Đã ở tại sau núi của Tử Vân Tông được hơn hai tháng, khoảng thời gian này, cậu bạn Tuấn Anh kể từ lúc đổi sang một cái tên mới là Tử Thanh thì đã từ một người say mê tiểu thuyết tu tiên, chân chính trở thành một tu tiên giả với tu vi Luyện Khí kỳ tầng một.
Đáng nói là, cái bộ công pháp Vô Ảnh Kiếm Quyết gì đó cũng được cậu bạn Tử Thanh luyện tập một cách cực kỳ nghiêm túc.
Tuy rằng, lúc đầu mới học võ thì cũng có rất nhiều lần Tử Thanh loay hoay khiến cho roi bạc tự quất lên người, có khi còn bị roi dài quấn vào cổ suýt nữa thì tắc thở mà chết.
Nhưng cũng còn may là Tử Thanh rất chịu khó tìm tòi học hỏi, cho nên cậu bạn mới có thể mặc kệ cho roi quất lên người bỏng rát mà kiên trì tu luyện cái môn Vô Ảnh Kiếm Quyết đó.
Lâu dần thành quen, cây roi bạc trong tay cũng đã không còn phản chủ mà khiến cho Tử Thanh bị siết cổ nữa, giờ đây mỗi khi mà cậu vung roi lên thì đều có thể chính xác đánh nát một tấm bia gỗ dày gần cả chục phân.
Rầm rầm rầm rầm
Phủi sạch lớp bụi bẩn dính đầy trên người, Tử Thanh sau khi dùng roi bạc đánh ra một roi bổ nát mấy tảng đá lớn thì mới ung dung thu roi lại ngồi dưới một gốc cây lớn há miệng thở dốc.
Uống vội mấy ngụm trà hoa cúc để giải khát, cậu bạn Tử Thanh mệt đến nỗi lè lưỡi chợt cất lời ca thán.
- Phù phù, quả thật là dùng roi làm vũ khí như này cũng mệt thật.
Nhưng mà, nếu cứ dùng kiếm hay là dùng đao gì đó mãi thì sẽ bị trùng lặp với đám nhân vật chính trong mấy bộ tiểu thuyết kia mất.
Ẹc, mình cũng chẳng thích trở thành thiên tài kiếm tu gì đó đâu...
- Hơn nữa, roi dài có tính công kích rộng hơn, lại còn rất linh hoạt, muốn đánh xa hay đánh gần thì cũng ok.
Nếu như sau này có cơ hội, thế thì mình nhất định sẽ phải tự tay luyện chế ra một chiếc roi dài gần giống với kiếm một chút, lúc thu ngắn lại thì sẽ là kiếm, kéo dài ra thì sẽ là roi...
- Ừm... nói sao nhỉ?
Như vậy thì sẽ giống với cây kiếm gì của nhân vật Xích Luyện trong truyện Tần Thời Minh Nguyệt ấy nhỉ?
À, là Liên Xà Nhuyễn Kiếm, đúng rồi, là Liên Xà Nhuyễn Kiếm.
"Kiếm tựa như rắn, mềm mại uyển chuyển, thu phóng tự do, âm độc khó phòng."
- Sau này phải tìm kiếm nguyên liệu thật tốt để luyện chế một cây roi giống với Liên Xà Nhuyễn Kiếm mới được.
Ài, xuyên không kiểu gì mà lại chẳng có hệ thống hay cái gì giúp đỡ thế này?
Ước gì mình cũng tìm được một bộ công pháp gì đó thật mạnh với một cái Liên Xà Nhuyễn Kiếm nhỉ, hay không thì cho mình nhặt được một cái thần binh gì gì đó cũng được nữa.
Hụ hụ...
- Tiểu Thanh, đệ có ở bên trong không?
Tiểu Thanh, ta có chút việc tìm đệ đây.
Vốn đang vì tưởng tượng ra một loại pháp khí mới của mình trong tương lai mà ngẩn ngơ, vậy nên khi nghe thấy tiếng gọi lớn ở bên ngoài cấm chế đã khiến cho Tử Thanh suýt chút nữa mà làm rơi chén trà hoa cúc trên tay.
- Ai đó?
Ú, Tố sư tỷ à, cứ vào đi, ta đã mở cấm chế rồi.
Trông thấy Tử Thanh mồ hôi nhễ nhại tay cầm cây roi bạc ngồi thở gấp dưới bóng cây, trong lòng Tố Tâm chợt có một chút cảm giác vui mừng vội mỉm cười hỏi.
- Tiểu Thanh, đệ thật sự muốn học tiên pháp à?
Nhưng mà công pháp sử dụng pháp khí dạng roi lại ít đến không tưởng, chỉ có đi vào tông môn cao tầng tại đại thế giới thì mới có cơ hội tìm được những loại công pháp như này thôi...
- Sao đệ không thử tu luyện kiếm pháp đi, dù sao thì kiếm quyết ở tu tiên giới này cũng không ít, tuỳ tiện ra ngoài tìm mua ở đấu giá hội cũng đã có thể thu được mười mấy bộ rồi.
Chầm chậm lắc đầu vài cái, Tử Thanh khẽ thở dài rồi mới nói.
- Lời của Tố sư tỷ quả thực không sai, nhưng mà sư tỷ có bao giờ nghĩ đến việc kết hợp giữa hai loại công pháp là roi và kiếm chưa?
