Kể từ ngày mà Bích Dao có được Xích Diệm Hồng Lăng thì tu vi và danh tiếng của cô nàng tại Lạc Nguyệt Phong cũng ngày một lên cao, tuy là còn chưa đến mười sáu tuổi, thế nhưng số nam đệ tử âm thầm mến mộ cô nàng cũng đã nhiều không đếm xuể rồi.
Chỉ có điều, dù bất kể là chuyện gì đi chăng nữa thì Bích Dao cũng đều trưng cầu qua ý kiến của Tử Thanh trước, toàn bộ đều ỷ lại hết vào cậu, thậm chí, nhiều lúc còn khiến cho Tử Thanh phát điên lên vì thấy phiền mà vác chổi đuổi đánh Bích Dao khắp nơi.
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, chẳng mấy chốc mà cũng đã đến gần với ngày tổ chức cuộc thi thăng cấp đệ tử ngoại môn thành đệ tử nội môn.
Nói về cuộc thi thăng cấp đệ tử này một chút thì đây vốn là một trong những sự kiện cực kỳ quan trọng của Cửu Lâm Tiên Vực, cuộc thi này chính là sự sàng lọc và tuyển chọn ra những thiếu niên có thiên phú cũng như tố chất cực cao từ trong đội ngũ hàng trăm ngàn đệ tử của cả năm ngọn núi bên ngoài ngoại môn.
Cuộc tuyển chọn đệ tử này được tổ chức cách mỗi năm năm một lần, tất cả đệ tử tham gia vào cuộc tuyển chọn đều là những ngôi sao sáng của mỗi một ngọn núi, chẳng những tuổi tác còn rất trẻ mà tu vi ít nhất cũng đã đạt tới cảnh giới Thần Phách Cảnh sơ kỳ.
Trong cuộc thi thăng cấp đệ tử này, những thiếu niên được cho là ưu tú nhất của cả năm ngọn núi sẽ phải trải qua một con đường vô cùng hung hiểm và gian khó được gọi với cái tên vô cùng mỹ miều là Thăng Vân Lộ.
Ngụ ý của hai từ "Thăng Vân" chính là có thể một bước lên mây, từ ngoại môn đệ tử thoắt cái bước ra khỏi vị trí thấp kém trở thành nội môn đệ tử của Cửu Lâm Tiên Vực.
Tuy được gọi là con đường lên mây Thăng Vân Lộ, thế nhưng, thực chất thì đây lại là một con đường với lộ tuyến phải đi xuyên qua hai dãy sơn mạch ngăn cách giữa nội môn và ngoại môn của Cửu Lâm Tiên Vực là Tử Vân Sơn Mạch và Bạch Phong Cốc.
Cả một chặng đường này kéo dài tới gần hai ngàn năm trăm dặm, số đệ tử tham gia chẳng những phải vượt qua mênh mông rừng rậm u tối, vô số những thác cao cùng sông dài, mà con đường Thăng Vân Lộ này còn phải đi qua rất nhiều những hang ổ, lãnh địa của những yêu thú có lực lượng cực kỳ khủng bố.
Điều đáng nói ở đây là hai dãy sơn mạch này đều nằm trong danh sách những hung địa có tiếng của Cửu Lâm Tiên Vực từ ngàn năm trước.
Vì vậy, cho dù có là những đệ tử đã trở thành người của nội môn từ lâu thì cũng không thể nào quên được đoạn ký ức kinh khủng khi đi qua con đường Thăng Vân Lộ này.
Vốn dĩ phải đi qua trung tâm của hai dãy sơn mạch lớn, mà ở đây, phàm là những đệ tử tham gia cuộc thi thăng cấp thì đều phải cùng lúc hoàn thành hai nhiệm vụ chính do tông môn giao phó.
Một là phải thành công đi hết con đường Thăng Vân Lộ, cũng tức là phải đi xuyên qua hai cái hung địa là Tử Vân Sơn Mạch và Bạch Phong Cốc.
Thứ hai, ngoại trừ việc đi hết con đường Thăng Vân Lộ ra thì những đệ tử tham gia cuộc thi thăng cấp còn phải đồng thời săn giết và thu lấy mười viên nội đan của yêu thú cấp năm.
