“Đây là một loại tiếng địa phương ở chỗ chúng em. Em rời nhà từ khi còn bé, rất nhiều chuyện em không thể nhớ rõ hay tách bạch rành rọt được nữa. Em chỉ nhớ người lớn hay nói như thế mỗi lúc nhắc tới quê nhà. Bây giờ em gần như quên hết giọng quê rồi, cũng không biết từ tương tự trong tiếng phổ thông là gì.”
Miệng toàn nói phét, đây cũng là ưu thế của trẫm.
Hoàng thúc im lặng một lát: “Cô vương cũng được coi là người quảng giao trong thiên hạ, nhưng lại chưa từng nghe thấy loại tiếng địa phương này, chắc hẳn là nơi xa xôi lắm.”
Trẫm gật đầu hùa theo: “Đúng ạ, ắt hẳn phải xa lắm, sau khi đến đây em vẫn chưa gặp được người đồng hương nào.”
“Vậy tại sao sau này em lại rời nhà vào cung?”
Trẫm cúi đầu thở dài nói: “Thân bất do kỷ, tạo hóa trêu ngươi.”
Thế là Hoàng thúc không hỏi nữa.
Quận chúa ngồi bên đấy hoá vàng mã tưởng nhớ người tình.
Trẫm và Hoàng thúc ngồi bên này rình coi tán dóc chuyện quê nhà.
Bất cẩn nói hơi to.
Tuy rằng Quận chúa đang uống rượu đốt tiểu thiếp, nhưng vẫn rất cảnh giác. Nàng ta ngừng khóc thảm, quay đầu lại quát: “Ai đó?”
Trẫm và Hoàng thúc đành phải chui ra từ đằng sau thân cây.
Quận chúa thấy Hoàng thúc, thả lỏng đề phòng, nghi hoặc liếc mắt về phía trẫm.
Quận chúa hiển nhiên cũng rất kinh ngạc vì Hoàng thúc lại mang một cô gái bên cạnh, thêm nữa là tại sao Hoàng thúc lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Vẻ mặt của Quận chúa cũng hóng hớt y như Trần tướng quân, chẳng kèm chút đứng đắn nào. Hai mắt nàng ta chiếu thẳng vào trẫm, nhìn trẫm chằm chằm.
Không ngờ Quận chúa lại là một Quận chúa như thế.
Hoàng thúc lên tiếng giải thích trước: “Ban nãy ta thấy con ở đoạn ngã rẽ vào chân núi hoàng lăng, ta đoán con tới đây. Tuy rằng nhớ thương bạn cũ tưởng niệm cố nhân là chuyện thường tình, nhưng dù sao người đó cũng là tội nhân, hơn nữa bao năm đã qua, nên buông bỏ đi thôi.”
Quận chúa cúi đầu cụp mi, giọng dịu đi.
Bất kể cô gái nào làm thế đều sẽ có vẻ dịu dàng yếu mềm hơn.
Nhưng không biết tại sao, vận vào Quận chúa thì lại thành hơi rờn rợn.
Quận chúa nói giọng eo éo: “Chắc là vì trở lại chốn cũ kinh thành, chuyện xưa lại quanh quẩn tim con lần nữa, không thể vứt bỏ… Chuyện đã trôi qua 8 năm, con mới biết được, hóa ra trước kia con đã hại huynh ấy…”
Trẫm cảm thấy mắt mình cay xè khôn tả.
Trẫm lướt qua Quận chúa, nhìn về phía tấm bia mộ sau lưng nàng ta.
Dòng chữ trên bia đã phong hoá, nửa đoạn dưới lại bị Quận chúa che mất, trẫm híp mắt nhìn một lúc lâu, chỉ phân biệt được hình như chủ của ngôi mộ này họ Trần.
Lại là họ Trần.
Người từng đính hôn với Quận chúa 8 năm trước, sau khi chết phải lưu lạc ngoài bãi tha ma, bị Hoàng thúc gọi là “Tội nhân” kia, họ Trần.
Hay lắm, đây là một câu hỏi phụ suy luận logic.
Trẫm cảm thấy rất là không ổn.
Lại có thêm lý do để Hoàng thúc và Quận chúa muốn hại chết trẫm.
