Trầm Mê Học Tập, Mặc Kệ Yêu Đương

Chương 1: Chuyển trường



Trời đổ mưa vào một ngày hè nóng bức, so với tâm trạng học sinh kẹt trong phòng học cả buổi sáng còn thê lương hơn.

Thật vất vả chờ đến tan học, dưới bục giảng mấy chục học sinh như trút được gánh nặng, lần lượt vứt sách giáo khoa sang một bên rồi nằm vật ra bàn để kéo dài hơi tàn.

Như một thói quen, có người liền quay sang phàn nàn việc học nặng nề với đứa bạn cùng bàn. Bỗng nhiên, tiếng hô hào của một nam sinh đang ở thời kỳ vỡ giọng dành hết sự chú ý, cậu ta không quan ngại đang ở hành lang, gắng gân cổ lên rống từ xa truyền đến tai mỗi người trong lớp học.

"Tình báo mới nhất từ văn phòng đây, ban chúng ta hôm nay có một học sinh chuyển đến!"

Nghe được tin huyên náo, cả phòng học im lặng trong chốc lát, ngay sau đó một nam sinh ngồi ngay cạnh cửa thuận tay ném sách toán đang cầm trên tay vào người cậu trai với bước vào lớp,vừa cười vừa chửi:

"Lý Hà mày học đến váng đầu nên bắt đầu mê sảng à? Cao nhị khai giảng được hai tuần rồi, học sinh chuyển tới từ đâu ra?"

Cao nhị: Cấp 3 lớp 11

Lý Hà, người luôn nắm bắt được những tin hót hòn họt từ văn phòng giáo viên sớm nhất, vừa linh thông lại vừa lắm mồm, được cả lớp gọi bằng cái tên rất thân thương là Lý Miệng Rộng.

Thân thủ nhanh nhẹn né tránh ám khí, Lý Hà hung hăng vỗ bàn, nhìm chằm chằm nam sinh ném sách:

"Mày có thể hoài nghi nhân phẩm của tao, nhưng không thể hoài nghi tính chân thật của tin tức tao phát! ಠ益ಠ"

Nam sinh kia lấy lại sách, nghe cậu ta nói xong thì vẫn còn nghi hoặc: "Thực sự có học sinh chuyển trường?"

Lý Hà vỗ ngực thật mạnh gật đầu:

"Thiên chân vạn xác, tao vừa nghe anh Nhiếp nói là đã làm xong thủ tục rồi, phỏng chừng lát nữa người sẽ đến, hình như là tiết toán sau ấy."

Thiên chân vạn xác /千真万确/: chắc chắn là thật, đúng trăm phần trăm

Anh Nhiếp là giáo viên dạy toán của bọn họ, đồng thời cũng là chủ nhiệm lớp họ.

Lý Miệng Rộng tuy rằng hay bát quái còn lắm mồm, nhưng tin tức cậu ta phát ra chắc chắn đáng tin, lại nhìn bộ dáng chắc như đinh đóng cột của cậu ta, mọi người liền tin bảy tám phần vụ học sinh chuyển trường là thật.

Bát quái /八卦/ Bāguà: tin đồn

Phòng học an tĩnh nháy mắt trở nên náo nhiệt hẳn, sôi nổi thảo luận về vị dũng sĩ gần nửa tháng khai giảng mới chuyển đến lớp họ là ai.

Là một trong những trường trung học trọng điểm của thành phố Nam Phong, trường Nhất Cao không chỉ nổi tiếng với tỉ lệ trúng tuyển đại học cao mà còn nổi tiếng với hệ thống bài tập dày đặc. Trường người ta năm hai mới bắt đầu phân ban các môn học, trường bọn họ học kỳ hai lớp 10 đã phân ra các ban Văn - Lý, hiện tại đã phân ban được nửa năm rồi.

Hơn nữa, ban một của họ vẫn là lớp đứng đầu trong số các lớp trọng điểm, học bá không phải là người ở ban một thì cũng là ban hai cách vách, rốt cuộc là nhân tài chỗ xó xỉnh nào dám chuyển tới ban bọn họ tìm ngược.

Do cha mẹ phải thay đổi nơi công tác hay không thể hòa hợp với trường cũ?

