Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 557: Muốn nàng thủ thân như ngọc chờ ta trở về



Phương Giải chỉ chỉ kỵ sĩ giáp sắt thứ hai hỏi:

- Ngươi có hiểu Man ngữ không?

Kỵ sĩ giáp sắt thứ hai nhìn thấy đồng bọn của mình vừa bị giết chết, miệng há hốc muốn nói mà không thể thốt nổi nên lời, nhưng Phương Giải không cho hắn thời gian suy nghĩ, câu hỏi đặt ra không lập tức nhận được câu trả lời, Phương Giải một lần nữa khoát tay. Kiêu kỵ giáo tiến lên, vung đao, bổ chém, đầu người cũng theo đó rơi xuống.

Kỵ sĩ giáp sắt thứ ba bị áp giải cuối cùng cũng hiểu tình cảnh của mình, hắn ngẩng đầu nhìn Phương Giải, trong mắt chỉ còn sự sợ hãi. Hắn vốn cho rằng Phương Giải sẽ đưa ra cùng một câu hỏi, ai ngờ Phương Giải chỉ đi đến trước mặt hắn, nhìn nhìn, sau đó khoát tay.

Đầu người thứ ba bị chém xuống, không hề có một giây chần chừ.

Phương Giải đi đến trước mặt kỵ sĩ giáp sắt thứ tư, kỵ sĩ này không đợi Phương Giải hỏi đã vội vàng lên tiếng:

- Ta hiểu Man ngữ!

Phương Giải gật gật đầu, ra hiệu cho Kiêu kỵ giáo đem người này kéo đến trước mặt Bắc Man Vương.

- Nói cho nàng ta biết, không phải ta đến ngăn cản nàng ta chiếm lĩnh thảo nguyên, cũng không phải kẻ thù của người Bắc Man. Người ta muốn giết đã giết được rồi, nếu đội ngũ Bắc Man lập tức giải tán, ta cũng sẽ cho đội ngũ của ta lập tức rút lui.

Kỵ sĩ giáp sắt dùng Man ngữ phiên dịch lại một lượt, Bắc Man Vương liếc nhìn Phương Giải một cái sau đó lại tiếp tục phủ phục. Nàng ta liến thoắng một tràng gì đó, Phương Giải mặc dù nghe không hiểu, nhưng có thể từ trong ngữ khí nghe ra thành ý và sự khiêm tốn. Phương Giải để ý thấy Bắc Man Vương mặc dù đang quỳ lạy, nhưng tay nàng không hề rời khỏi quyền trượng lấp lánh ánh vàng, lúc đập chết Tạ tiên sinh nàng đã sử dụng vương miện của mình, rõ ràng là rất coi trọng kim trượng.

Nhưng, loại kim trượng này rõ ràng không phải thứ người Bắc Man có thể tự mình làm được.

- Đó là cái gì?

Phương Giải hỏi.

Kỵ sĩ áo giáp bị áp giải vội vàng trả lời:

- Là quyền trượng Tạ tiên sinh tặng cho Bắc Man Vương, Tạ tiên sinh nói với Bắc Man Vương hắn là sứ giả do thần linh phái đến, đại diện thần linh thừa nhận vương vị của nàng, nhưng Bắc Man Vương phải phục tùng mệnh lệnh của thần sứ, bằng không thần linh sẽ giáng tội, cả bộ tộc Bắc Man sẽ vì chuyện này mà bị thần linh trừng phạt.

Phương Giải có chút sững sờ, không kìm được nhìn sang Tạ tiên sinh đã bị đập nát sọ.

Một lời nói dối như vậy, mà có thể kích động cả một bộ tộc Bắc Man rời khỏi man hoang. Chuyện hoang đường đó, lại đang thực sự diễn ra trước mắt Phương Giải. Nhưng ngay sau đó Phương Giải lại nghĩ, cho dù văn minh đã tiến bộ đến giai đoạn của các đế quốc Mông Nguyên, thì người trên thảo nguyên vẫn vì vấn đề tín ngưỡng mà nảy sinh tranh chấp. Thế giới này và thế giới kia, có bao nhiêu lần chiến tranh mà không liên quan đến tín ngưỡng?

Hắn không cảm thấy người Bắc Man đáng thương, cũng không cảm thấy Tạ tiên sinh vô sỉ.

- Nói cho nàng ta biết, thần sứ đó là giả.

Kỵ sĩ áo giáp liếc nhìn Phương Giải một cách khó xử, cuối cùng vẫn dùng Man ngữ truyền đạt lại một lượt ý tứ Phương Giải. Hắn không dám tự ý thay đổi nội dung, bởi vì không cần thiết phải làm vậy. Tạ tiên sinh đã chết, bọn hắn sẽ có kết cục như thế nào, tất cả tùy thuộc vào sự quyết định của nam nhân trẻ tuổi mặc áo bào màu đen này.