Trẫm và Tể tướng quả thực đang trong tình cảnh xung quanh đỏ lè toàn là quân địch.
(Đoạn này ý chỉ nhân vật trong game bật mode đỏ để công kích nick trắng.)
Hoàng thúc khuyên nhủ: “Hồi đó con mới mười bốn mười lăm tuổi, việc triều đình có can hệ gì tới con? Nếu phải suy xét tỉ mỉ, thì cũng tại Lữ…”
Ảnh đột nhiên ngưng lại.
À đúng rồi, hồi trước quên nói, Tể tướng họ Lữ.
Trẫm suy đoán cái anh Lữ gì gì đấy mà Hoàng thúc còn chưa nói hết, chính là chỉ Tể tướng.
Dù gì trong chuyện lật đổ cả nhà Trần Thái phó, Tể tướng cũng là kẻ dẫn đầu đứng mũi chịu sào.
Có lẽ Quận chúa cũng nhớ tới trải nghiệm hồi hôm trong Ngự Hoa Viên, mặt nàng ta lộ ra vẻ muốn tự chọc mù hai mắt mong sét đánh mất trí nhớ mình.
Hoàng thúc nói: “Ba người các con tâm đầu ý hợp, từng là bạn bè thân thiết. Người ngoài chỉ đồn đại hai nhà Lữ Trần không hợp, phản bội lẫn nhau, không ngờ Lữ tướng lại vì thù oán riêng…”
Hoàng thúc không nói tiếp được nữa.
Hoàng thúc đã mất khả năng đánh giá quả drama máu chó này.
Trẫm sắp xếp lại các manh mối và quan hệ nhân quả trong sự kiện này.
Ban đầu Tể tướng, Trần công tử, Quận chúa là ba anh em siêu gay.
Sau đó Quận chúa đính hôn với Trần công tử.
Kế tới Tể tướng phản bội Trần công tử, lật đổ nhà họ Trần, hại chết Trần công tử.
Rồi sau đấy nữa Quận chúa đi xa tha hương nhiều năm. Ngày đầu tiên sau khi hồi kinh, Tể tướng hôn Quận chúa.
Chuyện này nói cho chúng ta biết, quan hệ tam giác 1 nữ 2 nam này khá là bấp bênh.
Xin ông và người anh em của ông tuyệt đối đừng tìm cô nào về làm bạn thân chung.
Quận chúa tiếp tục nói kiểu dẹo dẹo: “Bệ hạ khoan hồng nhân hậu, chỉ trị tội tham ô không làm tròn trách nhiệm của ba tên con trai nhà Thái phó. Nếu không phải tay họ Lữ xen vào gây khó dễ ra đòn hiểm, vô duyên vô cớ bịa đặt tội danh cướp ngục mưu phản, thì làm sao Trần huynh nên nỗi… Cha của con cũng chịu vạ vì ấy, do sợ gây hiềm khích với bệ hạ nên hoảng loạn buồn bực mà chết. Thúc phụ, nếu một ngày kia người thật sự có thể kế thừa đất nước, người nhất định phải giao tên gian tặc này cho con, thể nào con cũng phải…”
Quận chúa bùng nổ, mắt tỏa ra vẻ dữ tợn, đưa tay tạo dáng bóp chết Tể tướng.
Hoàng thúc liếc nhìn trẫm.
Hoàng thúc ngắt lời nàng ta: “Bệ hạ đã có con nối dõi, chớ bàn bừa chuyện nối ngôi nữa.”
Rồi rồi rồi, trẫm biết rồi.
Trẫm biết chàng không có ý tạo phản lật bàn cờ nhúng chàm ngôi vị hoàng đế.
Thật ra dù chàng có ý tạo phản, trẫm cũng chẳng nỡ làm gì chàng.
Trẫm cùng lắm chỉ đoạt vương vị của chàng, tước chức quyền của chàng, niêm phong quê quán của chàng, sau đó nhốt chàng lại chơi cầm tù play thôi.
Trẫm mường tượng tới cảnh mình nhốt Hoàng thúc lại chơi cầm tù play.
Cảm thấy phê dữ dội.
Hay là Hoàng thúc ơi chàng cứ yolo tạo phản đi.
