Lý do này của Hà Du Tinh có chút gượng ép, Tuân Ngọc nhìn chằm chằm nàng hai giây, một tia linh cảm chợt lóe lên, nhìn bụng nàng như hiểu ra được gì đó.
Nhìn lướt qua Đào Triết cái gì cũng không biết, trên mặt Tuân Ngọc lộ vẻ trầm ngâm.
Ở đằng kia, Lâm Mộc Dương nhìn màn sương đen tĩnh lặng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đào Triết, đề cao thanh âm:
"Tôi cảm thấy giường cậu có vấn đề, chẳng bằng kéo đệm ra ngoài đốt thử đi."
Lâm Mộc Dương sau khi nói xong, Đào Triết chưa kịp trả lời thì Hà Du Tinh bên cạnh đã lên tiếng trước:
"Không được!"
Sau khi Hà Du Tinh vội vàng nói xong, nàng phát hiện ba người, bao gồm cả Lâm Mộc Dương, đều đang nhìn về phía mình.
Dưới cái nhìn của ba người họ, Hà Du Tinh cũng nhận ra rằng phản ứng của mình có hơi thái quá, căng da đầu bổ sung một câu:
"Nệm của tiểu Triết có giá tận mấy vạn, sao có thể nói đốt liền đốt."
Liếc nhìn màn sương đen đang bắt đầu cảm thấy bất an, Lâm Mộc Dương hỏi Hà Du Tinh:
"Thật sự đơn giản như vậy sao? Chỉ vì đắt tiền nên không thể đốt được?"
Ngay cả khi nó đe dọa đến sự an toàn của Đào Triết?
Mồ hôi lạnh trên mặt Hà Du Tinh chảy xuống thái dương, nàng vô thức che bụng lắc đầu:
"Không phải, dì không có ý này."
Lâm Mộc Dương từ trên giường đứng lên: "Vậy đốt đi."
Sau khi nghe xong, Hà Du Tinh mở miệng định nói gì đó, bỗng nhiên một cơn gió lạnh từ đâu thổi đến, khiến nàng khó mở được mắt.
Mà trong mắt Tuân Ngọc cùng Đào Triết, bọn họ nhìn thấy màn sương đen bắt đầu tích tụ lại với nhau, biến thành bộ dáng con người.
Cả người Đào Triết run lên, trong tiềm thức co người lại bên cạnh Tuân Ngọc, hét một tiếng cả kinh: "Con mẹ nó!"
Thứ này còn sống!
Tuân Ngọc so với Đào Triết bình tĩnh hơn nhiều, kéo cậu ta trốn bên cạnh giá sách, tránh gió thổi đến.
Đào Triết còn không quên nhắc nhở Hà Du Tinh lúc này sắc mặt đã tái nhợt, bảo nàng cũng mau tìm chỗ trốn.
Như đã đoán trước được tình huống này, Lâm Mộc Dương nhìn Hà Du Tinh, thở dài một hơi, sau đó hướng mắt nhìn lớp sương đen:
"Nếu ta không nói mình sẽ đi đốt cái nệm này, thì liệu có dụ được ngươi ra khỏi đây không?"
(clm tác giả viết khó hiểu lắm các bác, tôi gánh không nổi nên thôi chém vậy)
Đào Triết kéo cánh tay người bên cạnh, trầm giọng hỏi:
"Bạn học Lâm đang nói chuyện với ai thế?"
Tuân Ngọc nhìn cậu ta như nhìn trẻ thiểu năng:
"Còn không nhìn ra sao? Đang nói chuyện với thứ trốn trong phòng mày đấy."
Đào Triết chà xát cánh tay, hỏi lại một cách ngờ vực:
"Nhìn bộ dạng này, chẳng lẽ cậu ấy còn muốn cùng quỷ giảng đạo lý?"
Lúc trước cậu ta xem TV, đến cảnh đạo sĩ và ma quỷ đối đầu, không phải sẽ như gặp thiên địch mà lao vào đánh nhau túi bụi hay sao?
Tại sao đến phiên Lâm Mộc Dương lại bình thản như vậy, còn có thể hàn huyên tâm sự cùng quỷ?
