Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1146: Mộc phủ binh (2)



Xa xa

Trên kỳ hạm

Plens Đại công qua Thiên Lý Nhãn nhìn thấy Tô Phách Nhĩ bị bắt, sau đó bị ném mạnh vào boong thuyền. Ông ta nhếch nhếch miệng, giống như cảm nhận được sự đau đớn của Tô Phách Nhĩ.

- Tô Phách Nhĩ đáng thương…

Plens thở dài:

- Y vẫn còn trẻ. Nếu đánh thắng trận chiến này, tương lai khẳng định có tiền đồ tươi sáng ở trong quân đội. Đáng tiếc y bị kẻ địch bắt được, vinh quang của y đã bị dấy bẩn…Tô Phách Nhĩ đáng thương của ta, nếu ta cứu được ngươi, ta chắc chắn sẽ không từ bỏ.

Nói xong câu này, ông ta khoát tay:

- Nã pháo, bắn nổ thuyền của Tô Phách Nhĩ. Ta có thể chấp nhận lần đầu tấn công bị ngăn cản, nhưng không thể chấp nhận tướng chỉ huy bị kẻ địch bắt giữ. Tuy ta đã rất già rồi, nhưng da mặt còn chưa dày tới mức có thể chịu được sỉ nhục như vậy.

Theo tiếng hiệu lệnh của ông ta, pháo trên thuyền cùng lúc nổ.

Một loạt pháo bắn tới thuyền tới Tô Phách Nhĩ rồi nổ tung. Trong tiếng nổ vang, chiếc thuyền lớn lập tức bị vỡ nát. Ánh lửa bốc lên, gỗ vun bay khắp trời. Cách xa như vậy, nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng kêu của binh lính.

- Đáng tiếc một con thuyền tốt…

Plens quay đầu nhìn:

- Lôi Trạch, ngươi thay thế Tô Phách Nhĩ.

Bờ vai của Lôi Trạch không tự chủ được run lên, sau đó cúi đầu:

- Tuân lệnh!





Yến Lịch nhìn thấy thuyền lớn của người nước ngoài bỗng nhiên nổ tung, hai mắt liền trợn tròn. Vẻ mặt của y đầy kinh hãi, không ngờ rằng kẻ địch lại nã pháo vào chính quân của mình.

- Tiểu công gia!

Y rống lên một tiếng, cảm thấy trái tim đau đớn như muốn nứt.

Khói lửa bốc lên từ thuyền lớn, rất nhanh lan ra. Y có thể nhìn thấy có người nhảy xuống thuyền, nhưng không nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia.

Chân của Yến Lịch như nhũn ra, khống chế không ngã xuống đất.

Trong khói đen.

Nam tử áo trắng cụt một tay đột nhiên như con chim ưng lớn nhảy lên rồi rơi xuống nước biển. Sau một lát, ngọn lửa trên người y dập tắt, thân ảnh màu trắng này liền đạp nước đi trở về. Lúc Yến Lịch nhìn thấy thân ảnh này, không nhịn được hoan hô!

- Giết!

Phản công của binh lính Mộc phủ tới giai đoạn cuối cùng. Bọn họ giẫm lên thi thể của kẻ địch ép kẻ địch lui về biển. Những người nước ngoài này đã bị đám người Hán dũng mãnh làm mất đi dũng khí, nhảy xuống nước liều mạng bơi trở về. Sóng biển cuốn thi thể lên bờ cát, mà máu thì đã nhuộm đỏ sóng biển.

Trên bờ cát

Khắp nơi là thi thể

Mộc phủ binh quần áo rách nát nhìn đám người nước ngoài chạy tán loán, giơ hoành đao lên hoan hô…kiêu ngạo như vậy.





Trận chiến đầu tiên của người nước ngoài với người Hán diễn ra ở đảo Bồng Lai và người nước ngoài phải lui bước trong tiếng hoan hô của Mộc phủ quân. Tuy trận chiến này diễn ra không dài, nhưng sự thảm thiết của nó khiến cho những người trải qua cả đời sẽ không quên. Thi thể lấp đầy bờ biển. Quân đội Agoda dựa vào ưu thế hỏa khí nhưng không thể chiếm được hòn đảo này như mong muốn. Bọn họ được trải nghiệm ý chí chiến đấu và tinh thần bất khuất của người Hán.

Lúc kẻ địch chạy tán loạn, Yến Lịch không nhịn được ngồi bệt xuống đất.

Ánh mắt của y vẫn nhìn về hướng nam tử cụt tay kia. Vị công tử sinh ra trong gia đình giàu có, từ bé đã ăn ngon mặc đẹp kia, trải qua trận chiến này, biểu hiện của y đã khiến cho người ta rung động.

Yến Lịch chưa từng nghĩ tới, Mộc Nhàn Quân lại chiến đấu được như vậy trên chiến trường.

Liều mạng chiến đấu.

Lúc y nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Mộc Nhàn Quân, y đột nhiên cảm thấy nên chúc mừng Mộc Nhàn Quân.

Mộc Nhàn Quân đi tới ngồi xuống bên cạnh Yến Lịch, có chút mệt mỏi.

