Toàn thân Cam Nhu đều được bọn họ yêu thương vỗ về, núm vú bị mút vừa hồng vừa sưng, huyệt mềm không biết đã tiết bao nhiêu lần mà xuân thuỷ vẫn tuôn ra đầm đìa. Trong không khí không phải là tiếng các tướng sĩ hít khí cũng là tiếng Cam Nhu khóc cầu lên đỉnh. Hoan ái liên tục khiến nàng không cách nào kiên trì được nữa mà hôn mê, khi được ôm đi rửa sạch mới tỉnh dậy.
Nàng mơ mơ màng màng, không nhớ rõ gương mặt của người nọ, chỉ nhớ hắn dịu dàng rửa sạch tinh dịch trên người giúp nàng, sau đó cắm ngón tay vào trong tiểu huyệt moi đào, đầu ngón tay đảo quanh hoa tâm, nhưng nhất quyết không chịu ấn vào giúp nàng thống khoái.
Tuy rằng đã vô cùng mệt mỏi, Cam Nhu vẫn bị hắn khêu lên dục hỏa, thân thể trần truồng dán lên người hắn cọ xát, cầu xin hắn giúp nàng sung sướng.
Giọng nói người nọ lộ ra ý cười, vừa dịu dàng lại thân cận, nhưng mà hắn không chịu giúp nàng, nhất định phải dụ dỗ nàng nói ra lời dâm đãng mắc cỡ, "Nhu Nhi muốn ta chơi đùa nàng thế nào đây, nói rõ ta sẽ làm theo lời nàng."
"Bên trong ngứa quá... Ưm... muốn ca ca chọc chọc nó..." Nói vừa dứt câu nàng càng thêm khó nhịn, không biết lấy đâu ra sức lực nâng eo ngồi lên tay hắn. Tiểu âm hộ ướt đẫm bị kích thích, môi đỏ khép mở quyến rũ nam nhân giúp nàng sung sướng, "Ca ca tốt... mau đến chọc vào tử cung ta... A... Nơi đó ngứa lắm... ca ca mau đến làm ta..."
Nam nhân cười cười bên tai nàng dặn dò nói: "Sáng sớm ngày mai nhớ đến đây tìm ta, ca ca đưa nàng lên trời có được không?"
Cam Nhu gấp không chờ nổi đáp ứng, sau đó nàng lập tức cảm nhận được ngón tay dài của hắn đâm vào tử cung, hơn nữa càng chọc càng nhanh. Lúc cao trào, nàng vô lực lắc đầu khóc kêu, dâm thủy phun trào xối xả, cuối cùng hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Lần thứ hai tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau, nàng nằm trên giường lớn bên trong doanh trướng, vừa bước xuống giường đã có tướng sĩ mang đến bữa sáng. Hắn trước tiên giúp nàng rửa mặt chải đầu, sau đó ôm nàng lên đùi đút nàng ăn cơm, chờ đến khi nàng ăn xong hắn mới luyến tiếc buông tay, còn nói nàng ăn ít quá.
Sợ nàng còn thẹn thùng, hắn hỏi ba lần, xác định nàng đã ăn no mới nhẹ nhàng hôn lên môi nàng. Cam Nhu còn chưa nói gì mà tướng sĩ cao lớn mặt đã đỏ, giọng nói thanh thanh che giấu ngượng ngùng bảo nàng sửa soạn một chút rồi dắt nàng đi gặp quân sư.
Nàng hiện giờ là doanh kỹ, chỉ có thể mặc loại váy trắng xuyên thấu mắc cỡ này cho nên sửa soạn cũng rất nhanh. Dọc đường đi, nàng gặp rất nhiều tướng sĩ, Cam Nhu xấu hổ vô cùng, không dám đối diện với họ. Núm vú lúc này lại cố tình đứng thẳng, hấp dẫn ánh mắt nóng rát của mọi người.
Nàng nghĩ rằng cơ thể dâm đãng này sẽ khiến mọi người xem thường, trộm nhìn mới phát hiện tất cả bọn họ đều vô cùng hiền lành, không hề lộ ra chút khinh thường nào. Điều này khiến nàng nhẹ nhõm không ít, ngoại trừ ánh mắt bọn họ nhìn nàng quá nóng bỏng, khiến núm vú sưng to, huyệt mềm ngưa ngứa ra thì mọi thứ so với suy đoán của nàng đều tốt hơn rất nhiều.
Đến khi tới trướng của quân sư, mọi người đều lui ra hết, Đường Nguyên Thanh ngồi ngay ngắn sau án thư, buông bút trong tay xuống cười cười bảo nàng đi qua. Cam Nhu đi đến bên cạnh hắn thì lập tức nhìn thấy một bức họa đông cung bày trên án thư.
Nữ tử trong tranh nằm giữa một đám nam nhân cao lớn, ngọc thể ngang dọc, mị nhãn như tơ, hai bầu vú bự cao ngất bị phân chia liếm mút, chỉ lộ ra màu đỏ bừng nơi khoé miệng nam nhân. Hai chân nàng rộng mở, có người ngồi xổm giữa hai chân nàng vùi đầu liếm láp, da thịt tinh tế rải đầy nùng tinh đặc quánh, môi đỏ khẽ nhếch khiến người xem tranh giống như có thể nghe thấy tiếng nàng kêu rên.
Sắc mặt Cam Nhu đỏ bừng, khoé mắt liếc nhìn thì thấy chỗ trống đầu bức họa có một vài dòng thơ nhỏ:
Nụ đào chớm nở dụ ong đếnChồi non mới nhú bướm vờn hoa,Thẹn thùng uyển chuyển kêu nũng nịuYên chi(1) tẩm lộ(2), ngọc không rảnh.
Nàng không dám xem nữa, nhỏ giọng nói: "Xin quân sư hủy bức họa này đi, hình ảnh trêu ong ghẹo bướm này cũng quá mắc cỡ."
"Quân sư?" Đường Nguyên Thanh đột nhiên dùng sức giữ chặt nàng, làm nàng ngã vào lòng ngực hắn, "Hôm qua khi tắm là ai gọi ta ca ca tốt, mới qua một đêm đã thay đổi rồi?"
Cam Nhu lúc này mới biết người có thủ đoạn mê người tối qua hoá ra là hắn, nàng ngẩng đầu đối diện với gương mặt thanh tuấn kia, nhưng lại thẹn thùng nhanh chóng cúi đầu. Đường Nguyên Thanh thấy nàng như thế thì khẽ cười thành tiếng, "Đừng sợ, ta cũng đâu có bắt nạt nàng! Hôm nay gọi nàng tới đây là để dặn dò nàng sau này nên làm gì, nàng phải dụng tâm nhớ cho kỹ."
Nàng cụp mắt, hàng mi dài nhấp nháy: "Quân sư cứ việc phân phó."
"Ngoan lắm!" Đường Nguyên Thanh véo nhẹ chóp mũi tinh xảo của nàng một cái, "Trước tiên, nàng nên cởi bộ xiêm y vướng bận này ra đã!"