—— Không phải dùng tay! Là dùng môi! Dùng môi của Hoàng thúc ấy!
Mấy đứa bảo chắc chắn chặn miệng bằng tay đâu ra hết đây cho trẫm!
Thời khắc đốn gục trái tim con gái ngọt ngào lãng mạn hường phấn nhường này.
Rốt cuộc cưng đã trải qua những gì, mà phải trả thù trẫm và trả thù xã hội như thế.
Chúng ta cùng bàn luận về cuộc đời đi.
Chỉ một chớp nhoáng.
Rồi Hoàng thúc buông trẫm ra ngay.
Tại mấy đứa cả đấy trẫm còn chưa kịp nhấm nháp kĩ càng!
Hoàng thúc quả nhiên là một nam thanh niên lớn tuổi ngây thơ độc thân 28 năm.
Hoàng thúc chỉ hôn nhẹ lên môi trẫm như chuồn chuồn lướt nước.
Mặt Hoàng thúc đã đỏ như Quan Công.
Ngoài miệng lại còn thả thính một câu sượng trân: “Cho em thêm một cơ hội suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời lần nữa, rốt cuộc em chọn ngài ấy hay chọn ta?”
Úi, ý là làm lại lần nữa replay ấy hả?
Nếu trẫm tiếp tục trả lời là “chọn bệ hạ”, liệu có được chặn môi nữa không?
Vậy phải làm lại lần nữa thôi!
Trẫm kéo dài giọng nói: “Em chọn bệ ——”
Trẫm cố ý kéo chữ “bệ” thật dài.
Trẫm chỉ thiếu điều chủ động dẩu môi lên thôi.
Nhưng Hoàng thúc lại không chặn môi trẫm lần nữa.
Hoàng thúc cụp mắt, vẻ mặt buồn bã, thấp giọng nói: “Được rồi, ta đã biết…”
Nói đoạn, ảnh buông tay trẫm ra nhấc người định đi.
Này này kịch bản không phải vậy mà ơ hay rốt cuộc chàng có biết tán gái không?
Được cái gì mà được có gì được đâu chàng thì biết gì chứ!
Hôn môi mà không đá lưỡi thì là sàm sỡ á, ok? Chàng tưởng đây là đóng phim hả mà thả thính người ta xong chẳng làm gì còn định phủi đít bỏ đi luôn?
Từ nhỏ Hoàng thúc đã cực kì thông minh, có bộ não siêu khủng trí nhớ siêu bá, học gì cũng rất nhanh.
Không chỉ học lý luận tri thức trong sách vở nhanh.
Mà cả luyện võ cưỡi ngựa bắn cung ảnh cũng học rất mau.
Trẫm cảm thấy cậu ta nói chẳng sai tẹo nào.
Chỉ mất tầm nửa phút.
Hoàng thúc đã lĩnh hội hết những tinh hoa quý giá kinh nghiệm quý báu mà trẫm học tập suốt đời từ các loại tiểu thuyết ngôn tình phim thần tượng phim tình cảm sách cấm 18+ và phim con heo.
Còn học một biết mười, trò giỏi hơn thầy.
Không không không làm gì có sách cấm 18+ với phim con heo.
Còn chưa tới bước đấy.
Hoàng thúc vẫn rất quân tử.
Chỉ giới hạn từ cổ trở lên, vẫn miêu tả được.
Trẫm hơi thiếu oxy, đầu óc hơi lú lẫn.
Để trẫm thở cho lại sức và tĩnh cái lòng lại đã.
Trẫm dựa vào lòng Hoàng thúc, tĩnh lại một lát.
Chỉ có chút lý trí đáng thương về chuyện ấy ấy của trẫm quay về.
Thấy sắc là lú đấy.
Sao trẫm không quản lý nổi cái miệng của mình nhỉ!
Giờ thì hay rồi, cướp đi nụ hôn đầu của nam thanh niên ngây thơ lớn tuổi độc thân nhà người ta.
Ánh mắt Hoàng thúc nhìn trẫm khác hẳn ban nãy, ướt át như chảy nước ra được, tựa như ảnh đã mở ra cánh cửa đến thế giới mới, trông rất kiểu hoàn toàn bị trẫm chinh phục, yêu trẫm thiết tha khó cưỡng.
