Trần Sương Phản Sát

Chương 3



6

Nói chuyện nghiêm túc với Từ Trì một lúc lâu.

Vị biểu ca nghiêm túc này dịu mặt, trong mắt thoáng qua vẻ gấp rút:

“Muội muội, lần này không phải chỉ có một mình vi huynh đến. Còn có một vị công tử, muốn đến bái kiến muội.

“Lần này nếu không phải hắn tìm được một con đường khác lên núi, chúng ta cũng không thể đến nhanh như vậy.”

Tay ta run lên, tâm trạng phức tạp.

Ta biết người đến là ai.

Phu quân chưa cưới của ta, Du Lâm.

Kiếp trước ở trong hang động, Thẩm Hoài đột nhiên biến mất.

Đường lên núi vẫn trong tình trạng sạt lở, ta không thể thoát ra.

Không biết bị nhốt bao lâu, khi ta rơi vào tuyệt vọng, Du Lâm đã tìm thấy ta, cõng ta trèo lên vách đá.

Trèo lên bờ bên kia của sự sống.

Lúc đó ta đối với Thẩm Hoài vẫn chưa có tình cảm nam nữ.

Là ta cứu hắn còn bị hắn liên lụy, không trách hắn khắc ta cũng coi như ta lương thiện, đương nhiên không thể vì hắn mà hủy hôn sự mà cha mẹ đã định.

Ta và Du Lâm đã trải qua đủ tam môi ngũ lễ, chỉ còn một lễ rước dâu cuối cùng là có thể kết tóc se duyên thành phu thê.

Nhưng ngay trước đêm hôn lễ, Trần Uyển đã chết trong phòng tân hôn của chúng ta.

Người ở cùng Trần Uyển chỉ có Du Lâm.

Hắn không giải thích, mặc nhận mình là hung thủ.

Hỷ sự biến thành tang sự, hai nhà hoàn toàn đoạn tuyệt. Hôn sự của chúng ta cũng không còn nữa.

Sau đó, Du Lâm tự giam mình trong miếu của gia tộc, ta cũng rời khỏi Hội Kê trở về kinh thành.

Khi nghe tin hắn mất, ta đã không còn lập trường để đi viếng, lúc đó chúng ta đã chỉ là kẻ thù và ta đã là thê tử của người khác.

7

Du Lâm mặc một chiếc áo choàng bằng gấm trúc, chào ta và Từ Trì.

Từ Trì “Ồ” một tiếng: “Chỉ trong lúc ta nói vài câu với muội muội, Du công tử đã thay một bộ quần áo khác.”

Du Lâm đỏ mặt ngay: “Đi đường vội vàng, sợ quần áo không chỉnh tề, làm mất mặt tiểu thư.”

Hắn rất giữ lễ, ánh mắt nhìn xuống đất, không nhìn vào ta.

Từ Trì cố ý để chúng ta, cặp đôi chưa cưới tìm hiểu thêm về nhau, để ta dẫn Du Lâm đi ngắm cảnh.

Núi rừng hẻo lánh, ngay cả một cành hoa mai cũng không nở.

May mắn thay, bất kể ta nói gì, Du Lâm cũng sẽ trả lời, thái độ nhàn nhã tự nhiên.

Nếu không phải đôi tay trắng như ngọc vẫn nắm chặt lấy ống tay áo, dùng sức đến mức các đốt ngón tay ửng hồng, ta sẽ tin rằng hắn thực sự không căng thẳng.

Khi ta thẳng thắn thừa nhận với những người dân làng đi ngang qua rằng hắn là phu quân tương lai của ta, ngón tay của Du Lâm nắm càng chặt hơn.

Ta nhịn cười: “Công tử, nắm chặt nữa là rách đấy.”

Du Lâm mới đột ngột buông tay.

Được, giờ thì ngay cả vành tai cũng đỏ rồi.

Hắn không dám nhìn ta, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Trần đại tiểu thư, chúng ta về thôi.”

Chậc, sao lại còn giống tiểu thư khuê các hơn cả ta thế này.

Kết quả là vừa quay đầu lại, chúng ta đã đụng phải Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài mới khỏi bệnh nặng, sắc mặt tái nhợt nhưng đôi mắt nhìn ta lại đỏ hoe.

Hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay ta đang nắm lấy tay áo Du Lâm, giọng khàn khàn.

“Sương Nhi, bấy lâu nay, sao nàng không đến thăm ta?”

8

Bàn chân định bước đi của Du Lâm dừng lại.

Bản năng của nam nhân khiến hắn nhanh chóng thu lại vẻ mềm mại trước mặt ta, sắc bén nhìn về phía Thẩm Hoài.

Nhưng hắn không chất vấn, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc tay áo bị ta nắm lấy.

Tay áo đung đưa, im lặng hỏi han.

Ta không vui nói:

“Thẩm công tử, chúng ta còn chưa thân thiết đến mức đó chứ?