Hôm nay cũng mới biết được có quỷ tồn tại Tuân Ngọc quay sang liếc nhìn Lâm Mộc Dương, không đáp hỏi lại:
"Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai?"
Miệng thì nói chuyện với Đào Triết, nhưng ánh mắt Tuân Ngọc chưa từng rời khỏi Lâm Mộc Dương chỉ một khắc, chỉ thấy cậu đi đến trước mặt màn sương đen, giống như làm ảo thuật, không biết từ đâu lấy ra một cái kẹp tóc:
"Ngươi đang tìm thứ này sao?"
Chiếc kẹp tóc trên tay Lâm Mộc Dương màu trắng, ngoài những viên kim thạch nhỏ xíu được khảm trên đó, ở giữa còn có một chiếc nơ bướm màu hồng nhạt..
Tuân Ngọc nhìn đồ vật trong tay Lâm Mộc Dương có chút ngoài ý muốn ——
Người này sao lại mang theo kẹp tóc nữ sinh bên người?
Khoảnh khắc Lâm Mộc Dương lấy chiếc kẹp tóc ra, khuôn mặt của Hà Du Tinh đã không còn nổi một giọt máu, môi nàng trở nên tái nhợt một cách bất thường.
Tuân Ngọc chú ý đến biểu tình của Hà Du Tinh, phát hiện nàng gắt gao nhìn chằm chằm kẹp tóc, môi run rẩy, cả người gần như không đứng vững.
Tuân Ngọc nhíu mày, vì sao Hà Du Tinh thấy kẹp tóc lại phản ứng lớn như vậy?
Cũng cùng lúc Lâm Mộc Dương lấy ra chiếc kẹp tóc, sương mù đen kịt đang bất động bỗng chốc trở nên xao động, từ bên trong phát ra âm thanh 'ô ô', giống như gió thổi qua không cốc, vô cùng trống trải.
Không cốc: hang sâu trống vắng
Lâm Mộc Dương không nói lời nào, chỉ chờ sương đen mở miệng.
Màn sương đen run rẩy một hồi, cuối cùng từ bên trong truyền ra một giọng nói vừa thê lương vừa phẫn uất:
"Là của ta, ngươi trả lại cho ta, trả lại cho ta."
Cùng lúc đó khi giọng nói xa lạ cất lên, màn sương đen xen lẫn gió giật lao thẳng về phía Lâm Mộc Dương.
Chứng kiến trận chiến này, Đào Triết rùng mình sợ hãi, giống như một con vịt bị siết cổ, thốt ra một câu cảm thán từ cổ họng ——
Thì ra trong phòng mình có một con nữ quỷ!
Ngay cả thần kinh của Tuân Ngọc cũng căng thẳng, ý thức được, nhìn chằm chằm Lâm Mộc Dương.
Ở đây người bình tĩnh nhất chỉ có Lâm Mộc Dương, đối mặt với lớp sương đen đột nhiên công kích, cả mắt cũng không thèm chớp, chỉ đứng tại chỗ chờ nàng ta lại đây.
Tốc độ của màn sương đen rất nhanh, trong giây lát đã đến trước mặt Lâm Mộc Dương, một cánh tay nhỏ dính đầy máu đột nhiên duỗi ra từ trong sương mù màu đen, bàn tay ấy có móng tay màu đen thật dài.
Chỉ sau một cái liếc mắt, cánh tay lạnh ngắt đã vươn thẳng về phía cây kẹp tóc trên tay Lâm Mộc Dương, cố gắng đoạt lấy thứ đang nằm trong tay cậu.
"Trả lại cho ta!"
So với giọng nói vừa rồi, lời nói hiện tại của nữ quỷ gần như có thể coi là đâm thấu tim gan, bên trong nôn nóng còn mang theo một tia tàn nhẫn, rất có thể nếu Lâm Mộc Dương không trả kép tóc cho nàng ta, nàng ta sẽ xé cậu ra từng mảnh.
