Xế chiều, Chu Trầm dẫn Triệu Đường Diên đi lượn lờ quanh những khu phố sầm uất, anh không chuẩn bị hoạt động gì đặc biệt bởi hết thảy những bất ngờ hạnh phúc đã nằm ở tối nay.
Năm nào cũng vậy, cứ đến ngày cuối cùng của năm thì London sẽ tổ chức bắn pháo hoa chúc mừng năm mới vô cùng hoành tráng. Anh đã đặt khách sạn có tầm nhìn đẹp nhất bên bờ sông Thames, trước khi lễ bắn pháo hoa được bắt đầu, Vòng quay Thiên niên kỷ và Đồng hồ Big Ben cũng đã đẹp đến thẫn thờ.
Thậm chí anh còn khui một chai rượu để tăng thêm không khí.
Gần đến thời khắc giao thừa, anh hỏi cô: “Em có mệt không?”
Cô lắc đầu, gò má đỏ hây hây.
Kể ra thì xấu hổ quá, hai con người bị lệch múi giờ nhưng đã điều chỉnh lại được nhờ việc làm tình.
Gần tới 0 giờ, đồng hồ Big Ben đã bắt đầu đinh đoong, ở những thời khắc cuối cùng, mọi người đứng bên sông cũng đã hô vang đếm ngược từng giây sót lại của năm cũ.
Lòng Triệu Đường Diên cũng chộn rộn hồi hộp trong vô thức còn Chu Trầm thì cứ điềm nhiên như thường, trong mắt anh chỉ có bóng hình cô.
Đến khi pháo hoa rực sáng nền trời, trong lúc cô bị hớp hồn, chìm đắm trong ngây ngất chưa thể thoát ra thì anh đã cầm máy ảnh lên chụp cho cô biết bao là hình.
Cô nghe tiếng máy “tách tách” thì ngoảnh đầu lại, đúng khoảnh khắc ấy đã được anh lưu giữ trong bức ảnh, và bối cảnh đằng sau là những chùm pháo hoa chói loá khung trời.
Dưới pháo hoa, đâu chỉ có mỗi cảnh đẹp mà cô cũng đẹp biết bao nhiêu.
Người dân ngoài kia đang ngân vang câu nói: “Happy New Year.”
Anh cũng nhìn cô rồi nói: “Happy New Year, Viên Viên.”
Còn cô thì thấy được cái bóng ngược của pháo hoa đang lấp lánh trong đôi mắt anh.
Pháo hoa kéo dài chừng 10 phút. Sau đó, anh lóng ngóng giơ máy lên, biến mình thành gậy selfie chụp cho cả hai một tấm hình.
Mãi đến khi pháo hoa kết thúc, cô rúc mình trong ghế ngồi xem lại ảnh anh chụp, anh thì ra vẻ vô tình hỏi một câu: “Năm mới không đăng ảnh à?”
“…?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, chưa kịp phản ứng.
Mặt anh rặt vẻ nghiêm túc, nói cho cô: “Chọn mấy bức rồi bọn mình đăng cùng nhau nhé?’
Giờ cô mới hiểu là anh đang rất nghiêm túc.
Mặc dù anh bảo chọn mấy tấm nhưng cuối cùng cũng anh cũng chỉ đăng ảnh cả hai với bức cô ngoái đầu nhìn cam thôi. Còn cô thì đăng thêm một tấm chụp cảnh pháo hoa rợp trời.
Trong mắt anh, cô đã là phong cảnh đẹp nhất đêm nay rồi.
Khi đăng ảnh, cô cũng không quên phải chặn thầy cô gia đình, nhất là giáo sư Trương bởi cô còn chưa biết mình phải giải thích thế nào. Anh thì ung dung hơn cô nhiều, nhưng cái sự ung dung của anh đã gây ra cú nổ lớn cho toàn bộ bạn bè trải dài khắp thủ đô về đến Thượng Hải.
Trang cá nhân rỗng tuếch của anh xuất hiện thêm hai tấm ảnh thôi nhưng lượng người xem thì không đếm xuể nữa rồi.
Lắm bình luận quá nên anh tắt máy luôn, không muốn đọc nữa.
Anh vẫn còn việc quan trọng phải làm.
Sau khi hết pháo hoa, London trở về sự yên tĩnh vốn có nhưng căn phòng thì đã rộn rã hơn khi nãy rất nhiều, tiếng thở dồn dập hòa cùng hơi nóng đang ngày một dâng cao cứ lan mãi đi xa.