Sự nguy hiểm trong lúc tham gia vào cuộc tuyển chọn nội môn đệ tử này vốn không phải là điều mà ai cũng có thể vượt qua được.
Trong lịch sử của các cuộc tuyển chọn trước, cũng đã có không ít những trường hợp hoặc là chết yểu do bị yêu thú tấn công, hoặc là bỏ mình do kiệt sức, thậm chí còn là do rất nhiều những nguyên nhân khác nữa.
Mà một trong những nguyên nhân khác này đều là ngầm ám chỉ về sự tranh đấu âm thầm giữa những đệ tử tham gia thi đấu với nhau.
Cho nên mới nói, ở trong Thăng Vân Lộ vốn không hề có tình thân hay tình bằng hữu, chỉ có lợi ích là thứ duy nhất tồn tại mà thôi.
Do đó, việc bằng hữu thân tình ám hại lẫn nhau, hay như sư huynh đệ đồng môn nháy mắt trở mặt thành thù chỉ vì lợi ích trước mắt cũng là một cái gì đó khó mà dự đoán được.
Nhưng có chăng là do môn quy tạm thời lấp liếm, cho nên toàn bộ những hành vi ám toán xảy ra bên trong Thăng Vân Lộ mới không bị bóc trần ra ngoài.
Chỉ là, dẫu sao thì sự tranh đoạt gay gắt diễn ra trong lúc tham gia thi đấu vẫn là điều không thể tránh khỏi, vô hình chung thì điểm này cũng đã trở thành một trong những yếu tố mang tính thử thách và sàng lọc cao mà tông môn có thể ngầm chấp nhận.
Có lẽ, đối với những đại môn phái như Cửu Lâm Tiên Vực mà nói thì loại hình tuyển chọn đệ tử mang tính khắc nghiệt này cũng chính là một trong những phương thức chọn lọc hữu hiệu nhất.
Chẳng những có thể chọn lựa ra được người có tư chất tốt nhất từ trong trăm ngàn thiếu niên trẻ tuổi, mà phương pháp tuyển chọn này còn có thể loại bỏ đi những kẻ tầm thường mượn cớ bái nhập tông môn để hưởng lợi ích lâu dài.
Cũng từ đó, con đường lên mây Thăng Vân Lộ còn được gọi với cái tên khác là Tử Thần Lộ, tuy tên gọi khác nhau, nhưng đều là con đường bắt buộc phải đi của những đệ tử ngoại môn muốn trở thành nội môn đệ tử.
Ở đây, nếu như ngươi có đủ may mắn và thực lực, vậy thì rất có thể sẽ một bước lên mây, trở thành nội môn đệ tử của Cửu Lâm Tiên Vực, hưởng hết mọi ưu ái mà một trong ngũ đại môn phái đứng đầu tu tiên giới ban cho.
Nhưng nếu như người nào đó không có đủ vận may, hoặc là thực lực yếu kém không thể đi hết con đường Thăng Vân Lộ, vậy thì kết quả cuối cùng giành cho người đó sẽ chỉ là cảnh tượng thây xác lạnh lẽo phơi mình giữa nơi rừng sâu nước độc mà thôi.
Đã được nghe qua những lời kể về Thăng Vân Lộ không chỉ từ vị chấp sự của Lạc Nguyệt Phong, do đó Tử Thanh cũng đã phần nào hiểu được tính khắc nghiệt trong cuộc tuyển chọn lần này.
Mà với tri thức của một Fan cứng của tiểu thuyết tu tiên, Tử Thanh cũng dư sức để hiểu được bản chất của cuộc thi thăng cấp đệ tử này.
Trong những bộ truyện mà cậu từng đọc, hễ cứ là cuộc thi đấu thăng cấp từ ngoại môn thành nội môn đệ tử thì đều phải đánh đổi bằng rất nhiều thứ, từ đủ loại vật chất bên ngoài cho đến tính mạng, tác giả nào mà chẳng cố sức miêu tả về một cuộc thi đấu vô cùng ác liệt chứ?