Nhưng khi nữ quỷ nữ quỷ sắp chạm vào tay Lâm Mộc Dương, Lâm Mộc Dương xoay người sang một bên, rút tay phải đang cầm kẹp tóc, tránh bàn tay của nàng ta đang xẹt qua:
"Ngươi nói là đồ của ngươi, vậy bằng chứng ở đâu?"
Sau khi nghiêng người tránh thoát, Lâm Mộc Dương sét đánh không kịp bưng tai giơ tay bắt lấy cánh tay lạnh lẽo của nữ quỷ, rồi bắt lấy người lùi lại hai bước.
Trong nháy mắt, nữ quỷ vốn dĩ ẩn ở trong sương mù đen nhất thời không để ý, bị cậu kéo ra khỏi lớp sương đen.
Nữ quỷ đột nhiên bị kéo ra không kịp phòng ngừa, cứ thế bày ra diện mạo thật sự trước mặt mọi người:
Nữ quỷ thoạt nhìn không đến một mét sáu, thân hình gầy gò, mặc một chiếc váy dài qua đầu gối, mái tóc đen dài xõa tung, che đi nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, trên mặt bê bết máu, xương cũng bị lộ ra bên ngoài, căn bản không thể nhìn ra hình dáng ban đầu.
Không chỉ mặt, từ cánh tay chạy dọc đến đùi cũng toàn máu với máu, máu đen men theo tay nàng ta chảy xuống chân.
Trong thời gian ngắn, một vũng máu đen đã tích tụ lại nơi nàng ta đang đứng, kèm theo là tiếng máu chảy tách tách.
Nhiệt độ trong phòng dường như đã giảm vài độ, lạnh hơn.
Nhìn thấy mình bị kéo ra khỏi sương đen, nữ quỷ hét lên một tiếng, đôi mắt đẫm máu nhìn thẳng vào Lâm Mộc Dương, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở như dã thú.
Sau khi nhìn thấy chân dung nữ quỷ, Đào Triết hít sâu một hơi, bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Tuân Ngọc vô thức dùng lực.
Tuân Ngọc ăn đau, giơ tay vỗ rớt tay cậu ta.
Lâm Mộc Dương cẩn thận đánh giá nữ quỷ trước mắt, qua một hồi lâu mới nhẹ giọng:
"Ngươi chết vì tai nạn xe cộ?"
Nữ quỷ không đáp lời, vẫn cứ âm trầm nhìn chằm chằm vào chiếc kẹp tóc trên tay cậu, cố chấp lặp lại:
"Trả nó lại cho ta."
Lâm Mộc Dương đưa tay phải ra sau lưng: "Trả lời câu hỏi của ta trước đã."
Đám nhóc tí hon bên người cậu cũng xoa eo, nhìn dáng vẻ oai vệ của ma nữ, ý tứ rõ ràng ——
"Nhân loại các ngươi không có thứ gì tốt đẹp, cho dù ta trả lời câu hỏi của ngươi, ngươi cũng sẽ không trả đồ lại cho ta!"
Nghe nữ quỷ nói xong, Lâm Mộc Dương còn chưa kịp mở miệng, Tuân Ngọc đột nhiên chen vào:
"Trước khi biến thành quỷ, ngươi không phải cũng từng là con người hay sao?"
Nữ quỷ sửng sốt, quay đầu nhìn Tuân Ngọc.
Đào Triết đứng cạnh Tuân Ngọc, bị ánh mắt nữ quỷ nhìn chằm chằm sợ nổi hết cả da gà, theo bản năng nhích lại gần Tuân Ngọc, ở trong lòng thầm hỏi thăm tổ tiên Tuân Ngọc ——
Ngay cả hồn ma cũng dám khiêu chiến, anh zai anh không muốn sống, nhưng em vẫn muốn sống thêm mấy năm nữa có được không?!
Lâm Mộc Dương không ngờ rằng Tuân Ngọc sẽ đột nhiên chen vào, ngẩn người, quay đầu nhìn hắn.
Trước cái nhìn của Lâm Mộc Dương, Tuân Ngọc nhìn lại cậu, ý tứ trong mắt ——
Sao vậy?