Nghe kỵ sĩ giáp sắt nói xong, trên mặt Bắc Man Vương lập tức lộ ra vẻ khinh miệt, nàng quay đầu liếc nhìn thi thể Tạ tiên sinh mứng chửi vài câu gì đó, sau đó nhặt một tảng đá ném về phía đó. Phương Giải nhíu mày, bảo kỵ sĩ giáp sắt ngăn Bắc Man Vương lại.

- Có đôi khi người sống không thể có được sự tôn trọng của người khác, nhưng chúng ta phải tôn trọng thi thể của hắn.

Phương Giải xoay người:

- Nói với Man Vương, đây là địa bàn của nàng ấy. Sau này nếu ai muốn đến đây cướp địa bàn, thì nàng ta phải liều mạng đánh đuổi. Bởi vì thần linh đã đem nơi này tặng cho người Bắc Man, nếu có người đến cướp, thần linh cũng sẽ phù hộ cho người Bắc Man, bất luận kẻ thù có mạnh đến đâu chiến thắng cuối cùng vẫn là Bắc Man.

Kỵ sĩ giáp sắt kinh ngạc liếc nhìn Phương Giải một cái, bỗng nhiên hiểu được ý tứ của hắn.

Hắn tường thuật lại một lượt, sau đó nhìn sang phía Phương Giải.

Phương Giải nhìn hắn thản nhiên nói:

- Các ngươi đều lưu lại Bắc Man đi, nếu các ngươi có thể giúp đỡ họ học cách làm thế nào sinh tồn trên thảo nguyên, ví dụ chăn thả thế nào, sáng tạo chữ viết và ngôn ngữ của mình ra sao, đợi đến khi họ thu được những kinh nghiệm đó trên người các ngươi, các ngươi chính là thần của Bắc Man.

Nói xong câu này, Phương Giải xoay người bỏ đi.

Gió trên thảo nguyên giống như không bao giờ dừng lại, từ sau khi chiến tranh bắt đầu tất cả đều có một loại ảo giác đó là trong gió có mùi máu tanh nhàn nhạt.

Phương Giải nằm trên bãi cỏ, bên cạnh đặt một bình rượu mới. Rượu do người trên thảo nguyên ủ không giống với rượu Trung Nguyên, rượu sữa ngựa không mạnh như rượu Trung Nguyên được ủ bằng lương thực nhưng nếu cẩn thận nhấm nháp sẽ thấy nó có một loại phương vị đặc biệt. Khoảng thời gian sống trên thảo nguyên này, Phương Giải đã dần dần thích ứng với món rượu mang chút vị tanh này.

- Sau khi trở về có dự định gì không?

Hắn hỏi.

Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng Hạng Thanh Ngưu đã có thể đi lại bình thường. Tu vi của hắn vẫn còn, sức khỏe hồi phục nhanh hơn người bình thường một chút. Trải qua trận chiến Đại Luân Tự, mặc dù hắn không tận mắt chứng kiến kết cục cuối cùng, nhưng khí chất trên người đã thay đổi rất nhiều, trẫm tĩnh hơn so với lúc trước.

- Sau khi rút quân trở về Trung Nguyên ngươi sẽ đến đâu đầu tiên?

Hạng Thanh Ngưu không trả lời câu hỏi của Phương Giải, mà lại đặt ra một câu hỏi khác.

- Có lẽ là đến Tây Nam.

Phương Giải trả lời:

- Mặc dù thoạt nhìn nơi có ít trướng ngại vật nhất chính là Tây Bắc, chỉ có mấy vạn binh sĩ đã mệt mỏi của Kim Thế Hùng, nhưng Tây Bắc tam đạo còn mệt mỏi hơn họ, lương thực của Hoàng Dương Đạo mặc dù cũng bị La Diệu vơ vét gần hết, nhưng lúc này trời đã vào xuân, không còn chiến sự, mộ mùa thu hoạch bên đó đủ để hóa giải nguy cơ lương thực cho Hoàng Dương Đạo. La Diệu hiện vẫn chưa biết được ta đang ở đâu, trước khi ta có thể đánh bại được hắn ta chỉ có thể trốn tránh hắn, hắn sẽ không ngờ đến ta đã trở về hang ổ của hắn.

- Cho dù nghĩ đến, chiến sự Giang Nam một khi nổ ra hắn cũng không có thời gian phân thân, hơn nữa hắn dường như không vội tìm ta.

Hạng Thanh Ngưu ừ một tiếng:

- Vậy sau khi trở về Thanh Nhạc Sơn, đợi qua một thời gian nữa ta sẽ dẫn người đến Hoàng Dương Đạo tìm ngươi.

