, chẳng phải càng có thể đảm bảo tỷ lệ gây án thành công hơn sao? Nếu là như vậy, nhất định Lê Thấm đã đồng ý cho cô ấy lợi ích gì rồi.”
“…”
Trần Thư vẫn không tin nổi, một lúc lâu sau lại như sực nhớ ra điều gì đó, cô vội vã rời khỏi sân thượng: “Nếu là như thế thì Lâm Khanh Khanh đúng là người phụ nữ đáng sợ, không được, chị phải nhắc nhở Cao Lãnh bảo anh ta cẩn thận mới được.”
“Chắc chắn cô ấy thích Cao Lãnh thật.” Hướng Viên nói.
Trần Thư ngạc nhiên, tự giễu bật cười, “Cũng đúng, hẳn cô ấy sẽ không ra tay với đồ ngốc kia đâu. Nếu quả thật là cô ấy thì em định làm gì? Trong tay chúng ta không có bất cứ một bằng chứng nào cả, số video giám sát đó cũng không nói lên được vấn đề gì, Lâm Khanh Khanh sẽ càng không thừa nhận.”
Đúng thế, việc gì Lâm Khanh Khanh phải thừa nhận một chuyện không có bằng chứng đây.
Nhưng Hướng Viên không thể cứ để mặc chuyện này như thế được.
***
Thứ hai đầu tuần, Hướng Viên tìm đến Ứng Nhân Nhân, hai tay dâng lên một ly trà sữa.
Ứng Nhân Nhân dẩu môi chê bai liếc nhìn, rất hùng hồn nói, “Ai thèm uống trà sữa của cô.”
Hướng Viên cười híp mắt, “Không uống thật hả? Gấp đôi sữa, tôi bảo người ta thêm riêng đấy.”
Lông mày Ứng Nhân Nhân giãn ra, do dự nhận lấy, “Cô mà có lòng tốt mời tôi uống trà sữa hả?”
Hướng Viên cười, chống tai nhìn cô: “Tôi mời cô gái đẹp nhất công ty chúng ta uống trà sữa, có vấn đề gì không nào?”
Ứng Nhân Nhân vô cùng hưởng thụ, lúc này mới cắm ống hút vào ly trà, thành thật trao đổi với cô, “Thật ra thì cô cũng rất đẹp mà.”
Ứng Nhân Nhân ngốc nghếch do được nuông chiều nên đâm hư mà thôi, còn nếu nói bản tính xấu thì chưa chắc đã xấu thật.
“Cám ơn.” Hướng Viên nhìn thẳng vào cô ta, “Sao lần này cô không ở trong số người trở thành nhân viên chính thức thế?”
Ứng Nhân Nhân: “Bác tôi nói năm nay không có suất cho thực tập sinh.”
Hướng Viên gật đầu, nhìn cô ta với ánh mắt vô tội rồi thở dài thườn thượt, “Haiz, không ngờ Lâm Khanh Khanh cũng có quan hệ.”
Quả nhiên, bàn tay cầm trà sữa của Ứng Nhân Nhân khựng lại, “Lâm Khanh Khanh? Cô ta có quan hệ thế nào?”
Từ sau khi Lý Trì rời đi, địa vị là-người-có-quan-hệ của Ứng Nhân Nhân lại quay về vị trí số một, trái tim treo cao được buông xuống, nhưng vào lúc này nghe Hướng Viên nhắc đến thế thì cô ta lại căng thẳng, trái tim treo lên lần nữa.
Hướng Viên khiếp sợ ra mặt, “Tôi cũng không biết, cô không biết hả? Tôi cứ tưởng là cô biết chứ? Lần này phòng kỹ thuật trở thành nhân viên chính thức chỉ có cô ấy thôi. Cô đừng nói là tôi bảo đấy, vì tin cô nên tôi mới nói cho cô biết chuyện này.”
Ứng Nhân Nhân nghiêm túc gật đầu, ôm theo lửa giận như gặp kình địch đùng đùng rời đi.
Trần Thư vừa bước ra khỏi văn phòng thì đã trông thấy Hướng Viên, nhìn thấy bóng lưng Ứng Nhân Nhân thì lại khó tin lắc đầu: “Đột nhiên chị cảm thấy, cô ngốc Ứng Nhân Nhân này lại có điểm đáng yêu.”