Lâm Mộc Dương lắc đầu nói không có gì.
Cậu chỉ không ngờ tới lá gan Tuân Ngọc lớn như vậy, lần đầu tiên thấy quỷ, thế nhưng một chút cũng không sợ hãi, còn dám cùng quỷ đáp lời.
Nữ quỷ đánh giá Tuân Ngọc vài lần, sau khi phát hiện hắn chỉ là một người bình thường liền thu hồi ánh mắt, ngược lại tiếp tục nhìn Lâm Mộc Dương, nghiến răng nghiến lợi sửa miệng:
"Thiên sư mấy người không có thứ gì tốt đẹp, vì chút tiền làm mờ con mắt, mặc kệ ta có ác hay không cũng phong ấn ta ở nơi này!"
Lâm Mộc Dương nghe vậy lắc đầu phản bác:
"Không phải ta phong ấn ngươi ở đây, ta..."
Nói xong đã bị nữ quỷ thô bạo cắt ngang: "Ta biết!"
Nữ quỷ: "Ta biết không phải ngươi. Nhưng so với bọn họ ngươi cũng không khác là bao!"
Nghe được lời này của nữ quỷ, tụi nhóc có chút không vui, trong đó có một nhóc tính tình táo bạo, làm động tác vén tay áo, bộ dạng chuẩn bị xông lên đánh lộn với nữ quỷ.
Nói Mộc Mộc không tốt chính là nói tui không tốt, ăn một chân của tui đi nè!
May mắn thay, hai tên nhóc bên cạnh đã túm lấy nhóc, nhỏ giọng khuyên nhủ:
"Ấy ấy, nói gì thì nói, chị ấy cũng rất thảm mà."
"Đúng thế đúng thế, bớt giận đi người anh em, cô nhóc này bị người ta trấn dưới giường hơn nửa tháng, trong lòng có lẽ cũng cảm thấy phiền muộn, cậu bỏ qua cho chị ấy đi."
"Tên thiên sư nào vô đạo đức thế không biết, chẳng những dính kẹp tóc lên nệm, mà còn dán lên nó một lá bùa, không cho phép chị ấy tới gần."
Đám nhóc nhốn nháo mỗi đứa đưa ra một lời khuyên, cuối cùng nhóc táo bạo kia cũng đã nguôi cơn giận.
Tuân Ngọc nhìn nữ quỷ rõ ràng ghét bỏ thiên sư, nắm được trọng điểm trong lời nói của nàng ta:
"Ý ngươi là, có người đem ngươi áp ở nơi này, không phải ngươi tự nguyện tới quấn lấy Đào Triết?"
Nữ quỷ nghe xong trợn trắng mắt, cũng không để tâm đến chuyện vừa rồi Tuân Ngọc nói với mình, ngữ khí ghét bỏ:
"Chân cậu ta thúi muốn chết, ai thèm theo!"
Đào Triết lúc này cũng sửng sốt, trong tiềm thức mở miệng phản bác: "Chân ai thúi!"
Sau khi nói xong, cậu ta phát hiện mình hold trọng điểm không đúng, nhanh chóng nói lại:
"Không phải, ai thiếu đạo đức mà đem ngươi áp ở phòng ta vậy?"
Ai hận cậu ta như vậy, còn muốn hại cậu ta nữa?
Nghe Đào Triết nói xong, nữ quỷ giơ tay chỉ về phía Hà Du Tinh nãy giờ đang đứng dựa vào tường, sắc mặt trắng bệch, trong giọng nói mang theo ý hận:
"Hỏi bà ta đi!"
Theo tay nàng ta, Đào Triết ngơ ngác quay đầu, đối diện với khuôn mặt không còn chút máu của Hà Du Tinh.
Trong lòng rơi lộp bộp vài tiếng, đầu óc Đào Triết trống rỗng, lẩm bẩm mở miệng:
"Gì cơ, dì Hà?"
Hà Du Tinh đột nhiên bị gọi tên, cả người giật bắn, cuống quít quay đầu nhìn Đào Triết.
