Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 220: Quái vật không có tình cảm



Nhìn thấy tàu hỏa, xe tải và cơ sở vật chất hiện đại của thị trấn Thiên Diễn, Mục Tư Thần không khỏi có chút đau lòng cho thị trấn Hy Vọng.

So sánh với thế giới hiện đại, cơ sở hạ tầng của thị trấn Thiên Diễn tương đương với đất nước đầu thế kỷ 21, mà thị trấn Hy Vọng vẫn dừng lại ở những năm 80 của thế kỷ 20, các loại thiết bị đều khá lạc hậu, hoàn toàn dựa vào hệ thống không ngừng chuyển vật phẩm đến và một vài giáo sư nỗ lực xây dựng.

Cũng không biết là cấp bậc càng cao thì việc xây dựng thị trấn càng tốt, hay là "Định số" cố gắng bảo tồn những thiết bị hiện đại này.

Mục Tư Thần cảm thấy có lẽ là cái sau.

Cậu từng vô tình nhìn thấy hình dáng của thị trấn Biển sâu ở trong giấc mơ của khối lập phương trắng mà mình nhận được ở thị trấn Mộng Điệp. Nơi đó chủ yếu là đảo và thị trấn dưới đáy biển, hình dáng của người dân cũng phần lớn có thiên hướng là sinh vật biển, có một màu sắc kỳ ảo, hoàn toàn khác biệt với bốn thị trấn Đồng Chi, Mộng Điệp, Khởi Nguyên, Thiên Diễn.

Sự phát triển hiện đại của thị trấn Thiên Diễn hoàn thiện đến vậy, có lẽ vẫn liên quan đến sở thích và năng lực của "Định số".

Nhưng thông qua những cơ sở vật chất này, Mục Tư Thần đã có thể nhìn thấy hình dáng của thế giới này trước Đại thảm họa.

Cũng là một hành tinh màu xanh, cũng có loài người, cũng có trình độ công nghệ gần như giống nhau, chỉ khác là hướng nghiên cứu hơi khác, có lẽ đây chính là Trái Đất, Trái Đất trong thế giới song song.

Mục Tư Thần đang suy nghĩ thì nghe Lục Hành Châu nói: "Đây là tàu hỏa du lịch vòng quanh thị trấn Thiên Diễn, cũng là chuyến tàu duy nhất của thị trấn Thiên Diễn, mỗi sáng 8 giờ khởi hành, vòng quanh thị trấn một vòng mất một tiếng, một ngày chạy 12 chuyến, chuyến cuối cùng về đúng 8 giờ tối."

"Vòng quanh thị trấn?" Hạ Phi không hiểu hỏi: "Thị trấn rách này có gì đáng để đi vòng quanh ngắm cảnh? Nơi này nhỏ xíu, tàu chạy cũng không nhanh, một tiếng là đi hết thành phố, tại sao phải đi ngắm cảnh?"

"Tôi không rõ, tôi không lên chuyến tàu này." Lục Hành Châu nói.

"Vậy làm sao anh biết đây là "Trụ"?" Không biết tại sao, Hạ Phi dường như có hơi ghim Lục Hành Châu.

Mục Tư Thần nhíu mày, mở phần quản lý nhân sự của thị trấn lên xem, thấy trạng thái của Hạ Phi đã thay đổi thành: Anh Phi trung thành nhà mi, muốn làm Thân cận duy nhất của Mục Tư Thần, có xu hướng hắc hóa.

"Chuyện này cứ sai sai thế nào ấy, nếu Hạ Phi hắc hóa là vì muốn làm Thân cận duy nhất của tôi, cậu ấy nên nhắm vào chị Kỷ, Trì Liên, Đan Kỳ và những người khác chứ, tại sao lại nhắm vào Lục Hành Châu?" Mục Tư Thần trong lòng vô cùng không hiểu.

Hệ thống cũng không thể trả lời câu hỏi này, nó chỉ có thể quét được trạng thái bề ngoài của Hạ Phi, không thể đọc được những suy nghĩ ẩn sâu trong tâm trí của Hạ Phi.

Tuy nhiên, việc bị Hạ Phi ghim lại khiến Lục Hành Châu, người vốn không thích nói chuyện, phải tiết lộ một số thông tin.

Lục Hành Châu nói: "Tôi mang theo di thể của "Thiên không chi đồng" đến thị trấn Thiên Diễn, ngay từ đầu "Thiên không chi đồng" đã chỉ cho tôi ba "Trụ" phù hợp với tôi, tôi đã phá hủy một "Trụ", nói cho "Độc đồng chi nguyệt" biết vị trí của "Trụ" thứ hai, "Trụ" bây giờ là "Trụ" thứ ba."

"Di thể của "Thiên không chi đồng" có nhiều công dụng như vậy sao?" Mục Tư Thần có chút hâm mộ nói.