Nụ hôn đầu của nam thanh niên ngây thơ lớn tuổi độc thân bảo cướp là cướp liền được sao?
Chắc chắn ảnh sẽ đòi trẫm phải chịu trách nhiệm.
Trẫm nên chịu trách nhiệm với Hoàng thúc thế nào đây?
Lấy Hoàng thúc rồi làm Vương phi cho ảnh?
Hay nạp Hoàng thúc vào hậu cung làm Hoàng Hậu cho trẫm?
Trẫm ngẫm nghĩ cẩn thận.
Hình như cả hai cách này đều không thực hiện được.
Cho nên trẫm không thể chịu trách nhiệm với Hoàng thúc.
Trẫm đành phải làm một con ả (thằng cha?) khốn nạn đùa bỡn tình cảm cưa xong là chuồn không chịu trách nhiệm.
Trẫm đành nhẫn tâm vô liêm sỉ nói với Hoàng thúc: “Ngài ngài ngài đừng nhìn em như thế, ban nãy chỉ là vô vô vô tình thôi, ai bảo ngài ở gần em thế, em vừa ngẩng đầu là đụng đụng đụng phải ngài. Em em em không chịu chịu chịu trách nhiệm đâu.”
Đáng tiếc Hoàng thúc không phải là người đã xem thỏa thích 300 bộ phim thần tượng tình yêu thanh xuân như trẫm.
Hoàng thúc không quen với tình tiết vừa ngẩng đầu là nam nữ chính sẽ vô tình môi chạm môi lưỡi quấn lưỡi dứt mãi không ra.
Hoàng thúc cong môi cười, nâng cằm trẫm lên.
Sau đó lại hôn ba phút.
Hôn xong Hoàng thúc nói: “Lần này không phải vô tình, mà là ta cố ý, cho nên để Cô vương chịu trách nhiệm với em là được.”
Hoàng thúc muốn chịu trách nhiệm với trẫm thế nào đây?
Lấy trẫm rồi làm Hoàng Hậu của trẫm?
Hay là đón trẫm về Vương phủ làm Vương phi?
Hai cách này cũng không thực tế y như trên.
Cho nên Hoàng thúc cũng hoàn toàn không thể chịu trách nhiệm với trẫm.
Trẫm cởi mở rộng lượng nói: “Không cần đâu hôm nay em đến tìm ngài cái gì cần nói đã nói xong cả rồi em phải về đây bệ hạ còn đợi em trong cung!”
Trẫm đứng lên định chuồn nhanh như cắt.
Nhưng chân trẫm không nhanh như cắt được.
Mà hai chân trẫm còn như bị ai cắt phải.
Trẫm không thể không thừa nhận, Hoàng thúc cực kỳ tài năng, tiến bộ thần tốc trò giỏi hơn thầy, trẫm bị ảnh hôn đến mức chân hơi nhũn ra.
Bỗng dưng sốt sắng đứng dậy đột ngột như thế.
Trẫm nhất thời không đứng vững.
Ngửa mặt ra sau đổ người về phía chiếc giường lớn
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc!
Trẫm bá lấy cổ Hoàng thúc theo bản năng!
Vì thế trẫm và Hoàng thúc tựa như tình tiết tinh hoa trong vô số phim thần tượng tình cảm thanh xuân.
Cùng lên giường với nhau.
Không không không, trẫm không lên giường với Hoàng thúc.
Trẫm chỉ cùng ngã lên giường với Hoàng thúc thôi.
Không không không, trẫm không cùng ngã lên giường với Hoàng thúc.
Chỉ mình trẫm là ngã lăn trên giường thôi.
Dù gì Hoàng thúc cũng là người từng luyện võ.
Phản ứng nhanh nhẹn, mạnh mẽ dai sức, cũng rất giỏi giữ thăng bằng.
Hoàng thúc bị trẫm kéo cổ như thế nhưng chỉ hơi chới với, rồi kịp thời duỗi tay đỡ người mình lại.
Hoàng thúc vươn một bàn tay chống nửa người trên của ảnh lên.
Nếu Hoàng thúc chống tay kế tai trẫm.
Vậy thì hai tụi trẫm có thể diễn cảnh áp giường vui vẻ thắm thiết tình củm.
Đáng tiếc Hoàng thúc không chống tay bên tai trẫm và áp giường trẫm.