Hướng Viên cười: “Nói sao nhỉ, trong công sở, gặp phải kiểu người như Ứng Nhân Nhân cũng chỉ là cấp thấp. Thật ra cô ấy không xấu, chỉ là hơi ngốc thôi.”
Quả nhiên hiệu quả lan truyền tin đồn của Ứng Nhân Nhân rất mạnh, chưa đến mấy hôm mà toàn bộ văn phòng đã lưu truyền đủ phiên bản về quan hệ của Lâm Khanh Khanh, cộng thêm gần đây Lâm Khanh Khanh hay đeo túi hàng hiệu, nên thậm chí còn có vài chàng trai ở phòng kinh doanh độc mồm suy đoán cô ấy là vợ lẽ của người khác, kết quả bị Cao Lãnh nghe thấy, lập tức cãi nhau với hai người kia, “Nói chuyện không biết chú ý hả?”
Có vẻ muốn xông đến đánh nhau.
Trần Thư đi ngang qua, thấy thế liền lôi Cao Lãnh vào văn phòng mình.
Cổ áo Cao Lãnh xộc xệch, anh ta tức run lên, không hề để ý đến Trần Thư, thời gian trước mình tìm cô thì cô chẳng thèm đếm xỉa, lúc này Lý Trì đi rồi thì mới đến tìm mình. Cao Lãnh cười lạnh toan bỏ đi thì lại bị Trần Thư kéo về, đột nhiên anh ta hung dữ gầm lên: “Cút!”
Trần Thư sửng sốt, cô vốn muốn nhắc nhở anh đừng xen vào việc của người khác, Lâm Khanh Khanh không phải là người đơn giản như bề ngoài. Nhưng khi thấy anh gào lên như vậy, cô lại cảm thấy tự mình đa tình, khó khăn vung tay, ra dấu mời anh cứ tự nhiên.
Một giây sau đó, không biết Cao Lãnh lấy đâu ra hỏa khí mà đạp cửa cái rầm rồi xông thẳng ra ngoài.
Hướng Viên cứ nghĩ, Lâm Khanh Khanh sẽ không chịu nổi những lời đồn này và sẽ tới nói rõ mọi chuyện với cô, chỉ cần cô ấy chủ động mở miệng, thì bất kể là lý do vì sao hay cô ấy đã từng làm gì, Hướng Viên cũng sẽ cho cô cơ hội, chứ không phải là như Lý Trì.
Nhưng Lâm Khanh Khanh không hề như vậy, thậm chí cô ấy còn không xem như có chuyện gì, vẫn cứ xách mấy chiếc túi kia đi làm tan làm.
***
Cho đến thứ sáu, Hướng Viên nhận được một bưu kiện giao hàng nhanh, lúc ấy Hướng Viên tưởng là mấy hộp mặt nạ giấy mình đặt mua mấy hôm trước nên không để ý lắm, ném vào trong xe Từ Yến Thời đợi tối về nhà mở.
Đến khi cô tan làm về đến nhà, vừa ném bưu kiện lên tủ giày thì nó lại lắc lư, Hướng Viên nghe tiếng cảm thấy không đúng.
Cô không nghĩ nhiều, cởi áo khoác rồi ngồi xuống sofa mở bưu kiện ra, nhẹ nhàng mở bìa giấy lên ——
Lập tức một tấm mặt nạ da người máu chảy xối xả bất ngờ đập vào mắt, trông y hệt vừa lột từ trên mặt người xuống, máu tươi đầm đìa, con ngươi trống rỗng nhìn cô chằm chằm…
Đè bên dưới là một tờ giấy, mấy con chữ máu đỏ ghim thẳng vào mắt ——
Xé rách mặt, rất khó nhìn đấy.
Dù chỉ là tấm mặt nạ giả nhưng lại làm rất giống thật, Hướng Viên sợ tới mức đờ đẫn choáng váng, không thể thét lên nổi. Cô ngơ ngác nhìn nó, thậm chí không biết phải phản ứng thế nào.