Cũng trong khoảng thời gian trước thềm diễn ra cuộc thi đấu thăng cấp đệ tử này, cuối cùng, sau bao nhiêu nỗ lực không ngừng nghỉ thì cậu bạn Tử Thanh cũng đã kịp thời đột phá cảnh giới, chân chính bước chân vào tầng lớp tu giả Thần Phách Cảnh hậu kỳ của ngoại môn đệ tử.
Hơn nữa, bàn về trình độ luyện chế pháp khí của cậu thì lĩnh vực này cũng đã được nâng lên tới một tầng cao mới, ngay cả pháp khí thượng phẩm có tính phức tạp rất khó để luyện thành cũng đã được cậu luyện chế ra trên dưới năm món rồi.
Chỉ riêng cái này thôi, nếu như đem đi so sánh với một ít trưởng lão ngoại môn bình thường khác thì trình độ luyện khí của Tử Thanh phải nói là đã cao thâm và uyên bác hơn họ gấp mấy lần.
Thậm chí, khi tận mắt chứng kiến Tử Thanh chưa đến hai mươi tuổi mà đã thành công luyện chế ra thượng phẩm pháp khí, Túy Nguyệt đã lập tức có ý muốn để cậu bái vị đại sư huynh của mình làm sư phụ, như vậy thì một nhân tài hiếm có như cậu mới không bị người khác cướp mất.
Nhưng mà Tử Thanh lại nhất quyết không chịu, cho nên Túy Nguyệt cũng chỉ đành âm thầm báo cho đại sư huynh của mình ở trong nội môn biết mà thôi.
Cách ngày mở ra Thăng Vân Lộ chỉ còn chưa đến nửa tháng, mà trong khoảng thời gian này thì cậu bạn Tử Thanh cũng đang bận thức ngày thức đêm để luyện chế ra một vài món pháp khí thượng phẩm có tính chất đặc thù chuẩn bị cho ngày đi vào Thăng Vân Lộ.
Lần trước, may mắn là Túy Nguyệt và cái vị Hồng Phất trưởng lão kia không có điều tra kỹ càng về việc cậu làm sao mà giết được yêu thú cấp năm, cho nên bí mật về dải khăn lụa Hắc Nguyệt Yêu Lăng vẫn tạm coi như là được giữ kín.
Thế nhưng lần này thì lại khác, tuy cậu đã dùng năng lực của Tâm Ma Kính mô phỏng ra khí tức của Linh khí hạ phẩm, nhưng cũng không chắc là có bị ai đó nhìn ra hay không, nên việc luyện chế thêm một vài kiện pháp khí thượng phẩm nữa vẫn là mục tiêu hàng đầu của cậu vào lúc này.
Thật ra thì Bích Dao sớm đã đạt tới tu vi Thần Phách Cảnh trung kỳ, trong tay còn có một kiện thượng phẩm Linh khí mô phỏng thành thượng phẩm pháp khí là Xích Diệm Hồng Lăng, nhưng vì muốn đảm bảo an toàn cho cả hai nên Tử Thanh vẫn quyết định bỏ ra chút thời gian để luyện chế mấy món pháp khí nữa.
Đối với cuộc thi thăng cấp sắp tới, bởi vì gần như là đem mạng sống của mình ra đánh cược, cho nên Tử Thanh đã tốn rất nhiều công sức để luyện ra một bộ nội giáp với cấp bậc thượng phẩm để đưa cho Bích Dao phòng thân.
Còn về phần bản thân mình, để đảm bảo cho những tháng ngày ở trong Thăng Vân Lộ thì Tử Thanh cũng đã tiêu tốn không ít tài vật và nguyên liệu quý hiếm để luyện chế ra một bộ pháp khí thượng phẩm mới, bao gồm một trăm lẻ tám cây kim châm màu bạc trắng.
Nói gì thì nói, bản chất gốc rễ của Quỳ Hoa Bảo Điển vẫn là bộ Tú Hoa Châm và những chiêu thức liên quan đến kim chỉ, cho nên Tử Thanh mới quyết định luyện ra số lượng lớn kim châm như vậy.