Trong tình thế cấp bách, Hoàng thúc chưa kịp chọn pose đúng và vị trí chuẩn.
Bàn tay của Hoàng thúc chống lên… ngực trẫm.
Bộ ngực đồng bằng của trẫm.
Còn chẳng có cơ ngực.
Nên nó phẳng là phẳng thôi.
Lặng như mặt biển.
Ngang như đường chân trời.
Bằng như TV màn hình phẳng.
Phẳng như tablet.
Cho nên trẫm cũng chẳng kinh ngạc thẹn thùng gì.
Lòng trẫm chỉ hướng về tĩnh.
Nhưng Hoàng thúc thì lại kinh ngạc thẹn thùng.
Hoàng thúc vội vàng bỏ tay ra như bị điện giật, mặt đỏ tai hồng.
Hoàng thúc mặt đỏ tai hồng nhìn tay mình.
Nhìn một lát.
Mặt Hoàng thúc tỏ vẻ nghi hoặc.
Hoàng thúc nghi hoặc nhìn tay mình, rồi lại nhìn ngự—— ảnh không có mặt mũi nào nhìn thẳng vào ngực trẫm đâu.
Hoàng thúc nảy sinh nghi ngờ về ký ức và xúc giác của mình.
Nhưng ảnh không thể tò mò nghiệm chứng lại lần nữa.
Nhớ năm đó em Tĩnh cũng là một cô gái xinh đẹp kiêu hãnh có đường cong lả lướt, body xinh tươi, ngực ra ngực eo ra eo.
Bây giờ lại phẳng như cái máy tính bảng.
Quả thực buồn quá là nhiều luôn.
Trẫm biện minh để vớt vát thể diện cho mình: “Chỉ là em chưa dậy thì thôi!”
Không đúng, nói thế khác gì bảo ban nãy Hoàng thúc ấm dâu bé gái.
“Không không không thật ra em đã dậy thì rồi!”
Thế cũng không phải, như vậy chẳng hóa trẫm là đứa ngực lép sau này cũng không cứu vãn nổi à.
Tóm lại nói kiểu gì cũng sai.
Hoàng thúc thân là một nam thanh niên ngây thơ lớn tuổi chưa lập gia đình.
Có lẽ đây là lần đầu ảnh thảo luận vấn đề này với con gái.
Mặt Hoàng thúc đỏ như một quả cà chua chín nẫu.
Hoàng thúc còn không màng sự thẹn thùng của mình, ảnh chu đáo an ủi trẫm: “Nghe Quận chúa bảo, hồi nhỏ gia cảnh em bần hàn, bị suy dinh dưỡng, cho nên… Không sao, sau này Cô vương sẽ không để em chịu khổ nữa, rồi em sẽ…”
Hoàng thúc thật sự không nói nổi mấy câu như ‘rồi em sẽ dậy thì có ngực thôi’.
Trẫm cũng nói không nên lời.
Bởi vì trẫm biết ngực mình không thể dậy thì to ra được nữa.
Trẫm sống không còn gì luyến tiếc, khép vạt áo lại bò dậy khỏi giường.
Chuyện này nhắc nhở trẫm.
Hôm nay bị Hoàng thúc sờ phải bộ ngực sân bay.
Trẫm còn có thể nói dối mình bị suy dinh dưỡng, chưa dậy thì đủ đầy.
Nhưng nếu lần sau Hoàng thúc chạm phải thứ dôi ra thì sao?
Trẫm nên giải thích thế nào đây?
Bụng em mọc ba cái nhọt?
Có nhọt nào hình trụ dài như thế à?
Không không không, nhọt có hình trụ dài hay không không phải chuyện quan trọng.
Quan trọng là bộ phận đấy chắc chắn không thể mọc nhọt được.
Không không không, bộ phận kia mọc nhọt được không cũng không phải chuyện quan trọng.
Quan trọng là trẫm không nên tiếp tục điêu toa lừa gạt Hoàng thúc nữa.
Suýt thì trẫm quên mất mục đích mình tới đây hôm nay.
Trẫm tới là để ngả bài chia tay với Hoàng thúc, để ảnh hết hi vọng.
Trẫm nghiêm mặt nói: “Giờ không còn sớm nữa, em phải về thật rồi, kẻo bệ hạ lo.”