Cuộc thảo luận về vị học sinh chuyển trường kia vô cùng sôi nổi, có người hứng thú bừng bừng hỏi Lý Hà rằng người kia là mỹ nữ hay soái ca.

Lý Hà cố ý úp úp mở mở không nói: "Ai kêu bọn mày nghi ngờ tao, gia hiện tại mất hứng không muốn nói."

Làm lơ đi ánh mắt muốn đánh người của đám người kia, Lý Hạ biểu cảm thiếu đánh đi đến hàng ghế phía sau, chậm rì rì ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

Ngồi xuống đợi hai phút không thấy bạn cùng bàn đang chơi Sudoku hỏi thăm, Lý Hà không nhịn được bèn quay sang nhìn vị nam sinh dường như đang cách biệt với thế nhân, nghiêng đầu hỏi:

"Anh Tuân, anh không quan tâm chuyện học sinh sắp chuyển đến à? "

Người được xưng là anh Tuân ngay cả đầu cũng không nâng: "Không quan tâm."

Tim Lý Hà bắt đầu ngo ngoe rục rịch: "Lỡ như học sinh chuyển đến kia là siêu cấp học thần, đoạt hạng nhất của anh thì sao?"

Sudoku, ban đầu có tên gọi là Number Place là một trò chơi câu đố sắp xếp chữ số dựa trên logic theo tổ hợp. Mục tiêu của trò chơi là điền các chữ số vào một lưới 9×9 sao cho mỗi cột, mỗi hàng, và mỗi phần trong số chín lưới con 3×3 cấu tạo nên lưới chính đều chứa tất cả các chữ số từ 1 tới 9

Lý Hà mới vừa nói xong, cô nàng ủy viên học tập cột tóc đuổi ngữa ngồi phía trước cậu ta liền quay đầu lại nhìn:

"Siêu cấp học thần cơ đấy, Lý Hà, mày cho rằng ai cũng là quái vật giống Tuân Ngọc hay sao, không nghe giảng cũng thi đạt hạng nhất?"

Nhóm người xung quanh cũng phụ họa theo:

"Đúng vậy, anh Tuân thi hạng nhất chỉ vì bất đắc dĩ, không chứng minh được thực lực của học thần chúng ta chỉ có vậy đúng không?"

Đề tài xoay quanh vị học sinh mới chuyển sang trên người Tuân Ngọc, được mọi người tung hô là 'học thần', 'quái vật học tập'. Nam sinh dùng ngón tay thon dài gõ gõ lên màn hình điện thoại hai cái, lắng nghe tiếng ríu rít bên tai sau khi giải xong Sudoku, nhíu mày.

Đặt điện thoại lên bàn, duỗi thẳng đôi chân dài bị nghẹn khuất dưới bàn, Tuân Ngọc ngả người ra sau, dựa lưng vào ghế liếc mắt nhìn mọi người xung quanh, lạnh nhạt mở miệng:

"Ồn muốn chết."

Ở trường học, thành tích đại biểu tất cả, người có thành tích tốt luôn nhận được sự mến mộ mà tín nhiệm của giáo viên, và sẽ có chút đặc cách khác biệt.

Đặc biệt là Tuân Ngọc, người nằm chiếm chệ trên đầu bảng vàng hàng năm, đừng nói là giáo viên, ngay cả lãnh đạo nhà trường đều nhìn hắn với một con mắt khác, việc hắn mang di động đến trường, mọi người đều mở một mắt nhắm một mắt coi như không biết.

Người ta không nghe giảng cũng đạt điểm tối đa kia kìa, mang mỗi cái di động đến trường thì có làm sao chứ?

Nghe ra giọng Tuân Ngọc không có kiên nhẫn, đám người ồn ồn do Lý Hà cầm đầu nháy mắt câm miệng, lớp học đang khí thế ngất trời cũng trở nên yên tĩnh

Mọi người đều biết thành tích Tuân Ngọc tỉ lệ nghịch với tích cách của hắn, cho nên trong lớp ai cũng có chút sợ sệt ông lớn này

Ngay sau câu 'ồn muốn chết' của Tuân Ngọc, Lâm Mộc Dương đi theo chủ nhiệm lớp Nhiếp Cảnh tiến vào phòng học, khi hai chân cậu bước hẳn vào lớp, chuông vào học vừa vặn reo lên.