Nếu thành công thì chắc chắn sẽ tạo ra một loại kiếm pháp vô cùng bá đạo, vừa sắc lạnh như kiếm, lại vừa uyển chuyển linh hoạt tựa như trường tiên.
Nghe Tử Thanh nói ra suy nghĩ của mình, lại thấy cậu đã cất roi bạc vào túi trữ vật, lúc này Tố Tâm mới lấy ra một chiếc lệnh bài màu đen đưa cho cậu, sau đó bắt đầu lên tiếng giải thích.
- Đây là Trắc Thí Bài, đệ đem nó cất đi.
Qua hai ngày nữa tông môn sẽ bắt đầu cuộc tuyển chọn tân sinh đệ tử, lệnh bài này là sư phụ cố tình chuẩn bị cho đệ đấy.
Sư phụ nói rồi, cho dù kết quả có như thế nào thì cũng nhất định phải đem đệ thu làm đệ tử của bản tông.
Cầm lấy chiếc lệnh bài bằng gỗ cứng trong tay, biết là cái này chắc chắn đã tốn không ít công sức của Tố Tâm, vậy nên Tử Thanh cũng không có nhiều lời nữa, đơn giản chỉ là gật gật đầu mấy cái nói cảm ơn với người trước mắt mà thôi.
Hai ngày sau.
Mới sáng sớm, bên trong khu vực quảng trường trước cửa sơn môn của Tử Vân Tông đã chật kín người, Tử Thanh cũng rất nhanh chóng sửa soạn lại quần áo rồi hòa mình vào trong đám đông những người đến tham gia tuyển chọn đệ tử.
- Này, ngươi cũng đến tham gia tuyển chọn tân sinh đệ tử của Tử Vân Tông à?
Vốn đang ngơ ngác giữa dòng người đông đúc, bất chợt nghe thấy có người đang hỏi mình, Tử Thanh vội quay qua nhìn xem là ai.
Dưới ánh nắng có chút chói lóa, trước mặt Tử Thanh dần xuất hiện gương mặt của một cậu bé ước chừng khoảng hơn tám tuổi, trên người mặc một chiếc áo dài màu tím có thêu hình khóm trúc, tóc trên đầu được buộc gọn thành búi bởi một dải lụa nhỏ cùng màu với áo dài trên người.
Trông thấy ánh mắt trong sáng của cậu bé áo tím, lại thấy rằng chất liệu quần áo của cậu bé này khá tốt, vậy nên Tử Thanh liền có thể dễ dàng đoán ra gia cảnh sau lưng của đứa nhỏ này.
Cũng không có suy nghĩ gì sâu xa, vậy nên Tử Thanh chỉ thoáng mỉm cười một cái rồi gật đầu đáp.
- Ừm.
Ngươi cũng vậy à?
Nghe thấy Tử Thanh trả lời, cậu bé kia ngay lập tức nở một nụ cười thật tươi rồi nhào tới vui vẻ cất tiếng hỏi han.
- Ta tên Từ Vũ, thiếu chủ của một trong bát đại thế gia - Từ gia, năm nay vừa tròn tám tuổi, ngươi cứ gọi ta tiểu Vũ là được rồi.
Còn ngươi, ngươi tên là gì, bao nhiêu tuổi?
Nhìn nét ngây thơ trong mắt đứa trẻ đối diện, lại suy nghĩ đến những gì mà bản thân đã phải trải qua, Tử Thanh tự biết bản thân mình đã không thể quay trở lại như trước kia được nữa.
Mà nếu đã biết được kết quả như vậy, thế thì cứ vui vẻ mà làm một đứa trẻ tám tuổi vô lo vô nghĩ thay cho những năm tháng cũ là được rồi.
Cũng bởi vì muốn dần hoà nhập với thế giới này, cho nên Tử Thanh trước đó đã nhờ Tố Tâm tìm giúp không ít sách vở nói về tu tiên giới, hơn nữa cậu còn nhiều lần thử thay đổi cách nói chuyện sao cho giống với những tu giả ở thế giới này.
Vì vậy mà dạo gần đây cách nói chuyện cũng như sử dụng từ ngữ của cậu bạn Tử Thanh đã giống với tu giả ở nơi đây đến tám chín phần, nếu không phải cậu cố tính dùng mấy câu nói của thế giới trước đây thì cũng không ai có thể đoán ra được là cậu xuyên không mà tới.
- Ừm, ta tên Tử Thanh, năm nay tám tuổi...
- Mọi người chú ý, đã đến giờ tham gia tuyển chọn tân sinh đệ tử, tất cả những người tham gia lập tức tiến về trắc thí đài.
Tử Thanh vừa mới nói xong một nửa thì một giọng nói trầm ồm bất ngờ vang lên khiến cho cậu phải dừng lại, cả trăm ngàn thiếu niên đang đứng ở dưới quảng trường cũng lần lượt kéo nhau đi đến giữa một cái đài lớn được dựng hoàn toàn bằng đá.
Giữa đài có phân ra năm cái cột lớn trong suốt như thủy tinh, cũng không biết là dùng loại linh thạch quý hiếm nào mà dựng thành, chỉ thấy bên cạnh mỗi một cây cột lớn như vậy đều có năm vị tu giả mặc áo tím lặng yên đứng đợi.
Giữa không trung, một người đàn ông trung niên đạp trên phi kiếm màu tím đậm chậm rãi đi tới trước đài đá rộng lớn, sau đó chợt cất cao giọng nói.