Tóm lại ở trong mắt Hoàng thúc và Quận chúa, trẫm vẫn “khoan hồng nhân hậu”, vẫn có ấn tượng tích cực.
Trẫm cũng không ở trong tình cảnh xung quanh đỏ lè toàn quân địch.
Người chịu cảnh xung quanh đỏ lè toàn quân địch chính là Tể tướng.
Anh main tank Tể tướng vững vàng kéo thù hận cho cả team.
(Main tank: trong team đánh game, main tank – xe tăng chính là người có vai trò kéo thù hận của quái, đỡ đòn cho những người khác trong team thi phép, tấn công.)
Lòng trẫm vững hơn một tí.
Không không không, không phải trẫm không có nghĩa khí bán đứng đồng đội chạy trước một mình đâu nhé.
Tể tướng kéo thù hận ổn định, trẫm mới có thể đứng đằng sau support hồi máu cho anh ta.
Nếu không, đứa da giòn như trẫm ra trận đối đầu trực diện thì chỉ có tèo nguyên team trong giây lát.
(Support hồi máu: Nhân vật phụ trợ thêm máu, tăng trạng thái tích cực cho đồng đội khi đánh game theo team.
Da giòn: nhân vật ít máu, ít phòng ngự trong game.)
Quận chúa thôi tạo dáng tay bóp chết Tể tướng, nhớ tới chuyện nghiêm túc: “Sao tự dưng thúc phụ lại tới hoàng lăng ạ?”
Hoàng thúc kể với nàng ta chuyện sáng sớm nay bệ hạ biến mất khỏi cung, phát hiện được dấu vết khả nghi ở cổng thành, hoài nghi bệ hạ đi ra từ phía Bắc kinh thành, vân vân và mây mây.
Quận chúa nghe xong là nắm bắt được điểm mấu chốt ngay.
Quận chúa ghé mắt nhìn trẫm: “Cô là nữ sử bên cạnh bệ hạ à?”
Sao trẫm lại khốn khổ khốn nạn thế này.
Trẫm vừa thoát khỏi nguy cơ bị Hoàng thúc diệt khẩu.
Chẳng lẽ lại sắp bị Quận chúa diệt khẩu sao?
Trẫm lại không thể tỏ lòng trung thành xin tha với Quận chúa, nói là trẫm sẽ không kể chuyện vừa rồi cho ai.
Vì như thế có nghĩa là trẫm đã hiểu rõ ngọn nguồn.
Trẫm đành phải nhìn Quận chúa bằng ánh mắt thiểu năng ngu đần ngây thơ: “Đúng ạ, Quận chúa có thể cùng đi tìm bệ hạ giúp chúng em được không?”
Quận chúa lại liếc trẫm mấy cái.
Cuối cùng Quận chúa vẫn không rút đao.
Trẫm thấy may vãi là may vì mình là người chơi hệ đu idol ngay thẳng. Ngoài cái anh Trần tướng quân hơi trật ray kia, thì Hoàng thúc và những người dưới trướng ảnh đều không ngứa mắt là giết người bừa bãi.
Quận chúa nói với Hoàng thúc: “Con cũng ra ngoài theo cổng An Huy từ sáng sớm. Cũng tại con cuống quá nên vụng về sơ sót, không hề để ý bệ hạ ở ngay cạnh mình.”
Quận chúa lập tức theo hai bọn trẫm về thành tìm bệ hạ.
Quận chúa đi đàng trước, trẫm và Hoàng thúc bước đàng sau.
Hoàng thúc lặng lẽ nói với trẫm: “Những việc hôm nay em chứng kiến, tuy rằng Quận chúa thẳng thắn không e dè, nhưng dù gì miệng lưỡi người đời đáng sợ. Em sẽ bảo mật cho cháu ta chứ?”
Trẫm tiếp tục đáp theo kiểu hiền lành ngây thơ: “Dạ, em biết. Phận gái trọng tình nghĩa, nhớ mãi không quên người cũ. Những kẻ chỉ biết đúng sai lợi hại, bo bo giữ mình kia làm sao hiểu nổi. Nếu em thật lòng thích một người, dù chàng ấy và em như nước với lửa, không thể dung hòa, e là lòng em vẫn vương vấn không nỡ dứt bỏ.”