Cho tới khi nước chua trong dạ dày cồn cào cuồn cuộn muốn chảy ngược lên theo thực quản, thì lúc này cô mới lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh nôn đến đảo điên!
Trong nhà vệ sinh nước chảy rào rào, Hướng Viên nôn xong lại vốc nước đập vào mặt liên tục, những giọt nước trong suốt lăn xuống cổ cô, ngay đến lông mi cũng dính đầy nước. Cô trừng mắt nhìn, cố gắng gượng mở to mắt, muốn nhìn rõ thế giới mơ màng để xác nhận lại một lần là mình không phải đang nằm mơ.
Cô véo mạnh vào má mình.
Đau quá.
Cô chán nản chống tay lên bồn rửa, không biết là nước hay mồ hôi đọng lại trên trán, tóc mái ướt nhẹp dính vào mặt cô, nhìn bản thân rối bời trong gương, ngón tay dần dần siết chặt, khớp xương trở nên trắng bệch. Bỗng cô không ngăn được cơ thể run lên, thảm cảnh bố chết nhiều năm trước lại lần nữa xuất hiện trong đầu cô! Hướng Viên sợ tới mức cả người mềm oặt, trượt xuống đất như một bãi bùn, cô vô thức gập hai chân lại, siết mạnh hai tay không ngừng ôm chặt lấy mình, cho đến khi cánh tay in hằn mấy dấu móng tay sâu hoắm…
Rốt cuộc cô cũng không chịu đựng nổi nữa, òa một tiếng khóc lớn, tiếng khóc tê tâm liệt phổi thấm đẫm thê lương, như chim ưng thét dài, như lưỡi dao sắc bén liên tục lóc da thịt cô…
Suốt một đêm Hướng Viên cố chống chọi trong cơn ác mộng, mồ hôi lạnh rỉ ra liên hồi, cả chăn ướt nhẹp.
Trong mơ như có tảng đá lớn sụp đổ, một ngọn núi nặng ngàn cân đè chặt cô không thở nổi, đâu đâu cũng là mồ hôi lạnh.
***
Ngày hôm sau Hướng Viên kiểm tra mã vận đơn của bưu kiện, phát hiện nó không hề được phân phối, nghĩa là bên giao hàng không hề có đơn hàng này, mà là bị người ta bọc thành bưu kiện giao hàng đặt trước cửa bảo vệ, Hướng Viên lại kiểm tra camera hôm đó, phát hiện bưu kiện này là do một nhân viên giao hàng đưa đến.
Chuyện này Hướng Viên chỉ nói cho mỗi Trần Thư và Tiết Dật Trình biết.
Ngày thứ ba, bọn họ đã tìm được nhân viên giao hàng kia.
Nhân viên không hề nói một câu thừa thãi nào, chỉ bảo mình không biết.
Tiết Dật Trình thấp giọng hỏi Hướng Viên: “Có cần cho anh ta biết tay chút không?”
Nhân viên kia nói, “Chỉ dựa vào anh hả, bắp đùi còn không to bằng cánh tay tôi đây này.”
Hướng Viên và Trần Thư đưa mắt nhìn nhau, ăn ý gật đầu.
Nhân viên giao hàng còn chưa kịp xem thường xong thì mắt bị bụp một phát nặng nề, cơ thể ngã nhào ra sau. Từ sau ngày đánh Lý Trì, Tiết Dật Trình phát hiện mình có thể đánh đấm như thế, linh hoạt chuyển đổi giữa thư sinh yếu đuối và chàng trai rắn rỏi.
Tiết Dật Trình giơ chân đá vào nhân viên giao hàng, lắp bắp nói, “Anh, anh đừng giả vờ… chết, tôi còn chưa… dùng sức đâu…”
“…”
Nửa phút sau, nhân viên ôm lấy con mắt bầm tím đứng dậy, lúc này giọng đã thay đổi, “Ba người đẹp à…”
Tiết Dật Trình biến sắc.
