Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 550: Ta muốn đi thăm hỏi hắn



Trước khi đi ngủ, Lợi Cổ Đạt bố trí người tuần tra ở bên ngoài doanh trại, sau đó mới tiến vào trong lều vải, nhìn nữ tử thảo nguyên bị trói chặt nằm trên thảm nhung, nhe răng cười độc ác. Người trong thảo nguyên cảm thấy nữ tử Trung Nguyên mềm mại xinh đẹp, mà trong mắt người Mông Nguyên, nữ tử thảo nguyên lại xinh đẹp như tiên nữ.

Nữ tử thảo nguyên này chừng hai mươi mấy tuổi, thân thể khá rắn chắc. Trong mắt nàng ta đầy sự hoảng sợ, không ngừng giãy dụa nhưng vô ích. Người Bắc Man sở trường nhất chính là trói dây. Heo rừng săn được bị trói không thể giãy dụa được. Lợi Cổ Đạt tham lam nhìn bộ ngực đầy đủ của nữ tử này, ánh mắt từ từ nhìn xuống, cuối cùng dừng lại ở hai cái đùi rắn chắc.

Y cười hắc hắc đi tới, lao mạnh về phía nữ tử thảo nguyên, không ngừng hôn hít, giống như một con con heo rừng bắt được con mồi, cái miệng hôi rình qua lại khắp người nữ tử.

Nữ tử này uốn éo người như điên, nhưng vẫn không thoát khỏi ma chưởng.

Lợi Cổ Đạt tát vài cái, một tay xé rách phần áo trước ngực, da thịt trắng nõn lộ ra, hai bộ ngực đầy đủ khiến Lợi Cổ Đạt trợn tròn mắt. Y nuốt nước bọt ừng ực, vươn tay bóp thật mạnh, hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc là gì. Rất nhanh, trên bộ ngực hiện lên dấu tay màu đỏ.

Lợi Cổ Đạt vội vàng cởi quần áo của mình, rồi chuyển sang cởi quần áo của nữ tử này. Nữ tử thảo nguyên này khá khỏe, khí lực ở đùi cũng rất lớn. Lợi Cổ Đạt phải toát hết mồ hôi mới tách được cặp đùi kia ra. Lại bởi vì kích động mà thật lâu không tìm đúng đường. Nhất thời không cẩn thận, bị nữ tử thảo nguyên tung một cước đạp té ngã.

Trong mắt nữ tử thảo nguyên đầy sự oán hận, sắc bén như đao.

Lợi Cổ Đạt không thèm để ý, từ lúc vào thảo nguyên tới nay, y đã ngủ với không biết bao nhiêu nữ nhân rồi. Càng phản kháng kịch liệt, y càng kích thích. Trái lại, y không thích thiếu nữ nhu nhược. Y cho rằng chinh phục nữ nhân như vậy hoàn toàn không có cảm giác thành tựu.

Tay của y hung hăng chụp lấy cái đùi của nữ tử thảo nguyên, vì đau đớn mà nữ tử này phát ra tiếng ồ ồ, ánh mắt thì càng thêm thù hận.

Lợi Cổ Đạt lại đấm hai phát vào bụng nữ tử thảo nguyên này, nàng ta lập tức còng người xuống, rốt cuộc không khí lực giãy dụa. Lợi Cổ Đạt cười dữ tợn, dùng sức tách ra hai đùi của nữ tử thảo nguyên, chuẩn bị tiến vào.

Vừa lúc đó, y bỗng cảm thấy mặt đất hơi chấn động..

Sinh hoạt ở phía bắc đã lâu, phản ứng đầu tiên của y là có động đất. Cho nên y không kịp mặc quần, thất kinh chạy ra ngoài, e sợ cơn giận của thần linh cướp đi tính mạng của y. Hàng năm ở phía bắc đều trải qua cơn giận của thần linh như vậy, hàng năm đều có người bị đá rơi xuống đập chết.

Cho nên y lập tức chạy ra khỏi lều lớn, đâu còn quan tâm tới nữ tử thảo nguyên bị xé quần áo kia nữa.

Lúc y lao ra lều lớn, hai mắt mở to vì kinh ngạc.

Lửa!