- Lão phu Lâm Thanh, là chấp sự trưởng lão của ngoại môn đệ tử.
Lần này ta sẽ là người phụ trách quá trình trắc thí linh căn cho các ngươi...
Thoáng dừng lại một chút, ánh mắt khẽ lướt qua toàn trường, vị trưởng lão Lâm Thanh sau đó lại tiếp tục nói.
- Các ngươi đã biết rồi đấy, phàm là người muốn tu tiên thì phải có được linh căn, mà linh căn mạnh hay yếu thì còn tuỳ thuộc vào phẩm cấp linh căn của tu giả...
Nghe vị trưởng lão kia nói, lại nhớ tới những gì viết trong mấy bộ tiểu thuyết tu tiên, Tử Thanh rất nhanh đã hiểu được cách phân chia phẩm cấp linh căn của tu giả tại nơi này.
Ở đây, ngoại trừ người không có linh căn ra thì phẩm cấp thấp nhất chính là ngũ hành linh căn, hay còn được gọi là phế linh căn, đây là một loại linh căn tiêu biểu của phế phẩm, người có ngũ hành linh căn thực ra chẳng khác gì so với người bình thường không có linh căn là mấy.
Bởi vì tuy là cũng có linh căn, thế nhưng lại vô cùng khó khăn để có thể tu hành, quá trình hấp thu thiên địa linh khí cực kỳ rối rắm hỗn tạp, đại đa số những người có ngũ hành linh căn đều không thể bước qua cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng ba.
Mà ở tại một thế giới lấy việc tu tiên làm đầu như này thì tu vi không thể vượt qua cảnh giới Luyện Khí kỳ chính là một sự sỉ nhục đối với tu giả, nên người ở đây mới có quy định rằng ngũ hành linh căn tương đương với phế phẩm linh căn.
Nói về người có linh căn hạ phẩm, đây chính là người có bốn thuộc tính ngũ hành trong linh căn, với phẩm chất này tu giả sẽ gặp rất nhiều khó khăn để tu luyện cũng như thu nạp thiên địa linh khí, các tông môn lớn mặc dù là không bài xích nhưng cũng rất hiếm khi tuyển chọn người có linh căn hạ phẩm làm đệ tử nòng cốt.
Nhưng ở tại tiểu thế giới giống như tiểu giới Lan Châu này thì những thiếu niên có hạ phẩm linh căn vẫn là người có thể bồi dưỡng được, nếu cơ duyên đủ tốt thậm chí còn có thể đạt tới cảnh giới Bàn Huyết hoặc Ngưng Luân.
Linh căn trung phẩm chính là người có ba thuộc tính ngũ hành trong linh căn, tuy tu luyện cùng thu nạp linh khí cũng không mấy dễ dàng, nhưng vẫn là phẩm chất được các đại tông phái cực kỳ chú ý, nếu như ngộ tính cao thì tương lai ít nhất cũng có thể bước vào cảnh giới Thần Phách hoặc Địa Linh Cảnh.
Về phần tu giả có linh căn thượng phẩm, phàm là những người có hai thuộc tính linh căn ngũ hành thì sẽ được gọi là thượng phẩm linh căn, hay còn gọi là song linh căn.
Những người may mắn có được song linh căn sẽ được tông môn chú trọng bồi dưỡng, tiềm lực tu luyện cực kỳ cao, quá trình thu nạp thiên địa linh khí cũng tương đối nhẹ nhàng, tiềm lực phát triển có thể đạt tới cảnh giới Thiên Linh hoặc Niết Bàn Cảnh, thậm chí cơ duyên đủ lớn sẽ có thể bước vào cảnh giới Luân Hồi.
Ngoài thượng trung hạ tam phẩm linh căn ra thì còn tồn tại một loại linh căn khác đứng đầu trong tam phẩm gọi là cực phẩm đan linh căn, người có đan linh căn chỉ tồn tại duy nhất một thuộc tính trong ngũ hành, tốc độ tu luyện cực kỳ nhanh chóng, tương lai tiềm lực là vô hạn, thuộc vào tầng lớp nhân tài trăm năm hiếm có khiến cho dù có là nhất đại tông môn của đại thế giới cũng phải dậy sóng tranh đoạt.
Đối với đan linh căn, chỉ cần ngộ tính tu giả đủ cao thâm, tu luyện tích luỹ đủ sâu dày thì cơ hội đạt tới cảnh giới Luân Hồi là điều đã định trước, thậm chí còn có thể phá tan mọi bình chướng mà đi tới bước cuối cùng của tu luyện là cảnh giới Độ Kiếp Kỳ.
Đan linh căn thường xuất hiện nhất là đan Hoả linh căn, đan Mộc linh căn cùng đan Thuỷ linh căn.
Tuy là tu tiên giới ai ai cũng biết đến cực, thượng, trung, hạ tứ phẩm linh căn, nhưng còn có một loại linh căn khác cũng không kém phần hiếm thấy chính là biến dị linh căn.
Nói về biến dị linh căn thì đây cũng là một loại linh căn được sinh ra từ trong cơ thể của tu tiên giả, chỉ khác là nó không phải một thuộc tính nào trong ngũ hành cả.
Mặc dù cũng có nhiều trường hợp biến dị linh căn xuất hiện song song cùng với ngũ hành linh căn, nhưng hầu hết biến dị linh căn thường sẽ là đan linh căn.