Nghe thấy tiếng chuông, học sinh vội vã trở về chỗ ngồi của mình.

Tuân Ngọc tùy ý ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy gương mặt mới đứng cạnh cửa.

Lâm Mộc Dương đứng ở cửa dường như có dự cảm, ngẩng đầu nhìn về phía hàng ghế sau, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tấn Vũ.

Đối diện ánh mắt hờ hững của Tuân Ngọc, Lâm Mộc Dương sửng sốt, bàn tay đang nắm dây đeo cặp sách khẽ dùng sức ——

Là hắn.

Nhiếp Cảnh đứng trên bục giảng, dùng quyển sách đập 'bộp bộp' lên tay để tắt tiếng "mấy cái loa" hình người:

"Cả lớp trật tự, hôm nay trước khi bắt đầu học thầy có việc muốn thông báo."

Lúc này trong lớp đã có hơn bốn mươi mấy con người, đều quét ánh mắt cố ý hay vô tình về phía Lâm Mộc Dương đứng ở cửa, nghe Nhiếp Cảnh nói xong, động tác nhất trí quay đầu giống hoa hướng dương, mấy chục con mắt tập tức đều dừng ở balo nam sinh cõng trên lưng.

Lâm Mộc Dương ở độ mười sau mười bảy, thân cao một mét bảy mươi, làn da trắng mịn, hai mí, mắt to, mái tóc hơi xoăn....

Nhìn qua, cậu học sinh mới chuyển đến thoạt nhìn vô cùng sạch sẽ, diện mạo văn nhã nom bộ dáng sẽ được trưởng bối vô cùng yêu thích.

Điều khiến người ta không thuận mắt duy nhất, chính là bộ đồng phục màu xanh trắng trên người cậu nam sinh.

Đồng phục trường bọn họ vốn đã to rộng, mặc trên người thiếu niên càng thêm lỏng lẻo thùng thình.

Nhìn Lâm Mộc Dương như vậy, các nam sinh đồng thời ở trong lòng ai thán:

Sao lại là nam sinh, không thích.

Chỉ có đôi mắt của các nữ sinh là sáng lên —— vừa đẹp trai vừa đáng yêu!

Đáng yêu!

Chủ nhiệm lớp Nhiếp Cảnh cùng lắm mới qua 30, sao lại không biết suy nghĩ trong đầu đám nhãi đang trong tuổi dậy thì này, cười khụ một tiếng gọi Lâm Mộc Dương lại gần bục giảng, giới thiệu nam sinh với lớp:

"Đây là bạn học mới, từ hôm nay sẽ chuyển tới lớp chúng ta."

Dứt lời chủ nhiệm lớp quay sang nhìn Lâm Mộc Dương, đối diện gương mặt cậu y bất giác nhẹ giọng:

"Em tự giới thiệu ngắn gọn bản thân với mọi người đi."

Người nãy giờ nhìn Tuân Ngọc đến thất thần Lâm Mộc Dương nghe vậy gật gật đầu, giương mắt nhìn các bạn học tương lai của mình, từng câu từng chữ chậm rãi mở miệng:

"Chào mọi người, mình là Lâm Mộc Dương."

Nói xong câu này, đợi đã lâu cũng không nghe thấy thiếu niên nói tiếp, Nhiếp Cảnh nhìn cậu:

"Thế thôi á? không còn gì nữa?"

Lâm Mộc Dương quay đầu nghi hoặc nhìn y: "Không phải thầy bảo em giới thiệu ngắn gọn sao?"

Nhiếp Cảnh: "???"

Dẫu là ngắn gọn, nhưng cũng không thể ngắn quá mức như này chứ?

Mọi người trong lớp hiếm khi thấy chủ nhiệm lớp ăn mệt, sửng sốt một chút sau đó cười vang, ngay cả Tuân Ngọc cũng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Mộc Dương nhiều hơn.

Giữa tiếng cười đùa, Nhiếp Cảnh chỉ xuống một chỗ trống phía dưới:

"Bên cạnh Chu Đồng còn chỗ trống, em xuống ngồi cạnh em ấy đi."

Lâm Mộc Dương nhìn theo hướng tay Nhiếp Cảnh, liền thấy chỗ ngồi của mình ở hàng phía sau bên cạnh cửa sổ.