Nhìn ánh mắt không dám tin của cậu ta, Hà Du Tinh hoảng sợ, cố gắng trấn định tâm lí, kéo kéo khóe miệng:
"Làm sao vậy?"
Hà Du Tinh không chứng kiến được hết thảy sự việc phát sinh trước mắt, chỉ có thể nghe thấy Lâm Mộc Dương nói chuyện một cách quỷ dị với không khí, dựa vào nội dung cuộc trò chuyện của ba người, nàng đang cố đoán hiện tại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trực giác mách bảo nàng rằng đại sự không ổn.
Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad của @dromfangare
Thấy Hà Du Tinh còn làm bộ cái gì cũng không biết, lửa giận nữ quỷ tăng vọt, trực tiếp vọt tới trước mặt nàng, chỉ vào mũi nàng mà mắng:
"Cái thứ đàn bà ghê tởm dối trá nhà ngươi, nếu không phải vì ngươi đang mang thai, ta đã sớm đâm tặng ngươi ngàn nhát dao rồi!"
Cũng may Hà Du Tinh nhìn không thấy nữ quỷ, nếu không với một nữ quỷ tóc tai bù xù, mặt bê bết máu, như có như không chạm vào mũi nàng, mắng nàng dối trá, muốn đâm nàng ngàn nhát dao, phỏng chừng có thể dọa nàng sinh non tại chỗ.
Ba người có mặt ở đây đều không ngốc, từ trong lời nói của nữ quỷ cũng không khó để biết được chuyện này từ đầu đến đuôi đều có liên quan đến Hà Du Tinh, nàng là người trong cuộc.
Đào Triết dường như bị dính Định Thân Chú, đứng ở tại chỗ không thể động đậy, nhìn Hà Du Tinh với ánh nhìn xa lạ, như thể người trước mặt cậu ta bây giờ không phải là Hà Du Tinh mà cậu ta quen biết.
Đào Triết không tin người dì thường ngày luôn hỏi han ân cần như Hà Du Tinh, ấy vậy mà sau lưng lại thầm thả một con quỷ vào trong phòng cậu ta.
Phải biết rằng khi cậu ta cảm thấy phòng mình không ổn, là Hà Du Tinh trước tiên đứng ra, đề nghị nói có muốn tìm một đại sư về nhà nhìn một cái, đuổi trừ tà hay không
Vì lí do này, cha cậu ta Đào Hòa Chí phê bình Hà Du Tinh, cảm thấy nàng đang làm lớn chuyện, cảm thấy đen đủi....
Với một tia hy vọng cuối cùng, Đào Triết quay đầu nhìn Lâm Mộc Dương từ đầu chí cuối vẫn luôn lẳng lặng nhìn nữ quỷ, giọng nói phát run:
"Bạn học Lâm, quỷ có biết nói dối không?"
Bắt gặp ánh mắt của Đào Triết, Lâm Mộc Dương chậm rãi lắc lắc đầu, đánh vỡ tia hy vọng cuối cùng:
"Nàng ta không cần thiết phải nói dối."
Đào Triết nghe xong há miệng thở dốc, không nói gì nữa.
Mặc kệ thế nào, trẻ con cũng vô tội, nữ quỷ vẫn luôn nhảy nhót trước mặt Hà Du Tinh, âm khí trên người quá nặng, điều này ảnh hưởng không tốt đến đứa trẻ trong bụng Hà Du Tinh.
Sắc trời cũng không còn sớm, cậu phải hoàn thành sớm để về nhà ăn cơm.
Vì vậy, Lâm Mộc Dương lắc lắc cái kẹp tóc trong tay, nhìn nữ quỷ:
"Ngươi còn muốn cái này không?"
Nữ quỷ đang mắng chửi chợt dừng mọi động tác, quay đầu lại một góc khó tin mà người bình thường không thể làm được, cao giọng đáp:
"Đương nhiên muốn!"
Nói thì chậm mà hành động thì nhanh, trong chớp mắt nữ quỷ đã lao đến bên người Lâm Mộc Dương, làm bộ muốn cướp.
Không đợi nàng có bất kỳ động thái nào, Lâm Mộc Dương đã lên tiếng nhắc nhở:
"Ngươi đánh không lại ta."
