Cam Nhu vẫn còn ngơ ngác không hiểu rượu trái cây và chuyện đút no tiểu huyệt của nàng thì có liên quan gì đến nhau. Sau đó, nàng nhìn thấy một tiểu tướng đi tới trình lên một vò rượu trước mặt Từ Trấn Bình. Từ Trấn Bình cúi đầu nhìn, mày kiếm nhăn lại một chỗ, "Chỉ có thứ này sao được, còn không mau đi tìm một bầu rượu mang lại đây."
Tiểu tướng đỏ mặt nhìn Cam Nhu, sau một lúc lâu mới ngơ ngẩn hoàn hồn, "Đã rõ, hạ tướng lập tức đi tìm."
"Không cần đi!" Đường Nguyên Thanh thong thả đi đến, trong tay hắn cách theo một bầu rượu ngọc tinh xảo, "Cũng may ta đã sớm chuẩn bị, miễn cho tiểu âm hộ của Nhu Nhi chờ lâu."
Vừa thấy Đường Nguyên Thanh, Cam Nhu bất giác nhích lại lòng ngực của Từ Trấn Bình hơn, mắt hạnh trằn trọc nhìn vào bầu rượu và vò rượu trước mắt, run rẩy hỏi: "Tướng quân muốn làm gì thế? Tửu lượng của ta không tốt, uống không được bao nhiêu."
Đường Nguyên Thanh nhìn nàng co rúm, cố ý đi về phía trước, đuôi mắt đào hoa khẽ nhếch, cười tà nói: "Nhu Nhi chớ sợ, tuy rượu này là cho nàng uống, nhưng không phải cái miệng nhỏ phía trên."
Lo lắng trong lòng đã trở thành sự thật, từ khi nhập doanh tới nay, đây là lần đầu tiên nàng phản kháng giãy giụa, "Đừng mà, sao có thể làm ra chuyện đó được, quá mắc cỡ."
Từ Trấn Bình ôm nàng vào trong ngực ôn tồn dỗ dành, còn bớt chút thời gian trừng mắt nhìn Đường Nguyên Thanh, "Dùng huyệt ủ rượu là lệ thường của tiệc khánh công, mặc dù ta không thể tuỳ tiện sửa đổi, nhưng Nhu Nhi cũng đừng sợ hãi, miệng Nguyên Thanh tuy hơi hỗn* một chút nhưng chắc chắn sẽ không làm nàng bị thương."
Cái ôm của hắn dày rộng, tiếng nói trầm thấp thuần hậu trấn an cảm xúc của Cam Nhu. Nàng vốn cực kì xấu hổ, nhưng chưa từng nghĩ tới việc Đường Nguyên Thanh sẽ thật sự làm nàng bị thương. Người nọ tuy hơi xấu xa, lấy việc trêu đùa nàng làm thú vui, nhưng cũng chưa từng làm tổn thương đến nàng. Ngay cả bản thân Cam Nhu cũng không thể tưởng tượng được, tại đại doanh tràn ngập không khí sát phạt này, nàng bất tri bất giác cảm thấy an toàn, toàn tâm toàn ý tin tưởng bọn họ.
Nàng nhìn quanh bốn phía, các tướng sĩ Ưng Võ Kỵ đều đang nhìn nàng không chớp mắt.
Ánh mắt bọn họ vẫn vội vàng như cũ, hung khí giữa hai chân nhô cao khiến người ta sợ hãi. Nhưng không khí xung quanh lại vô cùng an tĩnh, không có ai mở miệng thúc giục, chỉ biết cố nén dục vọng của bản thân, lặng im chờ nàng quyết định.
Trong lúc nhất thời, Cam Nhu thậm chí cảm thấy, chỉ cần nàng liều chết từ chối, bọn họ dù có khó chịu đến mấy cũng sẽ nhịn xuống không làm nàng khó xử.
Có bọn họ che chở như thế, Cam Nhu ngược lại không sợ.
Xấu hổ cũng được, dâm đãng cũng tốt, chỉ cần bọn họ vui vẻ, vậy thì đáng giá!
Nàng hạ quyết tâm, cố nén ngượng ngùng mở rộng hai chân, "Nguyên Thanh ca ca, chàng đến đây đi."
Đường Nguyên Thanh đã ăn vài ánh mắt hình viên đạn của Từ Trấn Bình, nhưng hắn cũng không thèm để ý, ngón tay dài lưu luyến để ở giữa hai chân Cam Nhu, "Nhu Nhi nghĩ kĩ rồi sao? Tất cả rượu trong vò rượu này sẽ đổ hết vào trong âm hộ của nàng đó, còn phải để cho tất cả các huynh đệ ở đây nhìn thấy, chẳng lẽ nàng không xấu hổ ư?
Khuôn mặt nhỏ của Cam Nhu đỏ bừng, nhắm chặt hai mắt cậy mạnh, "Không xấu hổ!"
"Cô nương ngốc, sợ cái gì, chẳng có ai nỡ chê cười nàng đâu!" Trái tim Đường Nguyên Thanh bị bộ dáng thấy chết cũng không sờn của nàng làm cho mềm nhũn, âm thầm quyết định sau này sẽ không ức hiếp nàng nữa. Ngón tay dài thọc vào rút ra bướm nhỏ hai cái, chỉ thấy bên trong huyệt thịt ướt nhẹp, nhịn không được lại trêu đùa: "Âm hộ nhỏ đã ướt đẫm rồi, thì ra ngoài miệng Nhu Nhi nói xấu hổ nhưng cơ thể đã sớm chuẩn bị chờ chúng ta yêu thương."
Bầu rượu ngọc làm từ mỡ dê được rót đầy rượu trái cây, mùi rượu nháy mắt lan tỏa tứ phía, Cam Nhu vừa mới ngửi thôi mà như sắp say. Đột nhiên có một đồ vật lạnh băng đâm vào trong cơ thể nàng, tiếp theo có một dòng nước đổ vào trong.
Cam Nhu nhịn không được rùng mình một cái, "A... Lạnh quá..."
"Đừng nóng vội, lát nữa sẽ không lạnh."
Rượu ngon không ngừng rót vào huyệt mềm, cảm giác mát lạnh rất nhanh đã lui đi, thay vào đó là cảm giác nóng bỏng khiến người ta khó nhịn.
Huyệt thịt và tử cung đồng thời nổi lên ngứa ngáy, Cam Nhu kiềm lòng không được duỗi thẳng hai chân, run rẩy rên rỉ, "Ưm... A a... Nóng quá... Đừng rót vào nữa... huyệt nhỏ ngứa lắm..."
Cả một bầu rượu trái cây đều rót hết vào trong thân thể của Cam Nhu, giọng nói của Đường Nguyên Thanh cũng bị tình dục làm cho khàn khàn, "Nhu Nhi ngoan nào, mở rộng hai chân ra chút nữa, tướng quân muốn uống rượu khánh công bên trong âm hộ nàng."
Cam Nhu run run cố gắng mở rộng hai chân, lộ ra hoa huyệt ướt đẫm mê người, "Xin mời tướng quân... A!"
******************************************(*) Nguyên văn chỗ này là "miệng không lưu đức", đọc tới khúc này tự nhiên nhớ đến cái mỏ hỗn của Lý Tuân \(≧▽≦)/