Mỗi khi đến một trấn nhỏ, việc đầu tiên họ phải làm là tìm kiếm vị trí "Trụ". Chỉ riêng việc tìm kiếm đã tốn rất nhiều thời gian, nếu như lúc trước chiếc kính gọng vàng đó có thể giữ nguyên vẹn, có lẽ họ sẽ không vất vả như vậy.

Lục Hành Châu đeo một chiếc đồng hồ màu đen vàng trên cổ tay trái, anh nhìn thời gian nói: "Bây giờ là năm giờ mười phút chiều, chuyến tàu năm giờ vừa rời đi, muốn lên tàu phải đợi đến sáu giờ, nghỉ ngơi ở đây một lúc đi."

Cho dù anh ta không nói, Mục Tư Thần cũng không có ý định xông vào "Trụ" một cách mạo hiểm, cậu cần thêm nhiều thông tin hơn.

Tận dụng thời gian này, Mục Tư Thần quan sát bến tàu.

Bến tàu này là dạng mở, không có hệ thống soát vé, là một bến tàu dạng hành lang, có mái che mưa, cũng có vài hàng ghế nghỉ ngơi, trên đó có vài người dân ngồi lác đác, mặt không cảm xúc, giá trị San lại không phải là 60, những người dân này có giá trị San khoảng 50, có người lại khoảng 70, loại người này ở thị trấn Thiên Diễn chắc chắn được coi là kẻ sa đọa rồi.

Ngoài ra, bên cạnh bến tàu có dựng một tấm biển lớn, trên đó ghi các trạm dừng của đoàn tàu Vành đai, cùng một số lưu ý khi đi tàu.

Mục Tư Thần vừa đứng trước bảng hiệu, liền thấy Lục Hành Châu cũng đến trước bảng hiệu, anh ta và bạch tuộc nhỏ cùng ngẩng đầu nhìn nội dung được viết trên bảng hiệu.

Nói là đoàn tàu Vành đai, thực tế đoàn tàu này chỉ có ba điểm dừng trên đường.

Trạm đầu tiên gọi là trạm Hành lang vòng quanh, trạm thứ hai là trạm Utopia¹, trạm thứ ba được gọi là rừng Quên lãng.

Utopia: là một cộng đồng hoặc xã hội gần lý tưởng hoặc hoàn hảo trên mọi mặt. Utopia chỉ trạng thái tĩnh hoàn hảo giữa văn hóa và chính trị xã hội khi đã đạt tới mức tối ưu nhất có thể, một trạng thái hoàn hảo nhất mà xã hội này hướng tới.

Thông báo cho hành khách được viết như sau:

Thứ nhất, chuyến tàu du lịch này khởi hành lúc 8 giờ sáng hàng ngày, đến 8 giờ tối sẽ đến điểm xuất phát/kết thúc, du khách có thể lên tàu vào bất kỳ giờ nào trong khoảng thời gian từ 8 đến 19 giờ, có thể xuống tàu tham quan tại bất kỳ trạm nào trên đường.

Thứ hai, thời gian dừng tại mỗi điểm dừng chỉ có năm phút, nếu du khách thích cảnh đẹp của điểm dừng đó, có thể ở lại điểm du lịch lâu hơn một chút, sau đó đi tàu chuyến khác trở về.

Thứ ba, nếu chưa chơi đủ ở điểm du lịch, có thể đến vào ngày hôm sau, nhưng không được ở lại điểm du lịch.

Thứ tư, xin quý khách lưu ý không bỏ lỡ chuyến tàu cuối cùng xuất phát lúc 19 giờ tối, quý khách có thể đi bất kỳ chuyến tàu nào để trở về, nhưng tuyệt đối không được bỏ lỡ chuyến tàu cuối cùng, dù điểm du lịch có đẹp đến đâu, cũng không được vì thế mà bỏ lỡ thời gian về nhà.

Thứ năm, chuyến tàu này không cần mua vé, chỉ cần rút một tờ "Giấy cam kết về giờ giấc trở về" từ hộp phía trước, đọc kỹ rồi ký tên của mình, sau đó có thể lên tàu bằng "Giấy cam kết".

Thứ sáu, nếu du khách không thích tham quan, chỉ thích ngồi trên xe, cũng có thể liên tục đi xe 12 lần trong một ngày, chỉ là mỗi lần lên xe đều phải ký "Giấy cam kết" một lần.

Tổng cộng sáu quy tắc, Mục Tư Thần xem xong liền trầm ngâm.

Từ các quy tắc có thể suy ra một số thông tin, có thể thấy đoàn tàu Vành đai không giống như viện điều dưỡng, nhà máy chế biến, nhốt người trong xe không cho ra ngoài. Hành khách không chỉ có thể xuống xe, mà còn có thể tham quan, nhưng không cho phép mọi người qua đêm.

Bất kể "Trụ" thay đổi như thế nào, nguyên tắc hoạt động của nó vẫn luôn không thay đổi.

Năng lượng cảm xúc duy trì hoạt động hàng ngày của "Trụ", và năng lượng linh hồn mà "Trụ" cần, cả hai đều không thể thiếu.