Ví như biến dị Băng linh căn, Lôi linh căn, Ám linh căn hay Quang linh căn.
Sau một hồi nghe vị Lâm Thanh trưởng lão kia giảng giải, lúc này ở tại trước năm cột linh thạch đã có năm thiếu niên đứng ở đó chờ được kiểm tra linh căn.
Nhìn năm thiếu niên đã đứng vào trận đồ bên dưới cột linh thạch, vị trưởng lão kia liền phất tay ra hiệu cho mấy vị tu giả phụ trách bắt đầu quá trình kiểm tra linh căn.
Đinh, đinh, đinh, đinh, đinh
Năm tiếng vang lớn cùng với năm cột sáng bất ngờ phóng thẳng lên cao khiến cho đám đông thiếu niên mở lớn hai mắt kinh ngạc theo dõi.
Ngay cả cậu bạn Tử Thanh vốn đã đọc hay xem qua không ít tiểu thuyết tu tiên, hay mấy bộ phim hoạt hình có cảnh trắc thí linh căn cũng phải ngơ ngẩn ngắm nhìn đến quên cả hít thở.
Sau chừng vài phút, từ giữa những cột sáng trên đài đá rất nhanh đã hiện ra những chùm sáng nhiều màu khác nhau trôi lơ lửng trên đỉnh đầu của năm thiếu niên đang đứng ở giữa trận đồ.
- Quý Tài, không có linh căn.
Loại...
- Diễm Mục, ngũ hành linh căn, phế phẩm.
Loại...
- Thái Tân, hạ phẩm Kim Mộc Thuỷ Thổ tứ linh căn.
Thông qua...
Tốn cả một ngày trời mà cũng chỉ có thể kiểm tra linh căn được cho mấy trăm người, Tử Thanh cùng cậu thiếu niên Từ Vũ kia bởi vì đứng ở giữa đám đông cho nên phải đến tận ngày mai mới tới phiên hai người lên đài.
Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Vũ bên cạnh Tử Thanh chính là người đầu tiên bước lên đài, nhưng vì Tử Thanh hôm nay đến hơi trễ nên phải đứng ở tốp cuối.
Nhìn một cột sáng phóng lên cao, bên trong vậy mà hiện ra một chùm sáng có hai màu xanh lam cùng vàng nhạt, vị tu giả phụ trách ở đó vội kinh hãi mà thốt lên.
- Thượng... thượng phẩm song linh căn?
Từ Vũ... thượng phẩm Kim Thuỷ song linh căn.
Tiếng hô vừa dứt thì từ trong đám đông đã lần lượt vang lên những âm thanh xì xào bàn tán, ngay cả sắc mặt của vị chấp sự trưởng lão chủ trì Lâm Thanh cũng nhất thời hiện lên vẻ kích động khó mà che giấu.
Thượng phẩm song linh căn, đây chính là thượng phẩm song linh căn, đừng nói là tiến vào nội môn, cho dù có là nhất đại tông môn tại đại thế giới cũng chắc chắn có một chỗ cho người này.
Trông thấy cậu nhóc Từ Vũ đã được một người đàn ông trung niên khác dẫn đi, Tử Thanh lúc này mới thở ra một hơi thì thào tự nói.
- Ài, thằng bé kia số cũng may nhỉ, mới đó mà đã kiểm tra ra thượng phẩm Kim Thuỷ song linh căn rồi.
Mà hai cái thuộc tính Kim với Thuỷ này chắc là nói về nước với kim loại nhỉ?
Nói luyên thuyên cả ngày, chẳng biết đến lượt mình thì sẽ có linh căn loại gì đây?
Đã gần hết lượt kiểm tra linh căn ngày hôm nay, ngoại trừ Từ Vũ là thượng phẩm Kim Thuỷ song linh căn ra thì cũng chỉ có thêm mười hai người có trung phẩm tam linh căn cùng gần một trăm hạ phẩm linh căn, số còn lại đều là ngũ hành phế linh căn hoặc là không có linh căn.
Một người tên là Ninh Thành Độ, trung phẩm linh căn ba thuộc tính là Thổ, Hoả, Kim, nhị thiếu chủ của Ninh gia.
Những người còn lại trong đó có một cô gái tên Mộ Nghiên, thiên kim tiểu thư của một trong bát đại thế gia - Mộ gia, thức tỉnh là trung phẩm tam linh căn Kim, Mộc, Thuỷ.
Nhìn thấy mấy tu giả kia đã muốn thu hồi lại trận đồ, Tử Thanh đang định quay người rời đi thì lại nghe thấy tiếng gọi của Tố Tâm.
- Tiểu Thanh, đợi đã.
Thực ra vì mới thay một cái tên khác, nên là cậu bạn Tuấn Anh mãi mới nhận ra được cái tên Tử Thanh của mình mà quay lại nhìn về hướng người vừa cất tiếng gọi.
Vội chạy tới, Tố Tâm lúc này bởi vì đã không còn đeo khăn che mặt nữa nên không khỏi khiến cho đám đông được một phen rung động.
- Tố sư tỷ, tỷ tìm ta có việc gì không?
Khẽ mỉm cười một cái, Tố Tâm nhẹ cất giọng nói.
- Tiểu Thanh, sư phụ thấy đệ chờ đã lâu nên mới bảo ta ra mặt giúp đệ tham gia kiểm tra linh căn, đệ đi theo ta.