Lửa lớn đã lan tràn bên ngoài doanh trại. Trong ngọn lửa có thể nhìn thấy binh lính cưỡi chiến mã chạy băng băng. Lợi Cổ Đạt giật mình, một lúc sau mới phản ứng tới, vội vàng trở về lều cầm chùy đá nặng nề lên. Nữ tử thảo nguyên nằm trên đệm nhung không ngừng thở hổn hển. Lúc Lợi Cổ Đạt vén rèm lên, nàng nhìn thấy ánh lửa bên ngoài, trong mắt lập tức hiện lên hy vọng.

- Ngươi sẽ bị chiến mã của các dũng sĩ đạp thành thịt nát.

Nàng nói bằng tiếng Mông Nguyên, nên Lợi Cổ Đạt nghe không hiểu.

Nhưng từ ánh mắt của nàng, Lợi Cổ Đạt có thể hiểu được ý.

- Trở về lại thu thập ngươi!

Lợi Cổ Đạt không nỡ giết người phụ nữ này, xách quần lên cầm theo chùy đá xông ra ngoài. Ra bên ngoài, y lớn tiếng gào rú, kêu gọi thuộc hạ của mình tụ tập lại. Tập kích tới rất mãnh liệt. Tuy rằng y đã làm theo yêu cầu của thần sứ, bố trí trạm canh gác ngầm ở bên ngoài doanh trại. Nhưng người Bắc Man vẫn chưa quen với việc đó lắm, người được bố trí ngủ giống như lợn chết.

Kỵ binh dễ dàng vọt vào doanh trại không bố trí phòng vệ, hỏa tiễn trút xuống khiến lửa lớn nhanh chóng lan ra.

Trong ngọn lửa, những kỵ binh này giống như cái lưỡi cày, cày không phải là bùn đất, mà là thi thể của người Bắc Man.

Lợi Cổ Đạt tru lên triệu tập thủ hạ của người. Doanh trại ba vạn người bị dễ dàng công phá như vậy khiến y rất tức giận. Người Bắc Man ở hậu doanh lục tục đi ra lều vải, mang theo chùy gỗ cùng loan đao cướp được xông về phía trước theo bước chân Lợi Cổ Đạt.

Có chừng hơn nghìn người Bắc Man gấp rút tụ lại, Lợi Cổ Đạt cũng không có thời gian để chờ thêm người. Y biết sự lợi hại của kỵ binh Mông Nguyên, nếu không nhanh chóng ngăn cản lại kỵ binh, thì ba vạn binh lính của y nói không chừng sẽ phải chôn thây ở đây. Y cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu kỵ binh đột kích, nhưng sự dã man từ tận trong khung khiến y không có quá nhiều sợ hãi. Khéo y còn sợ động đất hơn là sợ kỵ binh của Mông Nguyên này.

Nhưng lúc y lao ra, mới phát hiện kỵ binh mà mình gặp phải không giống với lang kỵ lúc trước.

Lang kỵ xung phong, là dùng chiến thuật của đàn sói. Một khi hình thành thế công, thì sẽ giống như sói đói vồ vào bầy cừu, điên cuồng giết chóc.

Mà kỵ binh Lợi Cổ Đạt đang trông thấy, một trăm người tạo thành một đội, chém giết rất có quy luật.

Ngay lúc Lợi Cổ Đạt mang theo thủ hạ xông lên, thì kỵ binh bên kia cũng phát hiện ra bọn họ. Sau đó Lợi Cổ Đạt liền nghe thấy tiếng la từng khiến y sợ hãi không dám ngủ, rất là quen thuộc.

- Xông lên!

- Giết!

Đây không phải là người thảo nguyên.

Phát hiện này lập tức khiến cho dũng khí của Lợi Cổ Đạt bay đi hơn nửa. Lúc đầu ở bắc man, biên quân Đại Tùy khi xung phong cũng la hét như vậy, tạo cho y ấn tượng quá sâu. Phản ứng đầu tiên của y là muốn chạy trốn, nhưng y lại chợt nghĩ, nơi này không phải là biên cảnh của Đại Tùy, mà là thảo nguyên. Bộ binh của Đại Tùy khiến cho người ta phải sợ hãi, nhưng y lại chưa từng gặp người Hán cưỡi ngựa chiến đấu. Y cho rằng đây là ảo giác của mình, cho nên hơi chần chừ.

Y không biết, sự chần chừ này đã mang đến hậu quả đáng sợ cỡ nào.