Thông qua quy tắc này, ít nhất có thể thấy rằng, mọi người khi đi tàu và đi du lịch ở các điểm du lịch, sẽ tạo ra năng lượng cảm xúc duy trì hoạt động của "Trụ", một khi không đi chuyến tàu cuối cùng, có lẽ sẽ phải trả giá bằng năng lượng linh hồn. Tất nhiên, trên đường đi cũng có thể có một số nguy hiểm khiến người ta mất mạng, cần phải cảnh giác trên đường.

Tính bắt buộc của "Trụ" này dường như không cao như vậy.

Hiện tại chỉ có thể thấy những thứ này, phần còn lại có lẽ phải lên tàu mới biết được.

Mục Tư Thần đang suy tư thì nhạy bén cảm nhận được một ánh mắt từ bên cạnh truyền đến, cậu nghiêng đầu nhìn sang, thấy Lục Hành Châu và bạch tuộc nhỏ đang chăm chú nhìn bảng thông báo của bến tàu, không ai đang nhìn trộm cậu.

Tuy nhiên Mục Tư Thần cảm thấy, chắc chắn là bạch tuộc nhỏ đang nhìn trộm cậu.

Nhìn nhóc bạch tuộc nhỏ này trang nghiêm và nghiêm túc như vậy, nhưng mọi hành động của nó đều bộc lộ mong muốn được tiếp xúc với Mục Tư Thần, chỉ tiếc là nó đang ở trên người Lục Hành Châu nên không thể rời đi.

Mục Tư Thần rất thèm thuồng Lục Hành Châu có bạch tuộc nhỏ, cậu muốn lấy bạch tuộc nhỏ về, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào.

Cậu quyết định trò chuyện với Lục Hành Châu một chút, tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp, rồi thử "mượn" bạch tuộc nhỏ.

Vì vậy cậu hỏi: "Lục trung tướng có ý kiến gì về "Trụ" này không?"

Lục Hành Châu nói: "Không có nhiều ý kiến lắm."

Mục Tư Thần lại hỏi: "Cái "Trụ" mà anh phá hủy là như thế nào, năng lượng cảm xúc gì?"

"Không rõ." Lục Hành Châu nói.

Mục Tư Thần: "..."

Không biết gì cả, vậy làm sao anh ta phá hủy "Trụ"?

Kỷ Tiện An luôn đi theo sau Mục Tư Thần, thấy Mục Tư Thần ngẩn người, thì thầm với cậu: "Thị trưởng, có lẽ cậu không biết rõ, phương thức phá hủy "Trụ" của Lục trung tướng khác với chúng ta. Phương thức của anh ta... có lẽ cậu không dễ dàng chấp nhận."

Mục Tư Thần nhíu mày, nhìn về phía Lục Hành Châu nói: "Xin hỏi anh đã phá hủy "Trụ" trước đó như thế nào?"

Lục Hành Châu liếc nhìn Mục Tư Thần, đưa tay che mắt trái của Mục Tư Thần, nói: "Tôi nhớ "Chân thực chi đồng" có thể nhìn thấy những gì đã xảy ra trong quá khứ, tôi truyền những thông tin này cho cậu, mắt của cậu hẳn là có thể nhìn thấy?"

"Nếu anh dùng ý thức mạnh mẽ để truyền tải thông tin, hẳn là có thể." Mục Tư Thần mở "Chân thực chi đồng".

Chỉ thấy đồ đằng bảo hộ trong lòng bàn tay Lục Hành Châu phát sáng nhẹ, Mục Tư Thần nhìn thấy từng khung cảnh trong đồ đằng bảo hộ, cậu đưa ý thức vào, nhìn thấy Lục Hành Châu bước vào một lễ đường, trong lễ đường có một nhóm người đang ngồi. Những người này cầm sách trong tay, bìa sách vẽ một cái đồng hồ được tạo thành từ những vòng tròn giao nhau, ở giữa đồng hồ không phải là kim đồng hồ, mà là một vòng tròn được tạo thành từ những con số 0.

Cái này giống như là đồ đằng của "Định số".

Nơi đây giống như một thánh đường liên tục ca ngợi "Định số", những người bên trong đều đang học hỏi những kiến thức liên quan đến "Định số", đứng trên bục giảng là một Thân cận.

Lục Hành Châu bước vào thánh đường, liếc nhìn những người đang đọc sách, khóe miệng cong lên một đường cong, giống như đang cười, nhưng trong mắt anh ta lại không có nụ cười.

"Sa đọa." Anh ta nhìn chằm chằm vào đám người đó, lạnh lùng nói.

Anh ta đưa tay ra, lấy ra một con mắt ngọc thạch của "Thiên không chi đồng" bị phong ấn, nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm: "Bảo vệ."

Một đồ đằng bảo hộ xuất hiện từ ngực anh ta, bao phủ cơ thể anh ta.