Nhanh chóng theo sau Tố Tâm đi đến trước một cột linh thạch, sau khi nhìn thấy Tố Tâm quay qua nói gì đó với vị trưởng lão Lâm Thanh thì một vị tu giả khác liền đi qua rồi cất giọng nói.
- Tiểu tử, bước vào trận đồ đi, ta sẽ giúp ngươi kiểm tra linh căn.
Cúi đầu chắp tay nói lời cảm tạ, Tử Thanh có chút háo hức cùng lo lắng mà bước vào trong vòng tròn trận đồ trên đài đá.
- Khởi.
Sau một tiếng hô của vị tu giả kia, dưới vòng tròn trận đồ chợt phóng lên một cột sáng màu trắng nhạt.
Ở giữa cột sáng, lúc này cả người của Tử Thanh đều cảm thấy vô cùng thư thái, loại cảm giác này cứ như là đang được ngâm mình trong một bồn tắm đổ đầy nước nóng vậy.
- Ừm, thoải mái thật đấy, cứ như là đang tắm nước nóng ấy.
Ồ, có cảm giác như là có một cái gì đấy muốn thoát ra từ trong cơ thể ấy nhỉ?
Tử Thanh vừa mới buông lời cảm thán xong, thì từ giữa hai hàng lông mày của cậu chợt có một chùm sáng mờ ảo năm màu thoát ra treo lơ lửng phía trên đỉnh đầu.
Chùm sáng vừa mới xuất hiện rất nhanh đã ngưng tụ lại tạo thành hình dạng của một nụ hoa nhỏ vừa hé mở, sau đó thoáng cái đã biến mất quay trở về giữa trán của Tử Thanh.
Thế nhưng, ngay vào lúc nụ hoa biến mất, ở trong tông môn vậy mà lại không có một ai kịp trông thấy một điểm đen nho nhỏ giống như là đầu hạt gạo nằm ở giữa những cánh hoa mờ ảo màu ngũ sắc.
Cả đám đông mấy trăm người đều bị cảnh tượng này doạ cho ngơ ngác, ngay cả mấy vị tu giả đứng ở bên cạnh cột đá hay là trưởng lão Lâm Thanh cũng phải âm thầm than thở trong lòng.
Tuy rằng linh căn của Tử Thanh bất ngờ tụ lại thành hình của một nụ hoa kỳ lạ, nhưng màu sắc của nó thì cũng chỉ là sự xen kẽ của ánh sáng ngũ sắc, hiển nhiên chẳng phải thứ gì tốt đẹp cả.
Đã ra khỏi trận đồ, cậu bạn Tử Thanh hai mắt chờ mong nhìn thẳng về hướng vị tu giả vừa mới chủ trì quá trình kiểm tra linh căn vừa nãy.
Như thể nhìn ra được ánh mắt tràn ngập sự mong đợi của đứa trẻ trước mặt, lại nhớ tới những chuyện mà nó đã làm đối với tông môn, Lâm Thanh trưởng lão phút chốc cũng có chút cảm giác khó xử không biết nên làm sao cho phải.
Cũng may là, ngay vào lúc này, một luồng khí tức mạnh mẽ tựa như núi cao đè nặng xuống bất ngờ xuất hiện, sau đó là một giọng nói hùng hồn mang đầy sự uy nghiêm vang lên bên tai.
- Tất cả nghe đây, Tử Thanh tiểu tử này từng giúp Tử Vân Tông ta hai chuyện lớn.
Hôm nay, bản tông chủ ta liền quyết định phá lệ một lần, đem Tử Thanh thu vào Tử Vân Tông trở thành quan môn đệ tử của Hạc Thái Thượng.
Thanh âm vừa dứt thì từ giữa không trung bất ngờ hiện ra mấy bóng người đang lơ lửng đứng trên pháp khí, Tư Ân cũng chỉ kịp nhận ra trong đó có một vị là tông chủ của Tử Vân Tông, cùng với một vị khác là Hạc lão.
Còn những người khác thì kẻ che mặt, người trùm mũ, có nhìn nổ đom đóm mắt cậu cũng chẳng nhận ra được là ai.
Sau khi nghe cái vị tông chủ kia nói, biết rằng bọn họ đang muốn dùng hành động thực tế để đền bù cho những gì mà trước đây mình đã làm.
Thế nhưng bản thân trông thấy ánh mắt tiếc nuối của Tố Tâm lúc kiểm tra linh căn xong, cộng thêm sự xuất hiện bất ngờ lần này của mấy người Hạc lão thì cũng đã đủ để cậu nhận ra linh căn của mình là phẩm cấp gì rồi.
- Ẹc.
Đúng thật là không phải cứ xuyên không thì sẽ trở thành yêu nghiệt hay là thiên tài gì đó được, số mình cũng đen quá nhỉ?
Trông thấy vị Hạc lão kia đang muốn tiến lên nhận mình làm đồ đệ, cậu bạn Tử Thanh cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều nữa mà vội vàng chạy lên trước mấy bước, chắp tay cúi đầu thật sâu nói lớn.
- Tham kiến tông chủ cùng các vị trưởng lão.
Tiểu nhân xin đa tạ ý tốt của tông chủ, nhưng ngài cũng đã thấy rồi đấy, tiểu nhân chỉ là một ngũ hành phế linh căn, nếu như bái Hạc lão làm thầy chẳng phải sẽ làm xấu mặt lão nhân gia người hay sao?