“Trước đây không phải ngài còn vu oan ta là kẻ đã đụng xe làm bị thương ngài sao?”

Thẩm Hoài không chớp mắt nhìn ta, tình cảm sâu đậm trong mắt có thể nhỏ ra nước.

“Ta biết hôm đó là nàng. Bên cạnh xe ngựa của nàng có treo một chiếc chuông nhỏ. Chất liệu không giống với những chiếc chuông trên thị trường, âm thanh cũng đặc biệt hơn. Ta nhận ra nó. Nàng đã từng tặng nó cho ta. Chỉ là ta ngu ngốc, ta đã nhận nhầm người.”

Trước đây khi ta dùng thuốc để thử Thẩm Hoài, đã gieo vào lòng hắn hạt giống nghi ngờ.

Những ngày này ta buông lỏng để Trần Uyển đi tìm hắn, cho hắn cơ hội tìm ra sự thật.

Con người vốn khác nhau, tính cách của ta và Trần Uyển càng khác nhau một trời một vực.

Thẩm Hoài sẽ từng chút một phát hiện ra, không hiểu sao hắn lại nhận nhầm ân nhân.

Hắn vì nhận nhầm người mà tự tay giết chết con ruột, hủy hoại gia đình, còn hại chết chính mình.

Hắn tự cho mình là tình thâm, vì yêu mà báo thù, thực ra chỉ là một trò cười từ đầu đến cuối.

Như vậy, hắn mới đau đớn tột cùng, hối hận không thôi.

Trong lòng ta hả hê nhưng ngoài mặt lại quát lớn: “Thẩm Hoài, ngài có phải điên rồi không? Ta tặng ngài cái chuông nào chứ?”

Ta cố ý liếc nhìn Du Lâm: “Ngài như vậy sẽ khiến vị hôn phu của ta hiểu lầm đấy~”

Du Lâm phối hợp lắc đầu: “Sẽ không.”

Hắn cười nói:

“Ta không giống một số người, dù có nhớ nhung người trong lòng đến phát điên cũng không mượn cớ bị bệnh, đường đột vô lễ, vu khống thanh danh người khác. Thật đáng khinh.”

Ta: “…”

Trời ạ.

Mắng hay thật.

Đây chẳng khác gì là mắng thẳng mặt Thẩm Hoài, mắng hắn phát điên tung tin đồn nhảm.

Sắc mặt Thẩm Hoài càng thêm tái nhợt.

Kiếp trước ta đúng là đã tặng Thẩm Hoài một chiếc chuông.

Lúc đó hắn đau đớn không chịu nổi, ta tặng cho hắn để hắn chuyển sự chú ý.

Kiếp này đương nhiên không có chuyện đó.

Ta ra hiệu cho người hầu bên cạnh đi lấy chiếc chuông trước xe ngựa.

Trước mặt Thẩm Hoài, ta ném một phát, chiếc chuông rơi vào hồ băng.

“Thẩm công tử, lần sau đừng dùng thủ đoạn thấp kém như vậy để làm bẩn thanh danh của ta.”

Thẩm Hoài tức giận đến nứt cả mắt.

Hắn không chút do dự nhảy theo chiếc chuông.

Mọi người đều kinh ngạc.

Du Lâm cau mày, hắn dặn người hầu: “Trước khi Thẩm công tử chết đuối, hãy kéo hắn lên.”

Người hầu: “?”

Câu trước khi chết đuối này, thật là tinh tế.

Du Lâm quay đầu nói với ta: “Trần đại tiểu thư, chúng ta đi thôi.”

Trên đường về, sắc mặt Du Lâm bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn.

Hắn đột nhiên nói: “Trần đại tiểu thư, hôm nay nàng cố ý.”

Ta giật mình.

Đúng vậy, hôm nay ta cố ý để Thẩm Hoài đụng phải chúng ta.

Thẩm Hoài vừa phát hiện ra sự thật, chắc chắn vừa đau lòng vừa hối hận.

Ta phải châm thêm dầu vào lửa, để hắn cùng chúng ta đến Hội Kê.

Bằng không nếu hắn giống như kiếp trước trở về kinh thành, đứng về phía tam hoàng tử đoạt ngôi thành công, ta muốn trả thù sẽ không dễ dàng như vậy.

Ta sẽ không cho kẻ thù thời gian để trưởng thành.

Nhưng Du Lâm không biết gì cả, hắn chỉ có thể nhìn thấy vị hôn thê của mình đang dây dưa không rõ với một người nam nhân khác.

Ta chờ Du Lâm hỏi ta, ví dụ như hành vi bất thường của Thẩm Hoài, ví dụ như, quan hệ của ta và Thẩm Hoài…

Ta đã nghĩ ra cách đan xen lời nói dối nửa thật nửa giả.

Chuyện ta sống lại, ta sẽ không nói với bất kỳ ai.

Du Lâm cũng không được.