Nhân viên giao hàng lập tức đổi lời, mặt đầy khổ sở, “Hai người đẹp à, tôi thật sự không biết mà, tôi cũng không biết vì sao bưu kiện này lại xuất hiện trong xe của tôi nữa. Hôm đó tôi chuyển phát xong hết thì lại phát hiện trong xe vẫn còn sót thứ này, tôi tưởng mình quên nên cứ để lại, sau đó về thì không tra được mã vận đơn, chính tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cô cũng biết giao hàng bị lỗi là chúng tôi phải đền tiền, vì sợ gặp rắc rối nên tôi mới giấu giếm chuyện này.”
Manh mối đến đây thì bị đứt.
Ba người lên sân thượng hút thuốc, Tiết Dật Trình không hút, nhìn hai người phụ nữ kia hút thì cũng dậy lòng tò mò, xin Hướng Viên một điếu hút thử.
Trần Thư rít một hơi rồi nói: “Lâm Khanh Khanh hành sự đúng là kín kẽ, người như thế rất khó xử lý.”
Tiết Dật Trình bị sặc khói ho khan kịch liệt, hai người phụ nữ nhìn dáng vẻ mờ mịt của anh ta thì không nhịn được bật cười.
Ngày hôm ấy khi kết thúc buổi họp sớm, Lê Thấm lại giở bài cũ, nói muốn cất nhắc Lâm Khanh Khanh lên làm phó tổ trưởng.
Hướng Viên cười lạnh: “Giám đốc Lê đúng là càng ngày càng lấn tới, chỉ biết nhìn chòng chọc phòng kỹ thuật của tôi xem có chỗ trống không, sao hả, chị là ruồi chắc?”
Lê Thấm cười: “Cô cứ rề rà như thế thì tôi cũng không có cách.”
Hướng Viên: “Chức phó tổ trưởng đã có người rồi, chỉ là tôi chưa báo lên mà thôi, cũng đã nghĩ xong đơn điều nhân sự rồi, tôi định tuần sau sẽ đến tổng công ty một chuyến, phó tổ trưởng là Vưu Trí.”
Đồ ngốc Cao Lãnh lại còn mở miệng, “Tôi cảm thấy Lâm Khanh Khanh cũng tốt mà.”
Trần Thư: “Im miệng.”
Cao Lãnh ngậm miệng thật.
Đợi mọi người giải tán hết, Lê Thấm thong thả bước từng bước một đi đến trước mặt Hướng Viên, cười bảo: “Thế nào hả tổ trưởng Hướng, gần đây có chuyện phiền lòng sao?”
Hướng Viên nhìn thẳng vào chị ta một lúc lâu, sau đó hỏi thẳng: “Có phải buổi họp báo không liên quan gì đến Lý Trì không?”
Mới đầu Lê Thấm còn ngớ người, “Cô nói gì thế hả?”
Hướng Viên: “Ban đầu tôi còn cảm thấy lạ, nếu Lý Trì có thể tránh được camera đặt tấm bảng sửa chữa thì sao lại xuất hiện ở cầu thang bên cạnh được, vì sau khi biết rõ chuyện này thì nhất định tôi sẽ kiểm tra camera, làm như thế thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này? Như vậy thì việc né tránh camera đặt tấm bảng cũng có nghĩa lý gì?”
“Cô nói tiếp đi.”
“Có phải chị đã mua chuộc nhân chứng ở khách sạn không? Hôm qua tôi và Trần Thư đã đi hỏi rồi, nhân chứng Trần Thư tìm được đó đã rời khỏi khách sạn hai tuần trước.” Hướng Viên nhìn chị ta, “Có phải người đặt tấm bảng là Lâm Khanh Khanh không? Từ chín giờ mười phút đến chín giờ ba mươi phút hôm đó, cô ta không hề xuất hiện trong camera giám sát nào, thật ra trong quãng thời gian đó cô ta đang đứng ở góc chết của camera, giám sát tôi với Few. Lý Trì hoàn toàn không biết kế hoạch của các người, anh ta chỉ vô tình đến cầu thang hút thuốc, vì anh ta hận tôi nên mới không đếm xỉa đến, cũng không gọi người đi cứu tôi.”
“Còn gì nữa không?”
“Chị mua chuộc Lâm Khanh Khanh, mục đích chỉ là dạy cho tôi một bài học thôi sao?”