Hoàng thúc nhìn trẫm thật lâu.
Suýt nữa trẫm tưởng Hoàng thúc sắp phát hiện ra điều gì.
Rồi hoàng thúc lại nói: “Em là một cô gái thông minh tốt bụng.”
Hoàng thúc quả nhiên không hiểu trẫm.
Trẫm vừa không thông minh, cũng chẳng phải là gái.
Cùng lắm trẫm chỉ tốt bụng thôi.
Nhưng trẫm thấy hơi kỳ quái.
Đường về đã có Quận chúa rồi, tại sao Hoàng thúc vẫn ngồi chung một ngựa với trẫm nhỉ.
Đương nhiên trẫm không hỏi ra mồm đâu.
Im re thì trúng số.
Bởi vậy nhoắng cái đã gần tới giữa trưa.
Mặt trời treo cao.
Trẫm sợ lạnh, tối qua ra ngoài mặc hơi dày.
Bây giờ trẫm còn ngồi trong lòng Hoàng thúc nữa.
Trẫm không khỏi cảm thấy hơi nóng.
Trẫm quẹt mồ hôi trên mũi, tay toàn dầu là dầu.
Đệt.
Để mặt trang điểm hơn 15 tiếng đồng hồ, với trình độ chế tạo phấn nền má hồng kẻ mày thời này, sợ là sắp trôi makeup rồi.
Trẫm trở lại cổng Bắc thành Lạc Dương cùng Hoàng thúc và Quận chúa.
Cổng thành náo nhiệt hơn hẳn lúc trẫm ra ngoài vào buổi sáng, bao nhiêu người chen chúc, không khí còn hơi căng thẳng.
Tể tướng tiếp quản cổng thành, ngồi trước cổng lớn. Thấy Hoàng thúc trở về, anh ta giơ một tấm lệnh bài ra trước mặt ảnh: “Sáng nay bệ hạ đột nhiên mất tích, nghe nói Lũng Tây vương điện hạ đã lấy tấm lệnh bài vàng ngự dụng này của bệ hạ, điều động mười sáu quân toàn thành đi tìm ngài. Điện hạ có thể giải thích tại sao tấm lệnh bài vàng này lại ở trong tay điện hạ được không?”
Tể tướng ngoài miệng thì nói cứng lắm, nhưng thân thể lại rất thành thật liếc một cái về phía Quận chúa.
Trẫm cảm thấy hình như Quận chúa lại sắp đánh người.
Tư thế của Quận chúa như thể sắp vung roi phóng ngựa giẫm lên mặt Tể tướng.
Hoàng thúc kịp thời kéo dây cương, đầu ngựa nghiêng đi cản Quận chúa lại.
Hoàng thúc im lặng một lát.
Hoàng thúc không thể nói thẳng trước mặt mọi người là trẫm giao lệnh bài vàng cho cung nữ ra ngoài mua súp tiêu cay.
Hoàng thúc còn trăn trở vì thiên uy mặt rồng của trẫm, trẫm thật là cảm động.
Hoàng thúc nói: “Đợi bệ hạ trở về, ngài sẽ tự nói rõ ngọn nguồn cho Lữ tướng.”
Tể tướng cười khẩy nói: “Điện hạ đùn đẩy trách nhiệm hay quá. Bây giờ còn chưa biết tung tích an nguy của bệ hạ thế nào, thần biết đi đâu tìm ngài để lấy bằng chứng đây?”
Hoàng thúc không trả lời, chỉ tay vào trẫm, nói: “Đây là nữ sử Thanh Li bên cạnh bệ hạ, nàng ấy có thể làm chứng cho Cô vương.”
Lúc này Tể tướng mới để ý tới trẫm.
Tể tướng nhìn trẫm trên dưới một lượt, lông mày nhếch lên: “Thanh Li?”
Đệt.
Hoàng thúc và Quận chúa không biết cung nữ bên cạnh trẫm, nhưng Tể tướng thì thường xuyên ra vào cung đình.
Rất có thể sẽ biết mặt Thanh Li.
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàng thúc: Các người lại còn hoài nghi Cô vương không phải đàn ông! Muốn Cô vương chứng minh cho các người xem sao! Hừ!