Nhìn thấy Lâm Mộc Dương đang từ từ trên bục giảng tiến đến chỗ ngồi cạnh mình, Chu Đồng người được điểm danh hiện đang cố kiềm chế nội tâm xúc động, trong ánh mắt ghen tị của các nữ sinh khác giả vờ bình tĩnh dọn lại sách vở mình phóng loạn sang bàn bên cạnh, nhường chỗ cho bạn cùng bàn mới.

Chỗ của Lâm Mộc Dương cách Tuân Ngọc một lối đi nhỏ, khi cậu ngồi xuống đặt cặp sách xuống, Tuân Ngọc tùy ý liếc qua, liền nhìn thấy trên vành tai trái của cậu bạn học ngoan ngoãn này có một cái lỗ tai.

Tuân Ngọc âm thầm nhướng mày, ánh mắt híp lại nhìn chằm chằm lỗ tai của người đó vài giây, sau đó mới nhận ra đó không phải lỗ tai, mà là một cái nốt ruồi nhỏ màu đen.

Là hắn hoa mắt nhìn lầm rồi.

Bên cạnh Lý Hà thấy Tuân Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt bạn học mới, ở trong lòng bĩu môi:

Đấy, anh Tuân ngoài miệng cứ nói không quan tâm cơ, kết quả hiện tại còn không phải là liều mạng nhìn người ta chằm chằm đó sao.

Quả nhiên, học thần ai rồi cũng sẽ lo lắng cho cái danh số một của mình bảo vệ bấy lâu nay bị đoạt mất.

Sau khi yên tọa chỗ ngồi Lâm Mộc Dương quay sang cười chào hỏi với Chu Đồng bên cạnh: "Xin chào."

Nhìn lúm má đồng tiền trên mặt thiếu niên, từ trước đến nay chỉ hứng thú với zai 2D Chu Đồng cũng phải thất thần——

Mẹ ơi, bạn cùng bàn mới da trắng đáng yêu voãi, muốn nựng nựng xoa xoa!!

Sau khi định thần lại Chu Đồng đã thấy Lâm Mộc Dương từ trong cặp sách lấy ra hộp mắt kính, vẻ mặt hiểu rõ hỏi:

"Cậu cũng cận thị à?"

Làm học sinh ban trọng điểm, thành tích bọn học tỉ lệ thuận với độ cận mắt kính, lớp mười người thì có tám người cận thị, còn một người cận thị nặng.

Sau khi lấy kính ra và đeo vào, Lâm Mộc Dương cười với Chu Đồng:

"Có một chút."

Lâm Mộc Dương cận không nặng lắm, ngày thường không cần phải đeo mắt kính, chỉ khi đi học vì không thấy rõ bảng đen mới phải đeo lên.

Chu Đồng gật gật đầu, lại hỏi: "Trường cũ của cậu là trường nào, sao lại chuyển tới đây?"

Trên bục Nhiếp Cảnh đã mở sách ra bắt đầu giảng bài, phát hiện tâm tư học trò chưa đặt hết lên bài vở, vì thế bèn dùng tay vỗ vỗ bảng đen:

"Nhìn Lâm Mộc Dương làm cái gì? Trên mặt em ấy có kiến thức hay sao mà nhìn hoa cả mắt thế? Tập trung lên bảng!"

"Còn Chu Đồng nữa, có gì tan học giao lưu với bạn mới sau, hiện tại mở sách ra nghiêm túc nghe giảng cho tôi."

Chu Đồng bị điểm danh ngượng ngùng trả lời, gạt sự tò mò của mình sang một bên trước tiếng cười nghẹt thở của các bạn cùng lớp.

Lâm Mộc Dương cũng mở sách toán ra, trong lúc vô tình nghiêng đầu, nhìn thấy Tuân Ngọc cách lối đi nhỏ đang đeo tai nghe nghe nhạc, sách toán cũng không thèm lấy ra

Không khỏi nhìn Tuân Ngọc thêm vài lần nữa, Lâm Mộc Dương trong lòng yên lặng nghĩ ——

Không hổ là học bá, tùy hứng.

............