Vì là phải cùng lúc luyện ra một trăm lẻ tám cây kim châm thuộc về loại pháp khí tính theo bộ, cho nên Tử Thanh đã tiêu tốn rất nhiều tâm huyết vào đó, thậm chí còn khiến cho cậu bởi vì kiệt sức mà suýt chút nữa thì ngất xỉu ở trong phòng luyện khí.
Một điều đặc biệt nữa mà Tử Thanh lại chọn luyện chế pháp khí dạng kim châm là bởi vì tính linh hoạt và sự bất ngờ của nó.
Kim châm cũng giống như là ám khí vậy, vừa âm hiểm khó phòng lại vừa nhỏ gọn dễ cất giấu, một khi phóng ra thì sẽ nhẹ nhàng như gió thoảng, thậm chí là có thể giết người từ xa mà không hề nhìn thấy máu tanh.
Cho nên, một khi đã xác định đi lên con đường ẩn chứa vô vàn những hiểm nguy như Thăng Vân Lộ thì Tử Thanh bắt buộc phải chuẩn bị thật tốt về mặt tinh thần lẫn tài vật bên người để đề phòng bất trắc.
Ngay cả cô nàng Bích Dao với tư cách là em gái nuôi cũng rất được cậu chú ý mà trang bị cho không ít những đồ vật kỳ lạ để phòng thân, nhưng những hiểm nguy trước mắt lại vẫn không thể ngăn nổi sự háo hức đợi đến ngày mở ra Thăng Vân Lộ của cô nàng.
Đúng mười hai ngày sau, tiếng chuông triệu tập đệ tử ngoại môn của Cửu Lâm Tiên Vực bất ngờ vang lên, vô số những luồng dao động linh lực từ khắp nơi ùn ùn kéo đến trước cánh cổng nơi dẫn vào con đường Thăng Vân Lộ.
Đứng trước cánh cổng bằng đá rộng lớn đang được một tầng pháp trận bao phủ, cậu bạn Tử Thanh rất là nghiêm túc mà dẫn theo Bích Dao đi tới cất lời chào với hai vị chấp sự và phó chấp sự của Lạc Nguyệt Phong.
- Túy Nguyệt chấp sự, Khấu Trọng phó chấp sự.
Đa tạ hai vị đã luôn chiếu cố tới hai huynh muội đệ tử, ơn nghĩa này Tử Thanh luôn ghi tạc trong lòng.
Chặng đường còn lại tuy vô cùng hung hiểm, nhưng xin hai vị hãy yên tâm, tương lai của đệ tử dù có ra sao thì đệ tử vẫn mãi là người của Lạc Nguyệt Phong.
Khẽ thở dài đầy nuối tiếc, Khấu Trọng chợt tiến lên trước hai bước rồi vỗ nhẹ lên vai Tử Thanh coi như là an ủi mà nói.
- Haizzz.
Được rồi, được rồi.
Tương lai phía trước của các ngươi còn dài, niên kỷ của các ngươi cũng còn trẻ như vậy, cứ mạnh dạn mà bước đi.
Cho dù là ở đâu thì chỉ cần các ngươi nhớ rằng, các ngươi đã từng là niềm kiêu hãnh, là những thiếu niên anh tài của Lạc Nguyệt Phong chúng ta...
Khó có dịp được nhìn thấy Túy Nguyệt chấp sự của Lạc Nguyệt Phong không tỏ ra lạnh lùng, vậy mà lần này, đứng trước gần một ngàn đệ tử tham gia Thăng Vân Lộ, vị nữ chấp sự nổi tiếng là lạnh lùng này lại bày ra vẻ mặt có chút không nỡ rồi thấp giọng căn dặn.
- Bên trong Thăng Vân Lộ nguy hiểm trùng trùng, sơ xẩy một chút là sẽ trở thành nắm tro tàn trong miệng yêu thú.
Ta biết, các ngươi ai ai cũng có ý chí riêng, có hoài bão và mục tiêu của riêng mình.
Nhưng ta chỉ cầu các ngươi một việc thôi...
- Phàm là đệ tử của Lạc Nguyệt Phong, thì xin các ngươi... đừng ra tay với sư huynh đệ của mình.