Lê Thấm thấp giọng nói bên tai cô, gần như không ai nghe thấy, tiếng như muỗi kêu, “Không phải là dạy dỗ, mà là muốn nói cho cô biết, ở công sở thì không có bạn bè mãi mãi, chỉ có lợi ích, dù là người ở bên cạnh cô cũng không đáng tin, hiểu không? Còn nữa, đừng bao giờ tin vào quan hệ bề ngoài ——”
Hướng Viên tức run lên, giọng của Lê Thấm gần như khiến đáy lòng cô lạnh buốt.
Mùi nước hoa của Lê Thấm rất nồng, hơi thở phả vào tai cô, từng câu từng chữ thốt ra rõ ràng: “Thật ra tôi còn ghét Lý Trì hơn cả cô, cô có biết hắn ta uy hiếp tôi cái gì không? Dám lấy bằng chứng tôi từng “tốt” với hắn ra để uy hiếp, muốn tôi làm chỗ dựa cho hắn. Nói thực kế hoạch này không phải ghim cô, chỉ là thuận tiện dạy cô một bài học mà thôi. Dốc nhiều vốn như thế, nhất định phải giải hận trong lòng mới được, trong mắt tôi, cùng lắm cô chỉ là con oắt thò lò mũi xanh. Tôi biết, với tính cách của cô thì khi xảy ra chuyện nhất định sẽ tra đến cùng, ắt sẽ kiểm tra camera. Còn nữa, cô tính sai rồi, không phải Lý Trì hoàn toàn không biết kế hoạch. Hắn biết đấy, hắn từng nhắc đến kế hoạch này, chính tôi bảo hắn đứng canh ở đó. Tôi biết một khi tìm được camera thì nhất định cô sẽ nghi ngờ Lý Trì, nên tôi mới cố ý nói muốn điều hắn về lại phòng kỹ thuật, ép cô không thể không đuổi hắn. Cô biết vì sao lần trước Ứng Nhân Nhân lại rêu rao khắp nơi là Lý Trì chụp lén không? Là vì chính tôi đã nói với cô ta.”
Sau lưng Hướng Viên dần thấm đẫm mồ hôi, da đầu tê râm ran.
“Biết đây gọi là gì không?”
“Là mượn đao giết người đấy, cô bạn nhỏ à.”
***
Tối hôm đó Hướng Viên rời khỏi Tây An, mua vé máy bay đến Thượng Hải.
Nói thật, từ nhỏ đến lớn cô vẫn chưa đến Thượng Hải lần nào, luôn lớn lên trong ngõ hẻm Bắc Kinh, có điều bây giờ bên đó cũng phát triển không tệ.
Hướng Viên vẫn cảm thấy thủ đô Bắc Kinh hồi nhỏ rất có vị người. Trong ngõ hẻm toàn là những hàng quán quen thuộc, đặc biệt là vào mùa đông, trong gió bắc tê tái thì đi đâu cũng có thể ngửi thấy mùi vịt quay thơm điếc mũi. Đến ngày hè, dây bìm bìm lại quấn vòng quanh rào giậu nở hoa, cả tường xanh ngắt một mảnh, ở giữa như treo những chiếc kèn nhỏ trông y hệt mấy ngọn đèn. Ban đêm, quanh quẩn trong hẻm là mùi cơm thơm lừng, xuyên qua đá lát đường màu xám xanh, ăn một ngụm cơm nóng hổi rồi lại bị bố mẹ ngồi bên quát nạt một lúc, thì khi ấy mới gọi là một ngày hoàn chỉnh.
Không biết ở thành phố quốc tế phồn hoa kia có thể nhìn thấy hoa bìm bìm và mùi vịt quay không.
Nhưng vịt quay thì cô không thấy rồi.
Vừa xuống máy bay, Hướng Viên đã chạy thẳng đến cao ốc Khải Thịnh.
Ban đêm tối thui, chốc chốc lại có từng tốp cô gái cười đùa đi ra khỏi cao ốc đèn sáng như vảy lân, đang bàn nhau xem lát nữa đi đâu ăn khuya.
Hướng Viên xách vali đứng dưới lầu.