Nữ quỷ dừng lại, nhìn cả người Lâm Mộc Dương dư thừa linh khí, bả vai trầm xuống:
Hình như là đánh không lại thật.
Nhưng ngay sau đó tròng mắt nữ quỷ khẽ xoay chuyển, nếu cứng không được, vậy thì mềm, lắc mình biến hoá một cái, khôi phục bộ dáng nguyên bản của mình:
Máu trên người đã không còn, mái tóc xõa tung được buộc lại gọn gàng, lộ ra khuôn mặt non nớt.
Nữ quỷ trong nháy mắt biến thành thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi, dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Lâm Mộc Dương:
"Anh trai thiên sư, anh trả kẹp tóc lại cho em được hơm?"
Giọng nói của cô bé mềm như bông, ngữ khí gần như cầu xin, người nghe được không ai có thể đành lòng, ngay cả Đào Triết đang gặm nhấm nỗi đả kích, cũng nhịn không được ngẩng đầu nhìn một cái.
Thấy bộ dáng non nớt của cô bé, Đào Triết ngẩn người, tuổi còn nhỏ như vậy?
Tuân Ngọc cũng không ngờ nữ quỷ này vẫn còn là một cô nhóc, nghĩ đến việc cô bé này tuổi nhỏ vậy mà đã qua đời, hắn không khỏi nhíu mày.
Từ khi trọng sinh trở về, Lâm Mộc Dương đã thấy qua rất nhiều quỷ hồn, có một số người chết vì tuổi già, một số nam nữ thanh niên đột ngột chết khi còn trẻ, còn có một số trẻ sơ sinh chết ngay sau khi sinh...
Cho nên khi thấy cô bé, Lâm Mộc Dương giật giật mắc, thần sắc cũng không dao động quá lớn.
Cầm kẹp tóc, Lâm Mộc Dương nhìn nhóc nữ quỷ:
"Anh trả cái này cho em, em trả lời vài vấn đề của anh được không?"
Nghe thấy Lâm Mộc Dương nguyện ý trả kẹp tóc cho mình, hai mắt cô bé sáng ngời, sau đó nhanh chóng ảm đạm dần, trong mắt tràn đầy nghi hoặc:
"Anh thật sự sẽ trả nó cho em ạ?"
Hỏi mình mấy vấn đề đơn giản thôi sao? Có chuyện tốt vậy cà?
Lâm Mộc Dương gật đầu: "Anh giữ đồ của em cũng vô dụng."
Nhìn cậu xoa đầu nhóc nữ quỷ, Đào Triết cùng Tuân Ngọc: "......"
Đào Triết lần này đổi sang hỏi thăm tổ tiên Lâm Mộc Dương, nếu so về độ trâu bò thì bạn học Lâm chắc chắn ẵm giải.
Có thể không giao đấu với quỷ mà vẫn khiến quỷ quy nạp cúi đầu.
Cô bé lùi lại một bước để tránh khỏi tay cậu, cẩn thận nhìn chằm chằm Lâm Mộc Dương, sau khi thấy cậu không có vẻ gì là đang nói dối, cô gái nhỏ vỗ ngực:
"Chỉ cần anh trả kẹp lại cho em, đừng nói là hỏi mấy vấn đề, anh hỏi mấy chục cái vấn đề cũng được, anh hỏi đi."
Lâm Mộc Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua căn phòng đen nghìn nghịt, mở miệng:
"Trước khi anh hỏi em, em phải khôi phục căn phòng này về trạng thái ban đầu đi đã."
Nhóc nữ quỷ nghe xong cười tươi roi rói: "Cái này đơn giản."
Cô bé nhích cổ, há to miệng hít một hơi thật sâu, sương mù màu đen ban đầu trong nháy mắt đã bị em nuốt hết vào trong miệng.
Sau khi sương đen biến mất, bầu không khí u ám trong phòng cũng lập tức biến mất không còn một mảnh.
Tuân Ngọc cùng Đào Triết chứng kiến tất cả: "......"
Ăn ngon thật.