Gia Cát Vô Ngân phát hiện mình thật quá may mắn. Sáu đội kỵ binh chia nhau xuất phát, y xác định mình là đội ngũ đầu tiên gặp được người Bắc Man. Năm đội kỵ binh khác vẫn còn đang tìm tung tích của người Bắc Man, thì đội ngũ của y vừa vặn gặp được một đội. Lúc ban ngày, thám báo đã quan sát doanh trại của người Bắc Man này thật lâu, mới xác định được doanh trại này có ít nhất hai vạn người Bắc Man, vừa mới công phá một bộ tộc thảo nguyên nhỏ.

Gia Cát Vô Ngân vốn định lập tức công kích. Nhưng xuất phát từ sự ổn thỏa, y vẫn kiên trì đợi tới khi trời tối. Năm nghìn khinh kỵ binh nương theo ánh trăng mà tới, cơ hồ không gặp phải bất kỳ chống cự nào, liền trực tiếp vọt vào đại doanh.

- Trăm người một đội, phân tán người Bắc Man ra, đừng cho bọn chúng tụ lại một chỗ, tốc độ phải nhanh!

Gia Cát Vô Ngân lớn tiếng ra lệnh, đây là lần đầu tiên chém giết sau mấy tháng nghỉ ngơi của binh lính, nhất là, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ chém giết trên lưng ngựa.

Mũi tên bắn ra không phải quá chuẩn xác, nhưng kẻ thù không mạnh khiến ngay từ đầu bọn họ đã chiếm hết ưu thế. Lúc lửa lớn bắt đầu bùng lên, những người Bắc Man này kỳ thực đã hỗn loạn giống như bầy dê bị đàn sói xông vào, khắp nơi là tiếng la, tiếng khóc. Thắng lợi như vậy, càng khiến cho kỵ binh tin tưởng.

- Tướng quân, bên kia có một đội Bắc Man đang tụ lại!

Thân binh Gia Cát Vô Ngân chỉ về hướng Lợi Cổ Đạt.

Gia Cát Vô Ngân nhìn thoáng qua, cười cười nói:

- Vậy thì lấy bọn họ thử đao.

Y chỉ hoành đao về phía trước, chừng năm trăm kỵ binh ở phía sau lập tức tạo thành trận hình công kích. Lúc huấn luyện, Phương Giải đã cải biến trận pháp Đại Tùy đi một ít, thành chiến thuật thích hợp cho kỵ binh hơn. Lựa chọn ưu điểm từ kỵ binh Đại Tùy và phương thức chiến đấu của lang kỵ, luôn tìm được một trận hình sắc bén.

Hơn 500 kỵ binh tạo thành một trận hình hình chùy, Gia Cát Vô Ngân chính là mũi nhọn của trận hình.

Theo hoành đao chỉ về phía trước, kỵ binh bắt đầu tăng tốc vọt tới hướng Lợi Cổ Đạt. Trận hình hình trùy, đúng như cái tên của nó, phía trước sắc bén giống như đầu chùy, mà phía sau thì có thể linh hoạt biến thành rộng hoặc dày. Gia Cát Vô Ngân phóng ngựa về phía trước, hoành đao vung xuống. Người Bắc Man ngăn cản phía trước liền bị chém chết, máu lập tức phun ra như suối.

Đội ngũ của Lợi Cổ Đạt chỉ gấp gáp tạo thành, sao chống đỡ được khinh kỵ binh của Hắc Kỳ Quân đang có khí thế như cầu vòng. Gia Cát Vô Ngân dẫn theo 500 kỵ binh xung phong, tạo ra một lỗ hổng trong đội ngũ ngàn người của Lợi Cổ Đạt. Nhóm kỵ binh phía sau càng ngày càng đông, lỗ hổng tạo ra cũng càng ngày càng lớn, máu chảy ra cũng càng ngày càng nhiều.

Sau khi xuyên thủng được đội ngũ nghìn người này, Gia Cát Vô Ngân ghìm chặt chiến mã lại, xoay người cười ha hả, cười rất vui sướng. Lần tập kích này thành công rồi, người Bắc Man không hề phòng bị bị tập kích cũng không biết ứng đối thế nào. Từng nhóm từng nhóm vài chục người tới mấy trăm người tụ lại muốn chống trả, nhưng đều bị kỵ binh tiêu diệt.

- Sau trận đánh này, cho dù chúng ta không đứng đầu nhưng cũng không kém nhiều lắm. Thêm chút sức, xử lý đám người man này xong, đánh thêm một trận nữa thì chúng ta nhất định sẽ đoạt được danh đầu! Chúng ta nhất định phải đoạt được điềm tốt này.