Sau đó, Lục Hành Châu ném viên ngọc trong tay lên trời, bốn ngón tay của hai tay khép lại, ngón cái tách ra, hai lòng bàn tay chạm vào nhau, sau đó từ từ tách ra, giữa hai lòng bàn tay tách ra xuất hiện vô số đồ đằng mặt đất chồng lên nhau.

Anh ta nói: "Giải phong."

Cùng với lời nói của anh ta, lớp ngọc giam giữ con mắt kia tách ra, lộ ra con mắt bên trong dường như vẫn còn sống.

Con mắt đó nhìn xuống một cái, vô số lông vũ bay ra từ mắt, rơi xuống người những người trong thánh đường.

Thân cận đang giảng giải về định số sững sờ một chút, sau đó lập tức ném cuốn sách trong tay đi, từng con chữ trong sách bay ra vèo vèo, vây quanh con mắt kia, dường như muốn cố gắng phong ấn lại con mắt này.

Nhưng Lục Hành Châu không cho hắn cơ hội này.

Anh ta rút ra từ xương sống một thanh gươm sắc bén, trên gươm khắc đầy đồ đằng bảo hộ.

Đồ đằng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Lục Hành Châu nói: "Tăng tốc."

Dưới sức mạnh của thời không, tốc độ của Thân cận Định số trong mắt Lục Hành Châu trở nên cực kỳ chậm, còn tốc độ của anh ta lại cực kỳ nhanh, dòng thời gian giữa hai người đã thay đổi.

Trong nháy mắt anh ta đã di chuyển đến gần Thân cận Định số, thanh gươm sắc bén chém xuống, chém vị Thân cận Định số này thành hai nửa.

Thân cận Định số trước khi chết đi cười một cái, nói: "Đồng mệnh tương liên!"

Trong khoảnh khắc cơ thể hắn nứt ra, cơ thể Lục Hành Châu cũng giống như hắn, nứt thành hai nửa.

Nhưng Lục Hành Châu không chết, trên người anh ta có đồ đằng bảo hộ, hai nửa cơ thể nứt ra không chảy máu, mà giống như một cơ thể bình thường đang đi lại trong hai không gian khác nhau.

Anh ta duy trì cơ thể như vậy nhắm mắt, hai tay đang chắp vào mở ra, đồ đằng bảo hộ tầng tầng lớp lớp trước đó lại xuất hiện.

Hai tay Lục Hành Châu dần dần đưa về phía trước, khi hai tay chạm vào nhau, đồ đằng bảo hộ chồng lên nhau một lần nữa tạo thành cái.

Viên ngọc trên không cũng đóng lại, phong ấn con mắt sắp hồi sinh.

Nhưng lúc này, vì lông vũ của con mắt rơi xuống mỗi người trong thánh đường, cơ thể của những người này bắt đầu biến dị, có người toàn thân mọc đầy mụn nước hình con mắt, có người thì cơ thể nứt ra vô số vết thương, mỗi vết thương đều có một con mắt, có người thì mắt ngày càng to, trong mắt xuất hiện vô số đồng tử.

Họ bắt đầu biến dị dưới ảnh hưởng của di thể "Thiên không chi đồng", đau đớn và tuyệt vọng lăn lộn trên mặt đất, giãy giụa.

Mục Tư Thần hiểu rõ nguyên lý của "Trụ", những người này là nguồn năng lượng cảm xúc và năng lượng linh hồn của "Trụ", "Trụ" tuyệt đối không cho phép những người này thay đổi niềm tin, biến dị, bị giết hại, hoặc không thể cung cấp năng lượng nữa.

Lục Hành Châu làm như vậy, chắc chắn sẽ dẫn đến sự trả thù khủng khiếp của "Trụ".

Quả nhiên, trên trần của thánh đường xuất hiện một đồ đằng "Định số", trong đồ đằng xuất hiện vô số thanh kiếm, một giọng nói không biết từ đâu vọng lại trong thánh đường: "Kẻ sa đọa phạm tội không thể tha thứ trong thánh đường, vận mệnh sẽ dựa theo tội lỗi của ngươi mà giáng xuống sự trừng phạt!"

Chắc hẳn đây chính là thứ mà hệ thống nói, thứ được giấu trong "Trụ", đạo cụ cấp Tàng tinh.

Vô số thanh kiếm từ trên trời rơi xuống, điên cuồng đâm vào cơ thể Lục Hành Châu.

Có lẽ là do tội của Lục Hành Châu, những thanh kiếm này lại bất chấp sự bảo vệ của đồ đằng bảo hộ, xuyên qua đồ đằng, đâm mạnh vào cơ thể Lục Hành Châu.

Trong nháy mắt, cơ thể Lục Hành Châu cắm đầy những thanh kiếm, Mục Tư Thần gần như không thể nhận ra hình dáng của anh ta nữa, chỉ thấy một cái giá kiếm có vài trăm thanh kiếm.