Nếu là có đệ tử của Lạc Nguyệt Phong gặp phải nguy hiểm, hãy nể tình đồng môn mà ra tay giúp đỡ...
Nhìn thấy sự buồn bã ẩn sâu trong đôi mắt của Túy Nguyệt, cũng biết rằng đây không phải là những điều mà vị chấp sự này chỉ nói cho có, vì vậy Tử Thanh và Bích Dao đều rất kính trọng mà cúi đầu dứt khoát đáp.
- Vâng, xin nghe theo sự căn dặn của Túy Nguyệt chấp sự.
"Boong boong boong"
Ba tiếng chuông báo hiệu vang lên, đám đệ tử của cả năm ngọn núi đều đồng loạt bước tới trước cánh cổng dẫn vào Thăng Vân Lộ.
Ngay khi pháp trận bên ngoài cánh cổng lớn bằng đá được mở ra, một nhóm những tu giả mặc áo choàng màu nâu sậm chợt từ bên trong không gian của Thăng Vân Lộ lơ lửng bay ra.
Nhìn thấy mấy người này không cần pháp khí mà vẫn có thể tự do lơ lửng ở trên không trung, cậu bạn Tử Thanh rất nhanh đã đoán ra được mấy người này chí ít cũng có tu vi Thiên Linh Cảnh trở lên.
Thiên Linh Cảnh, cảnh giới không chỉ giúp cho tu giả tùy lúc có thể kết nối với thiên địa linh khí, tự do sử dụng linh khí trong thiên địa mà còn có thể điều động những luồng linh khí này hóa thành một mảnh không gian riêng biệt bao phủ ở bên ngoài cơ thể.
Mảnh không gian này tuy lớn nhỏ khác nhau tùy thuộc vào tu vi của người thiết lập, thế nhưng tác dụng chính của nó ngoài việc hộ thân tránh cho tu giả bị công kích bất ngờ từ bên ngoài ra thì vẫn còn một công dụng vô cùng đặc biệt khác.
Đó chính là tu giả Thiên Linh Cảnh có thể dùng mảnh không gian đặc thù này để giam cầm kẻ địch, từ đó tùy ý sử dụng các loại thuật pháp công kích để diệt sát kẻ đó ngay trong chính mảnh không gian do mình tạo ra.
Tuy mảnh không gian do linh khí thiên địa tạo thành này có công dụng mạnh mẽ là thế, nhưng cũng có không ít tu giả thích sử dụng nó để tạo thành một tầng linh khí nâng đỡ bản thân, giúp cho họ dễ dàng bay lượn trong không trung mà không cần dùng đến bất kỳ một loại pháp khí phi hành nào cả.
Nhưng dẫu sao thì phương pháp ngưng tụ thiên địa linh khí thành một tầng không gian chỉ để bay lơ lửng trong không trung này vẫn rất hao tốn linh lực, cho nên bình thường cũng chẳng mấy ai lại đi làm mấy cái trò khoe khoang nhạt nhẽo này làm gì.
Chỉ là, bình thường thì sẽ không có ai rỗi hơi đi làm mấy trò ra vẻ trước mặt người khác này, thế nhưng, mấy người đi ra từ không gian bên trong Thăng Vân Lộ kia lại muốn thể hiện sự cao ngạo của nội môn đệ tử, nên mới tốn không ít công sức để điều động linh khí tạo thành cảnh tượng tự thân phi hành như này.
Ánh mắt có chút xem thường chợt quét qua trên người những đệ tử tham gia vào Thăng Vân Lộ, một gã tu giả có vẻ như là người giám sát của cuộc thi chợt hắng cao giọng rồi nói.
- Các ngươi nghe cho rõ đây.
Bọn ta chính là chấp sự do nội môn phái tới để giám sát cuộc thi thăng cấp đệ tử lần này.
Bởi vì Thăng Vân Lộ năm nay có đến hơn hai ngàn tám trăm đệ tử ngoại môn đăng ký tham gia, chiếm số lượng lớn nhất trong vòng mấy trăm năm nay...
- Do đó, để đảm bảo tính công bằng của cuộc thi, tông môn quyết định, phàm là đệ tử đi vào Thăng Vân Lộ đều phải hoàn thành việc thu thập đủ mười viên nội đan của yêu thú cấp năm.