- Hơn nữa, tiểu nhân thiên tư có hạn, nếu tông chủ cho phép, vậy thì xin hãy để cho tiểu nhân được trở thành ngoại môn đệ tử của Tử Vân Tông là được rồi.
Như vậy thì sẽ công bằng hơn đối với những người có phế phẩm linh căn khác đã bị loại bỏ, kính xin tông chủ chấp thuận.
Tử Thanh vừa mới dứt lời thì từ xung quanh, vô số những tiếng ai thán cùng bàn luận rì rầm bất chợt vang lên, ngay cả hai người tông chủ cùng Hạc lão cũng bị những lời nói này của cậu làm cho sững sờ.
- Tiểu tử này điên rồi sao?
Ngay cả tông chủ cũng đã tự mình ra mặt, vậy mà lấy thiên phú phế phẩm ngũ hành linh căn như hắn lại dám từ chối tâm ý của tông chủ.
- Đúng đấy.
Thiên phú đã kém cỏi rồi lại còn làm bộ cao thượng, muốn diễn cho ai coi vậy chứ?
- Hắn đã giúp Tử Vân Tông việc lớn gì sao, như thế nào mà ngay cả vị tông chủ cao cao tại thượng kia cùng Hạc lão lại tự mình ra mặt như vậy nhỉ?
- Đúng là có phúc mà không biết đường hưởng.
Chậc chậc... Ngu ngốc...
Nhìn ánh mắt tràn đầy sự kiên định của Tử Thanh đang đứng bên dưới, lại nghe thấy những gì mà đứa trẻ này nói ra cực kỳ có lý, vậy nên vị tông chủ của Tử Vân Tông lúc này cũng thoáng cảm thấy có phần khó xử.
Ánh mắt chậm rãi liếc sang phía Hạc lão bên cạnh một cái, sau một hồi suy nghĩ thì mới nghe vị tông chủ này thở dài nói.
- Haiz.
Thôi được rồi, nếu tiểu tử ngươi đã kiên quyết như vậy...
Vậy thì bản tông chủ cũng không cưỡng ép nữa...
- Lâm Thanh trưởng lão, ngươi tự mình đi sắp xếp cho tiểu tử này một chút đi.
Tuy là sau này hắn sẽ trở thành ngoại môn đệ tử, nhưng dù sao đi nữa thì hắn cũng đã có công giúp Tử Vân Tông ta hai sự việc lớn, thôi, cứ ban cho hắn ưu ái cao nhất của ngoại môn đệ tử đi.
Nghe thấy tông chủ đích thân nói như vậy, vị trưởng lão tên là Lâm Thanh kia tuy rằng cũng có chút kinh ngạc.
Thế nhưng, dù sao thì việc tiểu tử Tử Thanh này đã cứu mạng Tố Tâm hai lần, cộng thêm sự việc với Thiên Đao Quán lúc trước lão cũng có biết, vậy nên rất nhanh liền nghe lão cúi đầu đáp.
- Vâng, tông chủ.
Dời ánh mắt nhìn về phía Tử Thanh, vị tông chủ kia như thoáng suy nghĩ một chút rồi mới mỉm cười cao giọng nói tiếp.
- Tử Thanh, trước đó ta từng nói sẽ ban thưởng cho tiểu tử nhà ngươi một thứ, nhưng ngươi lại kiên quyết không nhận.
Giờ đây ngươi đã bái nhập trở thành đệ tử của tông môn, vậy thì bản tông chủ cũng không thể hẹp hòi tới mức không thể ban thưởng cho ngươi nổi một món pháp khí phòng thân được.
Khẽ phẩy tay một cái ném về phía đứa trẻ đang đứng ở giữa đài đá một vầng sáng màu tím sẫm, đến khi vầng sáng tím dần dần tắt đi thì ở trước mặt Tử Thanh chợt xuất hiện một chiếc roi dài toàn thân ánh lên sắc xanh đồng đầy thâm thúy.
Cẩn thận vươn tay cầm lấy cây roi dài để xem xét, sau khi nhận thấy cây roi này chính là do tám mươi mốt đoạn nhỏ dài chừng năm phân nối lại với nhau mà tạo thành thì cậu bạn mới chậm rãi nuốt xuống vài ngụm nước bọt mà khẽ suýt xoa.
- Ù uây, cái roi này chắc phải dài đến hơn bốn mét ấy nhỉ, uây uây, nhìn đẹp thật chứ.
Ái chà, ai rèn ra nó mà khéo thế, cứ mỗi một đốt của cây roi này thì lại có gắn hai lưỡi dao nhỏ ở hai bên.
Nhìn cứ như vây cá nhô lên ấy, chậc, chắc là sắc lắm đây?
Tuy rằng không thể nhận ra chiếc roi này được dùng chất liệu gì mà luyện chế thành, nhưng khi nắm ở trong tay lại mang đến cảm giác vô cùng mát lạnh chắc chắn.
Vì thế Tử Thanh liền đoán ngay được rằng phẩm cấp của chiếc roi dài màu xanh đồng này cũng tuyệt đối không hề thấp kém.
Trước vô vàn ánh mắt ngơ ngác cùng sự ganh tị của đám đông những người đang có mặt ở đây, Hạc lão vốn dĩ đang đứng ở một bên quan sát cũng bị hành động bất ngờ của vị tông chủ này mà khẽ thốt lên.
- Thanh Ngư Tiên?