Trẫm cúi đầu đi về phía cửa.
Hoàng thúc đột nhiên vươn tay ra cản, áp trẫm lại ở cột giường.
Đền bù nỗi tiếc nuối không được giường-don ban nãy của trẫm.
Không không không bây giờ không phải lúc tiếc nuối đừng có lạc đề nữa.
Hoàng thúc vòng hai tay quanh cột giường.
Trẫm mắc kẹt trong vòng tay ảnh.
Hoàng thúc cúi người nhìn trẫm, hai má hẵng còn hây hây, đôi mắt ướt át.
Hoàng thúc thầm thì: “Nếu đã tới rồi, em nghĩ Cô vương còn thả em đi sao?”
Trẫm dùng ý chí ngoan cường để đấu tranh với quy luật tự nhiên về lực vạn vật hấp dẫn.
Trẫm kiên quyết nói: “Ngài khóa được thân thể em, nhưng không khóa được trái tim em đâu! Dù sao em cũng phải về! Bệ hạ không thể không có em được!”
“Bệ hạ không thể không có em, chẳng lẽ Cô vương lại có thể?”
Bình tĩnh đã câu này có ý gì đấy?
Hoàng thúc đã tới mức không thể không có trẫm rồi sao?
Trẫm biết ngay mà!
Sớm muộn gì cũng có ngày Hoàng thúc yêu trẫm điên cuồng!
Không không không bây giờ không phải lúc để mừng thầm.
Hình như trẫm đã khiến sự tình trầm trọng hơn rồi.
Trẫm vừa không thể khiến Hoàng thúc hết hi vọng.
Còn khiến ảnh quyết tâm liều lĩnh hơn.
Một mặt, lòng trẫm thích Hoàng thúc, muốn tới gần Hoàng thúc.
Mặt khác, trẫm lại không thể ở bên Hoàng thúc, phải rời xa Hoàng thúc.
Trẫm sắp phân liệt đến nơi rồi.
Tuy rằng trẫm vốn đang phân liệt thành nhân cách khác đây.
Trẫm chuyển qua nhân cách trẫm phiên bản hoàng đế để cáo mượn oai hùm: “Điện hạ làm thế này, ngài để bệ hạ vào đâu?”
Hoàng thúc nói: “Nếu bệ hạ không có ý tác thành, thì sẽ không cho phép em gặp ta lần nữa, càng không cho em rời khỏi hoàng cung một mình đến phủ của Cô vương. Chẳng lẽ ý ngài ấy còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Chẳng rõ tí nào á ý trẫm không phải thế!
Chàng chưa nghe câu thiên uy khó dò bao giờ ư? Đừng đoán bừa ý vua chớ!
Nhất là khi trẫm lại là một ông vua có mạch suy nghĩ khác người, hành xử lạ lùng, không như kẻ khác.
Hoàng thúc thấy trẫm nôn nóng, lại nói: “Đừng sợ, nếu em đã chọn ta, thì dù trời có sụp xuống, Cô vương cũng sẽ chống đỡ cho em.”
Trẫm giãy giụa yếu ớt: “Ai bảo em chọn ngài! Rõ ràng em chọn bệ hạ mà! Mau thả em về!”
Hoàng thúc liếc trẫm đầy vẻ oán trách và bất đắc dĩ: “Rồi rồi rồi, người em chọn là bệ hạ, chính Cô vương đã cậy thế ép bức, bắt em phải ở lại, khóa em lại không cho em đi, được rồi chứ gì? Em không phải nghĩ gì cả, ta sẽ tự ứng phó với bệ hạ. Tạm thời em cứ ở đây, sáng sớm mai ta sẽ về thành dâng tấu, xin rời kinh đi Lũng Tây, em cũng đi chung với ta.”
Hoàng thúc nói xong, lại thơm lên mặt trẫm một cái.
Sau đó ảnh xoay người đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Trẫm đuổi theo kéo chốt cửa.
Không xi nhê suy suyển.
Ảnh thực sự khóa cửa lại rồi.
Trẫm đường đường là hoàng đế.
Mà lại bị Hoàng thúc cầm tù.
Tác giả có lời muốn nói:
Yêu đương xuyên suốt một chương, đã đủ thành ý chưa!