Trước khi hỏi nữ quỷ, Lâm Mộc Dương quay đầu nhìn Hà Du Tinh sắp không đứng vững, mở miệng hỏi:
"Dì muốn tìm chỗ ngồi nghỉ trước không?."
Nghe cậu nói, hai người còn lại cũng quay đầu nhìn Hà Du Tinh.
Nếu là trước đây, Đào Triết nhất định sẽ dọn ghế đẩu cho Hà Du Tinh ngồi, nhưng bây giờ, cậu ta không muốn làm nữa.
Hà Du Tinh cũng sắp đến cực hạn, tự mình đỡ bụng ngồi xuống ghế bên cạnh.
Vấn đề của Lâm Mộc Dương cũng không khó, hỏi cô bé là ai, bị ai vây trong phòng Đào Triết.
Hà Du Tinh không thể nhìn thấy cô bé, cho nên khẳng định không phải nàng động tay.
Nhưng nàng lại là chủ mưu chuyện này.
Cô bé háo hức nhìn vào chiếc kẹp tóc trên tay cậu, đáp:
"Em tên là Lâm Tinh, năm nay em mười bốn tuổi......"
Từ trong miệng Lâm Tinh, Lâm Mộc Dương biết, cô bé một năm trước đây nhảy lầu mà chết, sau khi chết không yên lòng mẹ mình, nên làm quỷ hồn canh giữ bên cạnh mẹ.
Lâm Tinh nói xong, Tuân Ngọc cảm thấy có chút tự mâu thuẫn:
"Nếu em luyến tiếc mẹ, sao lại muốn nhảy lầu?"
Nghe hắn hỏi xong, Lâm Tinh cười khổ một tiếng:
"Các anh đều là kẻ có tiền, sao hiểu được nỗi khổ của tụi dân đen bọn em."
Từ nhỏ Lâm Tinh lớn lên trong một gia đình đơn thân, cha cô bé chết sớm, mẹ làm nghề rửa bát cho một nhà hàng để kiếm tiền cho em ăn học, cuộc sống tuy rằng kham khổ, nhưng cũng không có trở ngại gì lớn.
Nhưng mà trời không chiều lòng người, vào năm hai trung học, Lâm Tinh được đưa vào bệnh viện vì té xỉu trong tiết thể dục, sau đó họ phát hiện ra cô bé bị ung thư.
Bệnh giống với cha cô bé.
Thời điểm biết Tâm Tinh bị bệnh, mẹ cô cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, mang một đôi mắt khóc đến sưng đỏ, vẻ mặt tiều tụy giúp cô bé xử lý thủ tục nhập viện, nắm tay Lâm Tinh nói rằng dù có đập nồi bán sắt cũng phải chữa khỏi bệnh cho cô bé.
Bà không có tiền thuê y tá, vì thế để chăm sóc Lâm Tinh, mẹ cô đã nghỉ việc ở nhà hàng, trông chừng ngày đêm trong bệnh viện....
"Sau khi mất việc ở nhà hàng, để kiếm tiền cho em trị bệnh, mẹ đã nhận thêm một ít công việc thủ công, thêu lót giày, đưa cơm cho người bệnh cùng bác sĩ, một bữa ăn một tệ, mẹ còn đến cả xưởng điện tử kiếm sống."
Nói tới đây cô bé dừng một chút, nhìn lướt qua đám người Tuân Ngọc Lâm Mộc Dương, nhàn nhạt hỏi:
"Các anh có biết xưởng điện tử không? Nhiều khi xưởng điện tử thiếu nhân công và quá tải, họ sẽ tìm một số bà nội trợ để hỗ trợ, cho phép họ mang công việc về nhà làm."
Giơ ngón tay chỉ vào công tắc đèn, vẻ mặt Lâm Tinh có chút tê dại:
"Chính là loại công tắc này, trong đó một linh kiện nhỏ phải trải qua tám quy trình lắp ráp, nhưng để hoàn thành một quy trình thì tốn một xu. Các anh không thể tưởng tượng được rằng bây giờ vẫn còn một xu tiền lương đúng không..."