Nhưng Du Lâm cúi đầu nhìn ta, khóe môi nhợt nhạt mím lại, chỉ là không vui lắm mà giơ tay áo lên.

“Trần đại tiểu thư lợi dụng tại hạ xong, liền muốn vứt bỏ?”

Ta biết điều tiến lên nắm lấy.

Tay áo của hai người trong nháy mắt thân mật đan vào nhau.

Khóe môi Du Lâm lại cong lên.

Cứ như vậy đi một đoạn đường, ta bất lực nói: “Trưởng công tử, tay áo thật sự sắp bị kéo hỏng rồi.”

“Không sao, hạ nhân có mang theo mấy bộ quần áo.”

Ta buông tay áo, không đợi Du Lâm cau mày mà thuận thế nắm lấy tay hắn.

Công tử hờ hững trong nháy mắt nhảy dựng lên.

Ta vô tội nói: “Như vậy tay áo sẽ không hỏng.”

“Ừm.”

Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Nhưng hắn không buông tay, ngoan ngoãn để ta nắm.

9

Quả nhiên Thẩm Hoài chủ động đề nghị cùng chúng ta đến Hội Kê.

Biểu ca thấy Trần Uyển nhìn chằm chằm hắn liền đồng ý.

Trần Uyển mỗi ngày đều đi theo bên cạnh Thẩm Hoài, gọi dài gọi ngắn “Thẩm ca ca.”

Thẩm Hoài không để ý đến nó, chỉ là nghịch chiếc chuông treo bên hông.

Vì vớt lại chiếc chuông này, hắn suýt chết ở hồ băng.

Trần Uyển liếc mắt liền nhận ra đó là chuông của ta.

Nó cắn môi, trước mặt mọi người chất vấn ta: “Tỷ tỷ, tỷ đã có vị hôn phu rồi, tại sao còn câu dẫn Thẩm công tử?”

Mọi người đều biến sắc.

Ta đưa cho Từ Trì một ánh mắt.

Hắn lập tức phân phó: “Nhị tiểu thư trước đây bị thương thần trí, đưa nàng về nghỉ ngơi.”

Du Lâm cũng giống như không nghe thấy lời ngốc nghếch của Trần Uyển, hắn đi đến gần ta.

“Nghe nói Trần đại tiểu thư vẫn luôn có hứng thú tao nhã là nấu tuyết pha trà. Ta mang theo chút Lư Sơn Vân Vụ, không biết có vinh hạnh mời nàng nếm thử không?”

Trần Uyển mặt đỏ bừng, nước mắt lập tức trào ra.

Nó khóc lóc nói: “Các người bắt nạt ta hu hu hu.”

Thấy nó còn muốn nói, ta liếc mắt: “Nhét miệng nàng lại cho ta!”

Ta gật đầu với Du Lâm: “Trà lát nữa uống, gia môn bất hạnh, khiến Trưởng công tử chê cười.”

Du Lâm nghe lời quay người rời đi.

Từ Trì giả vờ lời ta nói cũng là nói với hắn, liền đuổi theo Du Lâm: “Du Lâm Du Lâm, trà ngon trà ngon, ta cũng uống ta cũng uống.”

Bọn họ vừa đi, lập tức có ma ma lấy khăn lụa nhét vào miệng Trần Uyển.

Lúc này Trần Uyển không khóc nữa, nó kinh ngạc nhìn ta, không dám tin ta sẽ đối xử với nó như vậy.

Ta nâng cằm nó lên, đánh vào mặt nó một cái tát.

“Trần Uyển, ngươi phải hiểu rõ, ngươi dựa vào ai mới có thể sống sung sướng đến ngày hôm nay.

“Ta nâng đỡ ngươi, ngươi mới là Trần nhị tiểu thư tôn quý, hiểu chưa?”

Năm đó cha mẹ đột ngột qua đời, chi thứ thấy hai cô nhi chúng ta cô đơn không nơi nương tựa, liền muốn đuổi chúng ta ra khỏi gia tộc.

Là ta bảo vệ Trần Uyển và gia sản mà cha mẹ để lại.

Lúc đó Trần Uyển còn nhỏ, ngốc đến mức bị người lợi dụng, la hét đòi ta trả lại một nửa gia sản cho nó.

Ta vì áp lực từ nhiều phía nên đã đưa cho nó.

Không lâu sau, tài sản trong tay nó đã bị họ hàng chia sạch sẽ.

Nó liền khóc lóc đến tìm ta.

Là ta giúp nó giành lại, giúp nó kinh doanh đến ngày hôm nay.

Ta đã hứa, khi nó xuất giá, ta sẽ trả lại cho nó một nửa gia sản.

Còn về công sức quản lý nhiều năm, coi như là của hồi môn mà tỷ tỷ này tặng nó.

Đáng tiếc nó vừa ngu dốt vừa độc ác, không phân biệt được tốt xấu.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.