Tông chủ, ngài... đây chẳng phải là trung phẩm pháp khí Thanh Ngư Tiên đã được chọn trước làm phần thưởng giành cho quán quân của ngoại tông đại bỉ vào hai năm sau sao?
Như nhìn ra sự nghi vấn trong lời nói của Hạc lão, vậy nên lúc này lại nghe vị tông chủ kia bình thản đáp.
- Phần thưởng thì đổi một cái khác chẳng phải là được rồi sao?
Các ngươi cũng nên hiểu, phàm là người nào có cống hiến lớn cho tông môn, vậy thì đều sẽ được ban thưởng xứng đáng...
- Hơn nữa, căn cứ vào việc cống hiến đó lớn hay nhỏ, thì phần thưởng sẽ được chọn giữa pháp khí, đan dược hay là công pháp tu luyện tùy ý.
Nghe đến đây không khỏi khiến cho đám ngoại môn đệ tử của Tử Vân Tông âm thầm lên kế hoạch trong lòng, nhưng rất nhanh ai nấy cũng đều cúi thấp đầu cung kính hô vang.
- Xin cẩn tuân theo sự chỉ dạy của tông chủ.
Sau đó, lần kiểm tra linh căn trong ngày hôm nay rất nhanh đã kết thúc, cậu bạn Tử Thanh cũng được vị Lâm Thanh trưởng lão kia dẫn về một nơi khá xa gọi là Đệ Tử Cư.
Chỉ có điều là, khi đi ngang qua một dãy những toà nhà thấp mọc san sát nhau dưới những ngọn núi cao lớn, vị Lâm Thanh trưởng lão kia chợt quay qua hướng Tử Thanh cười nhạt trầm giọng nói.
- Tiểu tử, ngươi là người đầu tiên trong suốt cả ngàn năm qua lấy tư cách ngũ hành phế phẩm linh căn để nhận lấy ưu đãi tốt nhất của ngoại tông đệ tử đấy.
Ngơ ngác ngước nhìn gã đàn ông trung niên bên cạnh, hai mắt Tử Thanh có chút cong cong liền cười nhỏ đáp.
- Hì hì, tiểu nhân thực sự vô cùng cảm kích tông chủ cùng các vị trưởng lão đã ưu ái.
Cũng không nói thêm nhiều lời nữa, lúc này chỉ thấy vị trưởng lão kia mỉm cười dẫn theo Tử Thanh đi về phía một ngọn núi cao ở cách đó không xa.
Trông thấy vị trưởng lão này vậy mà không có dừng lại ở khu vực Đệ Tử Cư, cậu bạn Tử Thanh tuy rằng trong lòng vẫn còn có chút thắc mắc nhưng cũng không dám hỏi nhiều, nên chỉ đành im lặng mà đi sát theo phía sau.
Dừng lại ở trước một căn nhà lớn dựng cheo leo trên sườn núi dốc, Lâm Thanh trưởng lão bất ngờ vung tay lên kéo theo Tử Thanh bay nhanh về phía cây cầu treo dưới chân núi.
- Ngọn núi này tuy là không quá cao, nhưng mà ngôi nhà đấy lại được dựng ở giữa ngọn núi, nhìn cũng lạ phết nhỉ?
Chắc chỗ này cũng phải cao cỡ một cái nhà năm tầng hay sáu tầng gì đấy mất.
Không khỏi âm thầm đánh giá trong lòng một phen, sau khi Tử Thanh được dẫn tới phía trước ngôi nhà giữa lưng chừng núi thì đập vào mắt chính là một cái bia đá được khắc ba chữ lớn "Tuệ Minh Cư".
- Được rồi, ta chỉ dẫn ngươi đến đây thôi.
Ngươi trước mắt cứ tạm thời ở lại đây nghỉ ngơi đi, đợi cho khảo hạch tân sinh hoàn toàn kết thúc thì sẽ có người an bài quá trình tu luyện cho ngươi.
Trước khi rời đi, vị trưởng lão này còn không quên đem một bộ trận pháp gì đó giống như là chiếc gương bát quái từ trong tay áo ném ra kích hoạt tầng chắn phòng hộ của Tuệ Minh Cư.
- Đây là lệnh bài chứng minh thân phận đệ tử của ngươi, cất cho kỹ, nếu không có nó thì ngươi không thể ra vào Tuệ Minh Cư được đâu.
Mấy hôm nữa ta sẽ đến tìm ngươi sau.
Cúi đầu nói lời chào với người vừa mới rời đi, cậu bạn Tử Thanh sau đó liền cầm theo tấm lệnh bài màu đen đi xuyên qua tầng màn chắn bảo hộ mà bước vào căn nhà lớn.
Vừa vào trong đã cảm thấy nơi đây linh khí nồng đậm hơn bên ngoài gấp mấy lần, ngay cả cỏ cây mọc bừa bãi ở dưới đất cũng xanh tươi mượt mà đến mức kỳ lạ.
- Ồ, khuôn viên căn nhà này nồng đậm linh khí thật đấy, mới hít vào một ít mà đã cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái rồi.
Vội lấy cây roi dài màu xanh đồng từ trong túi trữ vật ra cầm ở trong tay, lúc này Tử Thanh mới có thời gian để nhìn kỹ cây roi mà vị tông chủ kia ban cho.
Cây roi này ngoài phần cán dài tầm hơn ba mươi phân khắc ba chữ Thanh Ngư Tiên ra, thì phần thân của nó chính là do tám mươi mốt đốt ngắn có hình trụ nối lại với nhau mà tạo thành.