Vô số máu chảy xuống mặt đất của thánh đường, máu trên mặt đất hóa thành một đồ đằng bảo hộ, cái giá kiếm không thể nhận ra hình người đó từ từ mở miệng: "Mặt đất thanh tẩy!"

Đồ đằng bảo hộ tỏa ra ánh sáng khủng khiếp, máu chảy thành dung nham, sàn nhà của thánh đường nứt ra vài vết nứt, vô số dung nham phun trào từ lòng đất, tất cả mọi người trong thánh đường đều trở thành tro bụi dưới dung nham.

Dung nham không phân biệt đối xử, thậm chí còn bao phủ cả thân thể không còn hình dạng của Lục Hành Châu, làm tan chảy thanh kiếm Phán xét trong cơ thể anh ta.

Lục Hành Châu vẫn chưa chết, dung nham có thể phá hủy thanh kiếm Phán xét, nhưng không thể làm hại Lục Hành Châu vẫn được đồ đằng bảo vệ.

Cái xác không còn hình người quỳ trên mặt đất, hai tay áp sát mặt đất, miệng nói: "Dâng hiến linh hồn của ta, dâng hiến linh hồn nối liền phía sau ta, Mặt đất cắn trả!"

Trên người anh ta tỏa ra vô số ánh sáng trắng, ánh sáng này dẫn dắt những đồ đằng bảo hộ trên mặt đất trỗi dậy vô số xúc tu, lao lên đỉnh vòm, hung hăng đập vỡ đồ đằng Định số!

Trong dung nham, cái xác không còn hình người nhẹ nhàng điểm một cái vào ngực mình, vô số đồ đằng bảo hộ chồng chất lên nhau hội tụ trên người anh ta, giống như những đồ đằng bảo hộ này đang nhặt nhạnh những mảnh vỡ của anh ta, ghép chúng lại với nhau, rồi lại ghép lại thành hình người của Lục Hành Châu.

Anh ta nhặt viên ngọc lên, con mắt trong ngọc xuyên qua đống đổ nát của thánh đường nhìn thấy sáu cột sáng của thị trấn Thiên Diễn, trong đó một cột sáng đang tan biến.

Lục Hành Châu cầm viên mắt ngọc đó nói: "Báo cáo Tần thượng tướng, Lục Hành Châu đã phá hủy một "Trụ" của thị trấn Thiên Diễn."

Chính là cảnh tượng mà Tần Trụ đã từng cho Mục Tư Thần thấy!

Tuy nhiên sau đó, Lục Hành Châu hóa thành tro bụi, viên mắt ngọc cũng rơi xuống bên cạnh đống tro.

Ngọn lửa bùng cháy do nhiệt độ cao thiêu đốt suốt một ngày một đêm, khi lửa yếu đi, một bóng người xuất hiện trong đống đổ nát của thánh đường.

Người đó chính là phân thân của Thẩm Tễ Nguyệt!

Ngài cúi người xuống, nhặt viên ngọc bị phong ấn Mắt đơn trên mặt đất, cười khẽ một tiếng rồi nói: "Cảm ơn."

Nói xong, Thẩm Tễ Nguyệt rời khỏi tàn tích thánh đường.

Không lâu sau khi Ngài rời đi, từ đống tro tàn không còn hình dạng kia, một con bạch tuộc nhỏ màu xanh dương hoàn chỉnh bò ra.

Nó ngồi đoan trang trên đống tro tàn, đống tro tàn nhẹ nhàng ngồi dậy, biến trở lại thành hình dáng của Lục Hành Châu.

"Tôi vẫn chưa chết sao?" Lục Hành Châu nhẹ nhàng nói.

Bạch tuộc nhỏ đặt xúc tu lên trán của anh ta.

"Hiểu rồi, tôi còn nhiệm vụ chưa hoàn thành." Lục Hành Châu nói.

Đến đây, Lục Hành Châu thu tay lại.

Mục Tư Thần mở mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hành Châu, nghe anh ta nói: "Cách phá hủy "Trụ" của tôi, có lẽ cậu không thể dùng."

Đúng là không thể dùng! Lục Hành Châu và Diêu Vọng Bình là một loại người, không quan tâm đến mạng sống của người dân các thị trấn khác, không quan tâm đến mạng sống của chính mình, vì mục tiêu, họ có thể không chút do dự giết chết người dân thị trấn Thiên Diễn bị mắc kẹt trong "Trụ", cũng có thể hy sinh mạng sống của mình, đổi lấy sức mạnh từ Tần Trụ.

Không, Lục Hành Châu hy sinh không phải một mạng người, Mục Tư Thần nhìn rõ ràng, đó không chỉ là linh hồn của anh ta, có lẽ còn rất nhiều thuộc hạ của anh ta ở thị trấn Tường Bình cùng hy sinh mạng sống.

Anh ta dựa vào sức mạnh này, mới có thể phá hủy "Trụ" sở hữu thanh thanh kiếm Phán xét.