Lâm Mộc Dương dáng ngồi đoan chính, không chút cẩu thả nghe xong một tiết toán học, một tiết dài 45 phút, ánh mắt không nhìn nơi nào khác ngoại trừ sách vở và bảng đen.

Nhìn bộ dáng đeo kính nghiêm túc nghe giảng của cậu,mọi người trong lớp đều chung một suy nghĩ:

Nhìn tư thế này, thì ra học sinh mới chuyển tới lại là một tiểu học bá chăm chỉ học tập nha.

Trong lớp vài vị học sinh mũi nhọn nháy mắt cảm nhận được áp lực đến từ bạn học mới, trong lòng âm thầm thề thốt muốn càng thêm nỗ lực, không thể bị bạn học mới áp đảo.

Một tiết học trôi qua, thời điểm Nhiếp Cảnh sắp xếp lại sách giáo khoa chuẩn bị rời đi còn không quên nói với Lâm Mộc Dương:

"Đúng rồi, em vừa mới tới không quen biết ai, có vấn đề gì thì đi hỏi thầy, hoặc là hỏi lớp trưởng cũng được."

Lâm Mộc Dương nghe xong vừa định hỏi lớp trưởng là ai, giây tiếp theo liền thấy Nhiếp Cảnh quay đầu nhìn về phía Tuân Ngọc bên cạnh:

"Tuân Ngọc, Lâm Mộc Dương vừa tới, em làm lớp trưởng ngày thường nhớ săn sóc bạn ấy một chút, chương trình học của em ấy lạc hậu với lớp chúng ta, em có thời gian rảnh thì giúp em ấy ghi lại trọng điểm học tập."

Sau khi nói xong không đợi Tuân Ngọc trả lời, Nhiếp Cảnh liền ôm sách rời đi.

Lâm Mộc Dương nhìn sangTuân Ngọc, lớp trưởng đại nhân tháo tai nghe, ngó nhìn cậu một cái sau đó lạnh nhạt mở miệng:

"Tôi rất bận, không rảnh."

Lâm Mộc Dương: "......"

Tôi đã nói gì đâu.

Quả nhiên là lạnh lùng như lời đồn......

Nhận thấy được không khí có chút cứng nhắc, Chu Đồng dùng bút chọc chọc Lâm Mộc Dương, chủ động hỏi:

"Vừa nãy cậu hiểu bài không?"

Thu hồi ánh mắt đặt trên người Tuân Ngọc, Lâm Mộc Dương nhìn bảng đen chi chít chữ rồi lại nhìn Chu Đồng, trầm mặc hai giây sau lắc đầu:

"Không hiểu."

Trên thực tế, từ lúc bắt đầu học đến bây giờ, Nhiếp Cảnh nói cái gì Lâm Mộc Dương cơ bản không nghe hiểu.

Nghe cậu trả lời Chu Đồng rõ ràng không tin: "Không phải cậu nghe giảng rất nghiêm túc hay sao?"

Lâm Mộc Dương vẻ mặt căng thẳng suy sụp, cau mày nói:

"Tôi cho rằng tôi có thể nghe hiểu."

Chu Đồng sửng sốt: "Hả?"

Bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của Chu Đồng, Lâm Mộc Dương chỉ vào một trong những câu hỏi trong đề luyện tập, có chút ngượng ngùng hỏi cô:

"Tuy vừa rồi thầy bảo câu này rất đơn giản, nhưng mà cậu có thể chỉ tôi không?"

Nhìn Lâm Mộc Dương chỉ vào câu hỏi dãy số siêu cấp đơn giản, Chu Đồng và tụi bạn vây xem: "......"

Cách một lối đi nhỏ, Tuân Vũ, người có thể nghe rõ cuộc đối thoại giữa Lâm Mộc Dương và Chu Đồng, quả không cho mặt mũi mà cười nhạo một tiếng.

Lý Hà bên cạnh cũng rơi vào trầm mặc.Thật lâu sau, cuối cùng tâm tình phức tạp mà nhìn về phía Tuân Ngọc:

"Anh Tuân, hạng nhất của anh được bảo toàn rồi."

Cứ tưởng là gà hóa ra lại là hạt đậu xanh

Cho nên loại học tra giải dãy số cũng không biết này, vì sao lại đến lớp bọn họ chứ!

_tbc_

16/08/2022
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.