*
Đúng như lời Chu Trầm nói, Triệu Đường Diên không quen đồ ăn ở Anh, dù cô rất thích những kiến trúc ở nơi đây nhưng cô lại yêu cây cầu con con bắc ngang qua dòng nước kiểu Trung Hoa và nồi lẩu đỏ rực dầu cay hơn tất thảy. Những ngày sau ấy, anh dẫn cô đi tham quan khắp các thành phố, từ Cambridge đến Manchester, ngày cuối cùng thì bay thẳng từ London về Thượng Hải.
Quay về thành phố, người học thì cứ học, người đi làm thì cứ làm, chẳng qua anh đã có thêm một nhiệm vụ nữa: Dạy Triệu Đường Diên luyện phát âm tiếng Anh.
Anh biết cô thích giọng Anh của mình nên thường dành thời gian để luyện với cô, đôi khi là giao tiếp hằng ngày, đôi khi là những câu chuyện tiếng Anh trước giờ đi ngủ.
Điều này khiến cô lúc nào cũng cảm giác anh như đang dỗ con vậy. Cơ mà anh cũng sẽ đòi tiền học, ví dụ một lần hai người đang âu yếm trên giường, anh vừa nói chuyện với cô bằng tiếng Anh vừa thúc từng cú càng lúc càng mạnh bạo hơn.
Chỉ có như vậy, cô đã rơi vào tay giặc trước sự tấn công bằng cách thức dịu dàng của anh. Dẫu cô chưa thể thay đổi góc nhìn của mình về thế giới và bản chất con người khi những định kiến ấy đã ăn sâu vào cốt tủy trong cô, nhưng cô cũng không thể rầu rĩ về một tương lai chưa đến và quên mất hạnh phúc của hiện tại được.
Ít nhất, anh đã chữa lành từng chút từng chút cho một tuổi thơ chằng chịt những thương đau của cô.
*
Tết Nguyên đán, Triệu Đường Diên về đảo Lộ còn Chu Trầm về thủ đô. Vốn dĩ anh định dẫn cả cô lẫn bà về thủ đô ăn Tết nhưng cô đã từ chối ngay.
Vậy nhưng ngay sáng mồng Một, anh đã bay đến đảo Lộ với những món quà do chính anh dày công lựa chọn, đi thắp hương với cô và bà.
Những năm trước kia, Triệu Thư Hà được giao trọng trách nặng nề như một người đàn ông trong gia đình, còn năm nay thì chỉ có cô và bà ăn Tết với nhau. Anh không phải người địa phương mà biết được những tập tục này nên tự nhiên cũng trút được gánh nặng.
Ngày 30 Tết, cô đã kể cho bà nghe về mối quan hệ giữa mình và anh. Vì cô kiệm lời, không nói rõ về gia thế hiển hách của anh nên bà cũng chỉ hỏi anh có tốt với cô không? Nhận được đáp án chắc nịch của cô thì bà cũng không quan tâm đến câu chuyện đôi trẻ nữa. Hôm sau, chính mắt bà chứng kiến Chu Trầm bay từ thủ đô xa xôi về đây, thổ lộ ra hết những thương yêu mình dành cho cô thì bà đã an lòng lắm rồi.
Tối đến, anh nằm trong phòng dành cho khách – căn phòng mà bà nội đã bắt cô đi dọn để anh ở. Nhưng tới nửa đêm, nhân lúc bà ngủ say thì anh đã vọt vào phòng cô.
Cảm giác hệt như đang lén lút vậy, nhưng cũng có sao đâu, dẫu gì cái “tính ngang ngược bá đạo” của anh đã bị cô mài mòn hết rồi.
Ban ngày không có cơ hội nên ban đêm anh còn bật đèn để chiêm ngưỡng căn phòng đã trưởng thành cùng cô.
Anh lần tủ sách ra được cuốn album từ thủa thơ ấu của cô, đã vậy còn làm phép so sánh, Triệu Đường Diên của bây giờ không khác hồi bé là bao, chỉ khác ở điểm là cô đã cao lên, thân hình “ngực tấn công mông phòng thủ” chứ đôi mắt ấy vẫn to tròn như thế, khuôn miệng ấy vẫn hồng thắm như cánh hoa đào.
Anh lật từng trang ảnh, không chỉ thấy bức hình cô chụp với bà nội ở bãi biển mà trong tấm ảnh đó còn xuất hiện một người phụ nữ đang ôm cô vào lòng.
Người phụ nữ ấy rất đẹp, từng đường nét cũng hao hao với cô.
Cô thấy anh ngừng lại, dường như đã vỡ ra điều gì đó nên bước đến bên anh, cất giọng hững hờ: “Mẹ em đấy.”