Thảo nào Kỷ Tiện An nói cậu sẽ không thích cách chiến đấu của Lục Hành Châu, người dân thị trấn Tường Bình... họ có vẻ bình tĩnh, giá trị San cao bất thường, nhưng họ cũng là quái vật bị ô nhiễm bởi quái vật cấp Thần.

Mục Tư Thần nhớ rằng, cậu từng lo lắng cho mạng sống của Lục Hành Châu, lo lắng khi Lục Hành Châu giao "Thiên không chi đồng" cho Thẩm Tễ Nguyệt, sẽ khiến Thẩm Tễ Nguyệt nghi ngờ.

Bây giờ cậu hiểu rồi, Thẩm Tễ Nguyệt không thể nghi ngờ, Lục Hành Châu lúc đó đã hóa thành tro bụi, Thẩm Tễ Nguyệt làm sao có thể nghi ngờ một người chết.

Tần Trụ từng nói, Ngài sẽ che chở Lục Hành Châu, nhưng trước khi Tần Trụ hứa với cậu, Lục Hành Châu đã chết.

Lục Hành Châu trước mắt, rốt cuộc là gì? Tần Trụ và bạch tuộc nhỏ che chở cái gì vậy?

Dường như nhìn ra nghi vấn của cậu, Lục Hành Châu nhanh chóng trả lời câu hỏi của Mục Tư Thần.

"Khi tôi rời khỏi thị trấn Tường Bình, tôi đã sử dụng đồ đằng bảo hộ, để lại một đoạn phim ghi hình. Tôi bây giờ, là dựa vào sức mạnh của Thánh bạch tuộc tập hợp lại những mảnh cơ thể và một đoạn phim, linh hồn của tôi đã trở thành "Gươm sắc" phá hủy "Trụ", không thể hồi sinh. Nhưng chỉ cần Thánh bạch tuộc luôn che chở cho tôi, chỉ cần tốc độ thời gian của đoạn phim này bị giảm xuống mức tối đa, chỉ cần đoạn phim chỉ 10 phút này mãi mãi không thể kết thúc, tôi vẫn có thể sống dưới hình thức này." Lục Hành Châu nói.

Điều này... chẳng phải là một mô hình 3D có thể di chuyển, cơ thể khi bị chạm vào sẽ hóa thành tro bụi, đây là sống ư?

Lục Hành Châu lại nói: "Tôi đến thị trấn Thiên Diễn còn có một mục đích nữa, đó là theo lệnh của Tần thượng tướng giao Thánh bạch tuộc cho cậu. Nhưng bây giờ không được, một khi Thánh bạch tuộc rời khỏi cơ thể tôi, tôi sẽ hóa thành tro bụi."

"Tôi không sợ chết, cũng không cầu xin sự sống tạm bợ. Nhưng vì Tần thượng tướng đã che chở mạng sống của tôi, điều đó có nghĩa là tôi vẫn còn hữu dụng, vì vậy tôi sẽ sống sót, đồng hành cùng các cậu vượt qua cái "Trụ" này."

"Xin lỗi, tôi tạm thời không thể hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng Thánh bạch tuộc đã nói với tôi rằng, cậu sẽ không trách tôi, cũng sẽ không trách nó."

Mục Tư Thần đương nhiên sẽ không trách bất kỳ ai, Lục Hành Châu bây giờ trở thành như vậy, cậu thậm chí không biết là tốt hay xấu. Nhưng lý do anh ta trở thành như vậy, hoàn toàn là vì Mục Tư Thần đã đề cập đến việc không muốn Lục Hành Châu chết vì kế hoạch muốn hại Thẩm Tễ Nguyệt của cậu, vì thế Tần Trụ đã đồng ý sẽ che chở cho Lục Hành Châu.

Nhưng trước khi Mục Tư Thần nhắc đến chuyện này, Lục Hành Châu đã chết.

Rốt cuộc lỗi tại ai? Lỗi tại cậu sao? Lỗi tại Tần Trụ sao? Hay là... không ai có lỗi cả.

Họ chỉ là, một người đưa ra yêu cầu, một người đồng ý yêu cầu mà thôi.

Nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Mục Tư Thần, bạch tuộc nhỏ giơ xúc tu, chạm vào giữa hai lông mày của Lục Hành Châu.

Vì vậy, Lục Hành Châu dùng giọng nói lạnh lùng nói: "Thánh bạch tuộc nói, cậu cũng đừng trách bản thân, muốn trách thì trách... Tần thượng tướng, xin ngài tha thứ cho tôi, tôi chỉ đang truyền đạt lời của Thánh bạch tuộc."

Sau khi sám hối, anh ta nhìn vào mắt Mục Tư Thần, như thể Tần Trụ, ở không gian và thời gian xa xôi, đang nói với Mục Tư Thần: "Muốn trách thì trách Tần Trụ là một con quái vật không có tình cảm, không biết cách xử lý chuyện này như một con người có nhân tính."