Nhắc đến mẹ, Lâm Tinh mắt càng đỏ.
Nhưng quỷ không có nước mắt, cho nên dù Lâm Tinh có buồn thế nào cũng không thể rơi nổi một giọt nước mắt.
Nghe Lâm Tinh nói xong, Đào Triết cứng họng, cậu ta đích xác không ngờ vẫn có người tính lương bằng điểm.
Lâm Tinh đắm chìm trong thế giới của chính mình, nhất thời không thể khôi phục lại được, Lâm Mộc Dương và Tuân Ngọc yên lặng nhìn nhóc quỷ, không phát ra tiếng động làm phiền đến cô bé.
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Tinh nâng tay, sờ sờ nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt, thật sâu thở dài:
"Em biết lựa chọn nhảy lầu của mình là vô trách nhiệm, sẽ làm mẹ buồn, nhưng em không có biện pháp nào khác, em biết bệnh của mình không thể chữa khỏi và sẽ không qua khỏi, nhưng em không thể cứ thế liên lụy đến mẹ."
Bệnh tình Lâm Tinh chỉ có thể dùng tiền đổi lấy hơi tàn, cô bé không muốn mẹ vất vả như vậy, cho nên đêm đó khi mẹ đang ngủ, cô bé để lại một bức di thư rồi một mình bước lên sân thượng bệnh viện.....
Mẹ Lâm Tinh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sau khi đưa tiễn con gái như già đi mười tuổi, lại không biết đứa con gái đã mất vẫn luôn quanh quẩn cạnh mình.
Cô bé biến thành quỷ, chính là bộ dáng khi nhảy lầu mà chết.
Chiếc kẹp tóc của Lâm Tinh được mẹ tặng cho khi mới nhập việc, sau khi cô bé chết, chiếc kẹp cũng luôn bên người.
Nghe Lâm Tinh nói xong, trong lòng mọi người đều cảm thấy khó chịu, chẳng trách cô bé gầy như vậy, thì ra là do sinh thời bệnh nặng.
Sau một hồi im lặng, Lâm Mộc Dương liếc nhìn Hà Du Tinh bên cạnh, đột nhiên mở miệng phá vỡ trầm mặc:
"Vậy sao em lại ở trong phòng Đào Triết?"
Nghe được câu hỏi của cậu, vẻ buồn bã trên mặt Lâm Tinh bị quét sạch, thay vào đó là sự phẫn nộ ngập tràn, cô bé quay đầu nhìn chằm chằm Hà Du Tinh, nghiến răng nghiến lợi:
"Là bà cô này! Bà ta kêu một đạo sĩ bắt nhốt em vào đây!"
Bị nhốt trong căn phòng này nửa tháng, Lâm Tinh tràn đầy oán hận đối với Hà Du Tinh, lúc này cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện nên nhìn Đào Triết rồi nói hết những điều mình biết như hạt đậu:
"Bà ta mang thai, cảm thấy anh ngáng đường, cho nên không biết tìm đâu ra một tên đạo sĩ thúi bắt em trấn ở phòng anh."
"Biết em không phải lệ quỷ, sẽ không lập tức lấy đi sinh mạng của anh, muốn em từ từ ảnh hưởng hủy hoại thân thể anh, để người khác không nghi ngờ nguyên nhân anh chết, chỉ nghĩ là anh bệnh không qua khỏi mà thôi."
Nghe xong Lâm Tinh nói, sắc mặc Đào Triết rất khó coi, thật lâu mới từ trong cổ họng nghẹn ra một câu:
"Dì sợ anh cùng con dì ấy tranh gia sản?"
Đào Triết trăm triệu không nghĩ tới, chỉ vì tiền, người dì cậu ta gọi mấy năm qua lại sẵn sàng ra tay sát hại.
Nghe xong Đào Triết nói, Lâm Tinh còn chưa trả lời, Hà Du Tinh sắc mặt vẫn luôn trắng bệch ngồi ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng:
"Không phải vì tranh gia sản, mà bởi vì cha con mệnh trung chỉ có thể có một đứa con, nếu con sống, con của dì sẽ chết."