Phương Giải gật gật đầu, ngước nhìn bầu trời xanh thẳm trầm mặc một lúc hỏi:

- Ngươi nói, Vương gia có còn sống không?

Hạng Thanh ngưu có chút sững sờ, sau đó cười khổ nói:

- Ta chưa bao giờ nghĩ rằng có người có thể giết chết hắn, nhưng lần này thì khác… Ta biết hắn trong lúc ta cùng Đại Tự Tạigiao thủ hắn rời đi là để đi tìm Minh Vương, sau đó thả Minh Vương ra. Hắn không giết Minh Vương là cố ý, không phải hắn không chắc chắn không có dũng khí, mà là sau khi thả Minh Vương từ trong lồng ra, Minh Vương, Đại Tự Tại, còn có cả nhị sư huynh, mối quan hệ địch ngã giữa ba người bọn họ vô cùng phức tạp.

- Đợi Đại Tự Tại tỉnh ngộ thì đã muộn rồi, Minh Vương trốn thoát, việc đầu tiên chưa chắc đã là cùng nhị sư huynh liều mạng ngươi chết ta sống, nếu đổi thành ta, ta sẽ giết chết phản đồ trước. Nhưng cho dù là vậy, nhị sư huynh có lẽ cũng lo lắng lão yêu quái đã sống một ngàn năm còn có thủ đoạn giữ mạng nào đó, cho nên hắn mới cho ta xuống núi trước. Nhưng… Không phải vẫn chưa nghe ngóng được thông tin hắn đã chết rồi sao?

Phương Giải ừ một tiếng:

- Ngươi thật sự suy nghĩ kỹ rồi chứ?

Hạng Thanh Ngưu cười cười:

- Ngươi đang sợ ta giúp ngươi xong, ta sẽ trở thành Minh Vương còn ngươi trở thành Khoát Khắc Đài Mông Ca sao?

Lời này có chút sắc bén, nhưng không gây tổn thương.

Phương Giải hip mắt lắc lắc đầu:

- Ta chưa từng nghĩ đến khả năng đó.

- Vì sao?

Hạng Thanh Ngưu hỏi.

- Bởi vì sau này chưa chắc ngươi đã đánh lại ta.

Hạng Thanh Ngưu ngây người, sau đó ha ha cười lớn.

Hắn đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người.

- Ta phải đi rồi, có gì muốn nói trước khi tạm biệt không? Mấy lời thuận buồm xuôi gió cố gắng bảo trọng thì thôi xin miễn, quá tục.

- Trở về tìm một cô gái phá bỏ cái thân xử nam này đi.

Phương Giải nói một cách chân thành:

- Thứ đó có giữ lại cũng không có giá trị sưu tầm, xử nam cả đời đều không có giá trị.

Hạng Thanh Ngưu đỏ mặt, ưỡn bụng nói:

- Ai nói ta muốn giữ lại? Đạo gia chỉ là vẫn chưa gặp được nữ nhân tốt để ta cam tâm tình nguyện hiến thân mà thôi. Nếu thực sự gặp được, Đạo gia nói không chừng đến ngươi cũng mặc kệ, trực tiếp tìm một nơi sơn thanh thủy tú chơi trò sinh con.

- Ngươi có biết sinh như thế nào không?

Phương Giải nghiêm túc hỏi.

Hạng Thanh Ngưu chửi một câu:

- Cút!

Hắn uy hiếp nói:

- Ngươi có tin ta trở về tìm Mạt Ngưng Chỉ ngủ không?

- Không tin.

Phương Giải trả lời.

Hạng Thanh Ngưu gãi gãi đầu, sau đó thở dài nói:

- Mẹ kiếp… Bản thân ta cũng không tin. Nữ nhân đó không cùng đẳng cấp với ta, loại người như ngươi nói không chừng còn có thể hàng phục. Nhưng nàng ta có vẻ luôn muốn giết người, hai người các ngươi bảy tám phần chính là kẻ thù suốt đời.

Phương Giải cười cười, nghĩ đến khuôn mặt tuyệt mỹ kia sau đó lắc lắc đầu:

- Trở về nói với nàng ấy, nàng ấy phải thủ thân như ngọc, hai mươi ba con phố ở phía Đông thành Trường An, nhưng lời ta nói vẫn còn giá trị, nàng ấy cứ ở đó chờ xem.

Hạng Thanh Ngưu hỏi:

- Ngươi nói với nàng ấy điều gì?

Phương Giải cười nói:

- Không nói được.

Hạng Thanh Ngưu nghi hoặc liếc nhìn Phương Giải một cái, cứ cảm thấy tên này chắc chắn chẳng nói được điều gì tốt đẹp với Mạt Ngưng Chi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.