Y nghiêng đầu nhìn ống tay áo trống rỗng kia, trong mắt đã không còn sự thương cảm như lúc trước. Yến Lịch nhìn thấy ánh mắt này của Mộc Nhàn Quân, không nhịn được bật cười. Y cười, Mộc Nhàn Quân cũng cười theo.

- Tiểu công gia…hôm nay ngài không giống với lúc trước!

Yến Lịch cười nói.

Mộc Nhàn Quân ừ một tiếng, khó nén nổi vui sướng.

Trong lòng mỗi người đều có một tâm ma. Có người tâm ma là trời sinh, như là sợ hãi, yếu đuối, lười biếng. Có người tâm ma là do người khác tạo ra. Chẳng hạn như…tâm ma của Mộc Nhàn Quân là Phương Giải.

Cánh tay cụt kia, sau khi Phương Giải rời đi, vẫn là một bức tướng mà Mộc Nhàn Quân không thể vượt qua được. Ý chí tinh thần của y sa sút, suốt ngày hoảng sợ. Y biết mình xảy ra vấn đề, biết tâm ma của mình là gì. Nhưng nam tử tên là Phương Giải kia ưu tú hơn y, kiên định hơn y, mạnh hơn y.

Mỗi khi nhìn thấy bả vai trụi lủi, nhất là lúc tắm rửa, Mộc Nhàn Quân thậm chí có mấy lần sinh ra ý niệm tử tự.

Y cảm thấy bản thân về sau làm cái gì cũng không thể thành công.

Nhưng hôm nay, trên chiến trường, Mộc Nhàn Quân tìm được bản thân. Tìm được khí phách kiêu ngạo mà mình từng có.

- Có lẽ, đây là quyết định chính xác nhất từ khi ta chào đời tới nay.

Mộc Nhàn Quân vỗ vai của Yến Lịch:

- Đó là kề vai chiến đấu với các ngươi.

Yến Lịch có thể cảm nhận được sự thay đổi của Mộc Nhàn Quân, sự thay đổi này rất rõ ràng. Y nằm xuống bờ cát, nhìn trời xanh mây trắng:

- Không sợ tiểu công gia ghi hận ta, kỳ thực trước ngày hôm nay ta không muốn cùng nhau chiến đấu với ngài. Một người luôn sử dụng tâm kế, sẽ trở nên yếu đuối không dám đối mặt trực tiếp với nguy hiểm. Trên chiến trường cần chính là một nam tử kiên định, chứ không phải là một người thông minh…

- Xem ra ta thật ngu ngốc!

Mộc Nhàn Quân cười rộ lên, không hề nổi giận với lời Yến Lịch nói.

- Tiểu công gia, ta khâm phục ngài!

Yến Lịch quay đầu nhìn Mộc Nhàn Quân:

- Nếu ta trải qua những điều như của ngài, có lẽ ta không dám bước chân ra ngoài. Hôm nay ngài là dũng sĩ khiến mọi người phải kính nể. Nếu như không có ngài, trận chiến này hôm nay có lẽ còn khó khăn hơn.

- Bởi vì ta họ Mộc!

Mộc Nhàn Quân cũng nằm xuống, không thèm để ý tới bộ áo trắng của mình sẽ dính bẩn. Mà trên thực tế, bộ quần áo này đã rất bẩn thỉu rồi. Lúc ở trên chiến thuyền Tô Phách Nhĩ, y bị lửa đạn làm cho suýt nữa rơi xuống đáy biển.

- Trước kia ta không hiểu ý nghĩa của họ Mộc này, cho nên làm sai rất nhiều điều. Nhưng hôm nay, ta rốt cuộc hiểu ra niềm tin mà phụ thân dùng để chống đỡ Đông Cương suốt nhiều năm qua. Ta cũng hiểu ra rằng…vì sao lúc mình đối mặt với Phương Giải, lại cảm thấy thấp kém. Lúc nhìn thấy Phương Giải, ta cảm thấy bất kỳ ở điểm nào ta đều không bằng hắn, cho nên trong lòng bắt đầu hận. Ta vẫn cho rằng chỉ khi giết hắn ta mới giải trừ tâm ma, nhất là khi hắn chặt đứt một tay của ta…

Y cười nói:

- Có lẽ, nên cảm ơn Phương Giải vì đã chặt đứt một tay của ta.

Yến Lịch nói:

- Phá rồi lại lập, tuyệt cảnh gặp sinh…tiểu công gia không còn hận hắn à?

- Không hận?

Mộc Nhàn Quân cười ha hả:

- Sao có thể không hận được? Nếu gặp lại, ta nhất định sẽ báo thù cụt tay. Nhưng ta hiểu, cho dù ta có kháng cự thì cũng phải thừa nhận rằng ta không bằng hắn. trước kia căn bản không phải là hận, mà là đố kỵ. Đố kỵ sẽ khiến con người ta mất đi lý trí, còn nghiêm trọng hơn hận. Hận, có khả năng làm cho người ta mất đi lý trí, cũng có khả năng làm cho người ta càng thêm tỉnh táo.

Yến Lịch không nhịn được vung tay nói:

- Đây mới là nam nhân!

Mộc Nhàn Quân gối đầu lên cánh tay cụt:

- Tìm được bản thân…cảm giác thật tốt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.