Rồi cô nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc bước ra từ tòa cao ốc, anh đi bộ không thẳng lưng, có lẽ vì cao nên đã quen gồng người nói chuyện, trông rất có vẻ buông tuồng không đứng đắn. Lúc này anh đang mặc áo sơ mi quần tây, âu phục xách trong tay, thờ ơ nói chuyện với người bên cạnh.
Hình như anh bật cười. Bên cạnh có bốn năm người đi theo, nam có nữ có, song chỉ anh là cao nhất, rất nổi bật.
Có người chia thuốc cho anh, anh nhận lấy ngậm vào miệng rồi cúi người mở cửa xe ra, bàn tay đặt lên cửa xe chợt lóe sáng trong đêm tối, là nút cài cổ tay áo cô đã tặng anh.
Một cô gái mặc đồng phục công sở bên cạnh rút thuốc ra khỏi miệng anh, nói: “Đi xe tôi thì đừng hút thuốc.”
Nói đoạn, không kịp đợi anh phản ứng thì cô ta toan ném đi, nhưng một giây sau lại đưa thuốc lên định ngậm vào miệng.
“…”
Hướng Viên chua xót.
Cô đúng là tủi thân quá mà, ở Tây An bị bắt nạt, đến Thượng Hải lại còn phải ăn giấm.
Hướng Viên tức tối xoay người rời đi, cứ thế kéo vali mà không để ý gì, chợt *rầm* một tiếng, đập mạnh vào chiếc xe bên cạnh.
Từ Yến Thời nhíu mày, vừa muốn giơ tay cướp lại thì nghe thấy bên kia có tiếng động lớn, tất cả đồng loạt dừng lại, bàn tay cầm thuốc của cô gái kia cũng khựng lại bên mép, mọi người đều nhìn sang bên này.
Hướng Viên xoay lưng lại, đêm tối bao lấy đường viền bé nhỏ.
Lâm Khải Thụy phản ứng đầu tiên: “Trời ơi, xe của ông đây.”
Hướng Viên nghe thế thì bất giác muốn bỏ chạy, kết quả bị người ta gọi lại, “Này này, cô đợi đã.”
Lâm Khải Thụy sải bước đi đến, khó tin hết nhìn cô đến nhìn vali, rồi lại nhìn chiếc Porsche, “Có phải cô va chạm hơi quá rồi không, xe đẩy hành lý?”
Chỉ chốc lát, mọi người cũng đã đi tới.
Trong đám đông, Từ Yến Thời nhàn hạ dựa vào Porsche nhìn cô như xem cuộc vui, lúc nãy ở bên kia nhìn thấy vali thì lòng chợt giật mình, rồi lại theo bản năng không tin, nhưng đi chưa được mấy bước thì đã nhận ra. Anh dựa người vào xe, hai tay khoanh trước ngực, mắt cười nhìn cô.
Hướng Viên vẫn chưa nguôi giận, trợn lớn mắt nhìn anh.
Lâm Khải Thụy thấy là gái đẹp thì bắt đầu công khai xin số Wechat.
Hướng Viên cười híp mắt thêm số, “Được.”
Từ Yến Thời không cười nổi, lạnh lùng nhìn cô.
Lâm Khải Thụy không biết xấu hổ chỉ vào vệt trắng tróc sơn trên xe, trêu con gái người ta: “Cái này mà sửa là tốn nhiều tiền lắm nhé, nếu em không có tiền cũng không sao, anh đây rất rộng lượng… chỉ cần…”
Từ Yến Thời không nghe nổi nữa.
“Lâm Cẩu Thụy, anh đợi đã.”
“Mẹ kiếp, sao cậu cũng gọi tôi là Cẩu Thụy hả.”
Từ Yến Thời biểu diễn cho ông ta xem cái gì gọi là nẫng tay trên ngay tại chỗ.
Trong đêm tối, người đàn ông cười cười nhìn thẳng vào Hướng Viên, lại như lơ đãng hỏi một câu: “Làm bạn gái anh không?”
“Được thôi.”
Hướng Viên rất muốn nói không, nhưng cuối cùng vẫn nể mặt đáp lại. Đợi không có ai sẽ tính nợ sau, hứ.
Lập tức tất cả mọi người đều trợn mắt cằm rơi xuống đất.