Hơn nữa, đáng chú ý là ở đối xứng hai bên rìa của mỗi một đốt roi đều có gắn vào hai mảnh dao nhỏ sắc bén, nhìn qua thì hai mảnh dao này có hình dạng rất giống với hai miếng vây cá nho nhỏ.
Tuy rằng nhìn chiếc roi này giống như là được rèn đúc từ một thứ kim loại gì đó rất nặng, thế nhưng khi cầm vào tay lại cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái.
Điều này thật sự là đã làm cho một người luôn say mê nghiên cứu và chế tạo mấy loại mô hình pháp khí như Tử Thanh phải tốn không ít thời gian để suy nghĩ một phen.
Thử vung cây roi dài trong tay lên quất bừa mấy cái, sau khi nhìn thấy từng đống đá lớn do roi dài quét qua tạo thành thì Tử Thanh mới dừng tay rồi bước vào bên trong Tuệ Minh Cư tìm chỗ nghỉ ngơi.
- Hèm hèm, test hàng như thế là đủ rồi, giờ phải đi tắm rửa nghỉ ngơi cái đã, tối nay lại tiếp tục dùng cây roi này luyện tập chút xem sao.
Nhìn chất lượng của nó cao hơn hẳn so với cây roi bạc mà con nhỏ Tố Tâm kia cho mình, vậy thì dùng nó để luyện Vô Ảnh Kiếm Quyết chắc là càng tốt hơn ấy nhỉ?
Ahihi đồ ngốc.
Cha la la là la... hú, yeah...
Vừa ngân nga giai điệu của một bản nhạc trước đây vẫn thường nghe, cậu bạn Tử Thanh vui vẻ nhảy chân sáo mở cửa đi vào căn nhà lớn để tìm chỗ tắm rửa nghỉ ngơi.
Đến tối, khi ánh trăng đã treo lên trên ngọn cây, lúc này cậu bạn Tử Thanh mới tỉnh ngủ mà xách theo cây roi dài Thanh Ngư Tiên ra ngoài mảnh sân rộng bên cạnh nhà để luyện tập Vô Ảnh Kiếm Quyết.
Mặc dù bộ công pháp này chỉ là Hoàng cấp trung phẩm, xếp trong một môn phái giống như Tử Vân Tông thì cũng chỉ là dạng phổ thông nhất.
Ngay cả nội môn đệ tử cũng không thèm tu luyện loại công pháp này, thế nhưng đối với đệ tử ngoại môn như cậu thì đây lại là thứ quý giá vô cùng.
May mà vị Hạc lão kia cũng không tính là quá mức keo kiệt, trong mấy cuốn công pháp mà lão đưa cho Tử Thanh thì bộ Vô Ảnh Kiếm Quyết này cũng là một thứ có phẩm cấp cao rồi.
Bởi vì đã từng đọc qua không ít tiểu thuyết tu tiên, nên Tử Thanh cũng không lạ gì mấy cái loại phẩm cấp của công pháp tu luyện như này.
Tuy rằng Vô Ảnh Kiếm Quyết phẩm cấp thấp một chút, nhưng tính chất của bộ công pháp này lại thiên về sự bất ngờ cùng tính công kích sắc bén, vậy nên kết hợp với pháp khí loại roi dài cũng không phải là không dùng được.
Vung roi lên thử quật nát một tảng đá lớn cao cỡ hai mét trước mặt, Tử Thanh vừa thu roi lại vừa khẽ vuốt ve từng đốt roi hình bát giác thì thầm tự nói.
- Vô Ảnh Kiếm Quyết, kiếm xuất vô ảnh, sắc lạnh bá đạo.
Nếu có thể kết hợp với loại pháp khí như Liên Xà Nhuyễn Kiếm thì đúng là tuyệt vời trên cả tuyệt vời...
- Nhưng mà bây giờ tu vi của mình thấp lè tè như này, ngay cả nguyên liệu luyện chế pháp khí cũng chẳng biết tìm đâu ra.
Haizz, chắc còn phải lâu lắm mới đủ năng lực để tự mình luyện chế ra được một loại pháp khí như thế mất.
Tốn gần một đêm thử dùng cây roi dài màu xanh đồng này để luyện tập bộ Vô Ảnh Kiếm Quyết, mãi cho đến khi xung quanh ngập tràn đá vụn thì Tử Thanh mới dừng lại ngồi bệt dưới đất thở hổn hển than vãn.
- Phù phù phù.
Mệt quá má ơi, đúng là tu tiên không có dễ một chút nào, chỉ riêng việc luyện tập mấy loại công pháp như này thôi cũng đã mệt bở hơi tai rồi...
- Nhưng mà luyện tập công pháp thì cũng không thể quên tu luyện linh lực được, à, hình như tu vi của mình đã là Luyện Khí kỳ tầng một rồi mà nhỉ?
Cũng nên chú ý vào cái phần này một chút, không thì khó mà sống yên ổn ở đây mất.
Lại qua một hồi lâu sau, khi ánh mặt trời đã gần ló dạng, Tử Thanh bấy giờ mới đứng dậy phủi bụi trên vạt áo tự nói.
- Phế phẩm ngũ hành linh căn á, tốt thôi.
Tao không tin là tao đã xuyên không đến đây rồi mà lại không thể tu luyện được.