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hàng ngày xin dung dịch dinh dưỡng

Tôi chỉ nói hôm qua 6 giờ không cập nhật sẽ trồng cây chuối, không nói hôm nay!

Trồng cây chuối là không thể được, chỉ có thể vì hôm nay chỉ cập nhật một chương mà phát 300 bao lì xì ngẫu nhiên ở chương này thôi, hahahahahaha!

-

Tâm sự một chút:

Tại sao gần đây cập nhật lại lúc 1 lúc 2 chương vậy, chủ yếu là do thị trấn mới đang trong giai đoạn mở đầu, mỗi lần đến thị trấn mới, cảm hứng của Thanh lười đều phải nuôi dưỡng một thời gian, có cảm giác như chia tay với người cũ, quen người mới, có hiểu biết nhưng chưa quen, cần phải tiếp xúc thêm.

Trong lòng Thanh lười đối với cốt truyện ở thị trấn Thiên Diễn thì đã có ý tưởng, có đường lối, chỉ là hơi xa lạ, cần phải từ từ làm quen.

Nhưng ngày một chương thật sự vẫn còn hơi ít, ngày mai kiên trì hai chương.

Ngày mai vẫn là khoảng 6 giờ chiều cập nhật, không cập nhật tôi đi chạy 3 km (cái này đáng tin cậy hơn), trồng cây chuối thật sự không được, sức mạnh phần trên cơ thể quá phế, hahahahahaha!

Thiên thần nhỏ, yêu các bạn, hôn hôn!

Editor: Má ý là bình thường đi làm, tôi edit dùng 7749 tool, công cụ dịch mà cũng chỉ làm được 2 chương là kiểu sắp hấp hối rồi, bà nội tác giả còn đòi 1 ngày viết 2 chương =))))))

Bình luận trên Tấn Giang:

- Cách thức của họ là như vậy, vì lý trí tuyệt đối thậm chí có phần méo mó, vì thế giới này đầy rẫy nguy hiểm nên họ coi hy sinh là phương tiện bình thường. Nếu không thể phá hủy Trụ, người của Tường Bình sẽ không hy sinh một cách vô nghĩa. Nhưng khi cần thiết, người và thần của Tường Bình sẽ không do dự mà hy sinh.

- Không ai sai cả, chúng ta cũng không nên đổ lỗi cho bất kỳ ai, không thể vì chúng ta đã thấy Thần Thần nhiều lần sử dụng trí thông minh và tình người cố gắng bảo vệ nhiều người hơn khi chiếm lĩnh mà nói rằng cách làm của Tần Trụ là sai. Trong một thế giới đầy quái vật, sức mạnh tuyệt đối cũng là điều không thể thiếu. Mỗi người ở Tường Bình đều sẵn sàng hy sinh bản thân để mang lại hòa bình cho trấn nhỏ này. Chúng ta có thể cảm thông, cảm thán, nhưng không thể chỉ trích hay nói một cách đường hoàng rằng điều này là không tốt, vì rốt cuộc thì chúng ta đã chứng kiến rất nhiều điều không thể giải thích rõ ràng của thế giới này, phải không?

- Ai, tâm trạng có chút phức tạp, Tần Trụ để lại đoạn này cho Lục Hành Châu, rốt cuộc là vì Lục Hành Châu, hay chỉ là để thực hiện lời hứa với Mousse? Tôi nghĩ là cái sau. Đấng lý trí tuyệt đối mặc dù có tình cảm với người dân, nhưng anh ta đã bị ô nhiễm từ lâu, anh ta có thể hy sinh thuộc hạ một cách không do dự, giống như lúc ở trấn của Mắt to, mặc dù anh ta đã dùng xúc tu để cứu Diêu Vọng Bình, nhưng Diêu Vọng Bình đã định phải hy sinh để anh ta có thể giáng lâm. Chỉ là Mousse thích anh ta, luôn nhìn vào những khía cạnh có tình người của Tần Trụ mà thôi. Tần Trụ đã trở thành quái vật cấp thần rồi, anh ta chỉ là một quái vật tương đối ôn hòa, không đòi hỏi từ người dân như những quái vật khác mà thôi, nhưng người dân vẫn phải hy sinh từng người một cho anh ta. Tường Bình đã mất quá nhiều Thân cận. Nhưng ngược lại, từ góc nhìn của quái vật cấp thần, Mousse thực sự là một người rất ngây thơ.

→ Phản bác một điểm của bạn là, người dân thị trấn Tường Bình phải hy sinh từng người!!! Thị trấn Tường Bình thuộc về mỗi người trong số họ, mặc dù họ đều đang hy sinh mà không do dự, nhưng Tần Trụ không phải là người đã hy sinh suốt thời gian qua sao? Họ không có bản ngã, nhưng mỗi người trong họ đều đang hy sinh vì thị trấn Tường Bình.