Anh ôm trọn vòng eo cô rồi ngồi xuống cạnh giường, kiên nhẫn nghe cô tâm sự.
Nếu trong quá khứ, cô sẽ không bao giờ bóc tách từng lớp kí ức đã đắm mình trong lớp bụi thời gian thì bây giờ đã khác, cô dần dà ỷ lại vào anh mất rồi.
Anh là chốn đại dương dung chứa được con thuyền đánh cá tí hon của cô.
Mẹ cô tự tử vì không chịu được sự hành hạ dã man của Triệu Thư Thụy, mẹ bị lão vu oan giá họa rằng mẹ đi lăng loàn ở ngoài kia, để rồi cuối cùng, mẹ đã nhảy xuống biển để chứng minh sự trong sạch của mình.
Mới đầu lão còn tưởng vợ mình ngoại tình nên rất hay giận cá chém thớt với Triệu Đường Diên. Sau đó, khi thuyền cá vớt được xác lên, mọi người trong thôn kể cả Triệu Thư Thụy mới tin vào lời mẹ nói trong di thư của mình.
Dẫu sao, mẹ cô quá đỗi xinh đẹp, trong mắt người dân ở thôn thì mẹ khác biệt hoàn toàn với loại “đàn bà bình thường” nên mẹ đã bị chửi rủa móc mỉa không biết bao nhiêu lần.
Vẻ đẹp của một người phụ nữ lại là nguồn cơn của tội ác.
“Mẹ vẫn luôn dạy em phải nhẫn nhịn, phải biết nghe lời, phải học cách trở thành một “cô gái” tiêu chuẩn, nhưng sau đó chính mẹ lại tự sát vì không thể chịu đựng được nữa.”
Giọng cô vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn pha cả nét châm biến giễu nhại.
Thay đổi bản thân thì sao? Thế giới sẽ hiền từ hơn vì sự chịu đựng của cô ư? Nó chỉ đổi lấy được sự ngược đãi ngày một trắng trợn của Triệu Thư Thụy mà thôi.
Nạn nhân bị ngược đãi không phải vì họ có hành vi khác người mà bởi, kẻ bạo lực vốn dĩ đã là một con súc vật.
Nhưng kẻ ác sẽ mãi là kẻ tội đồ, dù có được đứng trên đỉnh cao hay nằm dưới đáy xã hội, dù có mặc áo cà sa hay mặc áo giấy thì hắn cũng không bao giờ thay đổi được bản chất của mình.
Anh sực hiểu vì sao trước kia cô lại nói rất nhiều người đã lấy cái danh “muốn tốt cho cô” để dạy cô phải nhẫn nhịn, quả thực, anh đã phiến diện làm sao.
Anh ôm cô vào lòng, tâm can thắt lại, xót xa đến tột cùng, đau đớn và áy náy khôn nguôi.
“Sau này em chỉ cần làm chính em thôi.” Anh nói.
Chỉ cần cô thích, cô có quyền tự do trở thành bất cứ con người nào mà cô muốn, bởi trước khi có căn tính của riêng mình thì cô còn là một con người tự do và bình đẳng.
Giọng cô thản nhiên hơn giọng trầm của anh nhiều, đã vậy cô còn an ủi: “Ơ, em lúc nào chả là em còn gì? Em không thèm làm khó bản thân đâu.”
Anh nhớ ngay đến ngày đầu tiên hai người gặp nhau, khi ấy cô đang đấu đá với một thằng mất dạy, đã vậy nó còn vung dao lên đe dọa cô, giờ nhớ lại mà anh vẫn thấy hãi hùng.
Anh cau mày, bổ sung thêm một câu: “Nhưng em cũng phải bảo vệ em cho tốt, em còn có anh, chuyện gì không giải quyết được thì cứ để anh, hiểu chưa nào?”
Anh lại nói cái giọng đặc sệt kiểu ông bố rồi đấy.
Cô mỉm cười, dụi mặt lên cổ anh.
Kể chuyện quá khứ nó chẳng hề khó chịu như cô tưởng, mà Chu Trầm với tư cách là thính giả cũng sẽ không để cô đánh mất đi chính bản thân mình. Song đôi lúc vẫn sầu lắm, bởi vì vô thức nhớ đến anh như vậy sẽ khiến cô lơ là việc học, tới cả cơn mơ cũng được ngập trong cái ôm nồng ấm nơi anh.
Rồi cô nghĩ rằng, thôi thì nó vẫn nằm trong phạm vi mà mình chấp nhận được.