Gia Cát Vô Ngân lớn tiếng khích lệ khí thế của binh lính, lại chỉ hoành đao về phía trước:

- Giết thêm một lần.

- Xông lên!

- Xông lên!

- Hắc Kỳ Quân, tấn công!

Đám kỵ binh reo hò lao tới, giống như con gió xẹt qua. Trận hình hình trùy sắc bén chia đôi đội ngũ của Lợi Cổ Đạt ra. Hai lần bị chia cắt đã khiến đội ngũ chết hơi nữa. Tụ lại ở bên cạnh Lợi Cổ Đạt đã không đủ bốn trăm người.

- Làm sao bây giờ?

Một người Bắc Man sợ tới mặt mũi trắng bệch, hỏi Lợi Cổ Đạt.

Lợi Cổ Đạt đã xác định những người này chính là người Tùy. Sự sợ hãi tận trong khung khiến y cũng không biết phải làm sao, không nhịn được hô to:

- Thần sứ, thần sứ mau tới cứu chúng tôi!

Nữ tử thảo nguyên trong lều vải cố sức đi tới cửa, thò đầu nhìn ra ngoài. Lúc nàng nhìn thấy kỵ binh đang qua lại trong đại doanh, khuôn mặt lập tức lộ vẻ tươi cười. Nhưng rất nhanh, hai mắt của nàng liền thay đổi, bởi vì nàng phát hiện những người trừng phạt người Bắc Man này không phải là dũng sĩ lang kỵ, mà là người Hán.

Nàng ngơ ngẩn, qua một lúc không nhịn được khóc lên, cực kỳ bi thương.

Bị tập kích bất ngờ, dù người Bắc Man có ba vạn nhưng vẫn bị năm nghìn kỵ binh đánh cho tan tác. Chiến đầu diễn ra vô cùng nhanh, kỵ binh đi qua đi lại, giết người Bắc Man thây ngang khắp đồng. Cũng không phải là do sức chiến đấu của người Bắc Man quá yếu, mà là người Bắc Man còn chưa có kinh nghiệm chiến đấu cùng tố chất cũng kém. Bọn họ dựa vào số lượng đông đảo mới chiếm được Sắc Lặc Kỳ, liền cho rằng thảo nguyên không còn kỵ binh nữa rồi. Dưới tình cảnh như vậy, tất nhiên sẽ buông lỏng cảnh giác.

Nhưng tử thần, luôn xuất hiện khi mọi người buông lỏng cảnh giác





Đang lúc Lợi Cổ Đạt kêu lớn, hy vọng kỳ tích có thể xuất hiện, hy vọng thần sứ mang theo nô bộc của ngài tới cứu vớt bọn họ, thì thần sứ mà y tôn kính đang ở cách đó hai, ba dặm.

- Tiên sinh, làm sao bây giờ?

Một kỵ binh mặc giáp đen nhìn ánh lửa hừng hực phía xa xa, hỏi.

Nam tử mặc nho sam cau mày, qua một lúc lâu than nhẹ nói:

- Không cần đi, qua đêm nay ba vạn người của Lợi Cổ Đạt coi như không tồn tại. Xem ra ta cần phải đi tới gặp thủ lĩnh của đội kỵ binh này một chút…Hắn đột nhiên giết tới, sẽ làm cho kế hoạch của ta bị thất bại.

- Là ai được nhỉ?

Kỵ binh mặc giáp đen hỏi.

Nam tử mặc nho sam lắc đầu thở dài:

- Ngoại trừ đội ngũ người Hán ở Mãn Đô Kỳ kia thì còn ai nữa? Đi thôi, sáng sớm ngày mơi ta sẽ tới hỏi thăm vị Phương tướng quân đại danh đỉnh đỉnh kia. Phái vài người giúp đỡ doanh trại của Hợp Lực Mộc, bảo bọn họ tốn nay chớ ngủ. Ta cũng không muốn trong một đêm, đội ngũ người Bắc Man xuôi nam bị rửa sạch sẽ.

- Đội ngũ người Hán kia vì sao đột nhiên ra tay với người Bắc Man?

Thủ hạ của y hỏi.

Nam tử mặc nho sam lẩm bẩm nói:

- Vị Phương tướng quân kia thấy binh lính tập luyện không thôi thì chưa đủ, nên mới dùng máu của người Bắc Man để nuôi dưỡng sát khí cho binh lính…
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.