→ Công dân không hy sinh vì Tần Trụ, công dân bình thường có thể sống an toàn trong thị trấn Tường Bình, những người hy sinh là những Thân cận của Tần Trụ. Họ thực sự đã bị Tần Trụ ô nhiễm, và hy sinh cũng là một trong những Trụ của thị trấn Tường Bình. Tuy nhiên, tôi nghĩ điều khác biệt ở Tần Trụ là anh ta không bao giờ nuốt chửng năng lượng linh hồn của người dân cho bản thân, sự hy sinh của những Thân cận và những tín đồ của anh ta thực chất là để cho hàng triệu cư dân của thị trấn Tường Bình có thể sống sót. Việc có thể không do dự hy sinh ít nhất để đổi lấy sự sống cho nhiều người quả là thể hiện của lý trí tuyệt đối.

- Đây chính là sự khác biệt giữa Mousse với các thị trấn khác, thực chất chỉ có mấy người nhóm của Mousse mới là đặc biệt, vì ô nhiễm của họ chính là bản ngã của họ, còn người của các thị trấn khác, bề ngoài có thể giống như người bình thường, nhưng thực chất đã đánh mất phần quan trọng nhất của con người là bản ngã.

- Vì vậy, thời gian sẽ là như thế này: Tần Trụ đã cử thuộc hạ đi phá hoại Trụ để giúp Mục Tư, vào khoảnh khắc Lục chết thì chiếu hình ảnh đó cho Thần Thần, sau đó Thần Thần đưa ra kế hoạch và yêu cầu, sau đó mới có chuyện Thẩm lấy đi di thể Mắt to và Lục tạm thời hồi sinh, toàn bộ quá trình diễn ra rất ngắn, và Tần Trụ ban đầu định sử dụng sức mạnh của Mắt to, nhưng mà Thần Thần muốn dẫn lửa thiêu Thẩm Tễ Nguyệt. Cảm giác suy luận của tôi khá hợp lý.

- Nhớ đến thí nghiệm lựa chọn trên đường ray nổi tiếng², chọn cái nào cũng đều sai. Ở trong tình huống này, không thể nào phá vỡ vận mệnh, chỉ có thể chọn một trong hai lựa chọn sai lầm mà ít tổn thương hơn. May mắn thay, họ đã chờ đợi được Mục Tư Chân, biến số này. Bài toán không có lời giải này rốt cuộc cũng có hy vọng.

Editor: Thí nghiệm "Trolly Problem" - bài toán "đại nghĩa diệt thân" hay "để số phận sắp đặt"Phiên bản cổ điển nhất của thí nghiệm tưởng tượng này như sau:Có 1 đoàn tàu hỏa đang lao rất nhanh về phía 5 công nhân có mặt trên đường ray, còn bạn đứng cạnh công tắc.Công tắc này có thể lái đoàn tàu sang đường ray thứ 2, ở đó chỉ có 1 người công nhân.Vấn đề ở đây là, bạn chọn hi sinh 1 để cứu 5 hay để yên cho đoàn tàu lao đi kết liễu 5 người?

- Tôi cảm thấy mặc dù nhìn có vẻ buồn, nhưng trên thực tế Tần Trụ và mặt trăng vẫn khác nhau. Mặt trăng nhìn có vẻ như tự mình làm mọi thứ, nhưng thực tế không quan tâm đến sinh mạng của người khác. Tần Trụ mặc dù không thể tự mình ra tay, nhưng anh ta quý trọng sinh mạng của người khác hơn bất kỳ ai. Chỉ là do lý trí tuyệt đối đã mất đi cảm xúc bình thường, nên trong việc chọn lựa giữa sinh mạng của một số ít người và nhiều người khác, đã phải đưa ra quyết định. Hơn nữa, lý do Tường Bình hi sinh như vậy, bản chất là do cảm xúc của Tần Trụ gây ra. Nhưng tôi cảm thấy sẽ sớm ổn thôi. Dù sao thì anh ta cũng đã bắt đầu tự chửi mắng mình rồi. À, không phải là để tranh sủng với bản thể của mình đấy chứ?

- Ôi ôi ôi, sao có thể trách Tần Trụ được nhỉ? Nếu mà phải trách thì trách cái ô nhiễm không biết lý lẽ này, thật đáng ghét, làm những người vốn lương thiện, muốn bảo vệ thế giới trở thành quái vật!

- Bỗng dưng muốn xem Thần Thần sẽ chinh phục (?) trấn Tường Bình như thế nào.

→ Hiện tại cậu ấy đang chinh phục mà ha ha ha, chinh phục Tần Trụ thì cũng giống như chinh phục trấn Tường Bình vậy (icon đầu chó).

- "Di thể của "Thiên không chi đồng" có nhiều công dụng như vậy sao?"

Đại Nhãn Tử: Ơ đệt... Thôi được, dùng đi, hu hu hu hu

Đọc trộm nhật ký của người ta, sử dụng di thể của người ta, anh Mắt to thật sự đã hy sinh cho cái nhà này quá nhiều (icon đầu chó)
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.