Kèm theo đó, các ngươi cũng cần hái được ít nhất là một gốc linh dược có niên đại từ năm trăm năm trở lên.
Gã tu giả kia vừa mới dứt lời thì đám đông đệ tử ngoại môn đều đồng loạt kêu gào ầm ĩ cả lên.
- Cái gì?
Linh dược trên năm trăm năm niên đại á?
Chỉ riêng yêu thú cấp năm thôi đã rất khó để đánh chết rồi, bây giờ ngoài mười viên nội đan cấp năm ra thì còn phải hái cả linh dược nữa sao?
- Đúng đấy.
Linh dược từ ngoài trăm năm trở lên đều đã được yêu thú ở bên cạnh canh giữ rồi, mà còn là trên năm trăm năm niên đại, vậy thì ít nhất cũng là yêu thú từ cấp năm trở lên canh giữ.
Chúng ta làm sao mà lấy được chứ?
- Rốt cuộc là tông môn muốn làm gì đây?
Mười viên nội đan yêu thú cấp năm đã khó mà thu lấy rồi, giờ lại còn phải tìm hái ít nhất một gốc linh dược có niên đại trên năm trăm năm nữa.
- Các ngươi nghe cho kỹ đi, là ít nhất một gốc đó.
Như vậy còn chẳng phải là ai tìm được nhiều linh dược nhất thì sẽ có được nhiều quyền lợi nhất sao?
- Thôi rồi thôi rồi.
Tu vi của ta chỉ là Thần Phách Cảnh sơ kỳ, nếu vào Thăng Vân Lộ thì làm sao mà qua được đây?
Thôi, ta từ bỏ vậy...
- Ta cũng từ bỏ đây.
Xin hãy cho ta về đi, ta muốn về nhà với mẫu thân của ta.
Hu hu hu...
- Thăng Vân Lộ gì chứ, rõ ràng là Tử Thần Lộ mà.
Ai mà chẳng biết một vài linh dược quý hiếm tồn tại trên trăm năm sẽ tự mình hình thành nên cách thức phòng vệ đặc thù.
Chỉ riêng cái này thôi đã khó rồi, giờ còn phải đánh nhau với cả yêu thú nữa thì mạng đâu mà thu lấy linh dược chứ?
Ta từ bỏ thôi...
Đủ loại những tiếng kêu gào lên án nổ ra, thậm chí đã có không ít người bởi vì tu vi yếu kém một chút mà lựa chọn từ bỏ tham gia tuyển chọn nội môn đệ tử.
Dù sao thì muốn giết được mười con yêu thú cấp năm đã là chuyện vô cùng khó rồi, cả trăm người tham gia chưa chắc đã có nổi một nửa trong số đó là làm được, chứ nói gì đến việc phải tìm hái được ít nhất một gốc linh dược có niên đại từ năm trăm năm trở lên được yêu thú tọa trấn bảo vệ.
Vậy nên, sau khi gã chấp sự của nội môn kia thông báo thể lệ mới của cuộc thi thăng cấp đệ tử năm nay thì đã có gần hai trăm người quyết định từ bỏ tham gia rồi, đối với bọn họ thì việc bị đuổi khỏi tông môn còn chưa đáng sợ bằng việc phải đi vào Thăng Vân Lộ rồi chết thảm ở trong đó.
Hừ lạnh một cái, một trong sáu gã tu giả mặc áo choàng của nội môn sau khi nhìn thấy đám đệ tử ngoại môn lục tục rời khỏi khu vực tiến vào Thăng Vân Lộ thì chợt nhếch môi khinh thường nói.
- Hừ.
Một đám rùa con rụt đầu, nếu như các ngươi thấy sợ thì nhanh chóng cút khỏi Cửu Lâm Tiên Vực đi, đừng có ở lại đây làm bẩn thanh danh của môn phái chúng ta...
- Được rồi.
Nếu như đã suy tính xong xuôi thì cũng nên chuẩn bị bước vào Thăng Vân Lộ đi.
Đây là tinh bàn dùng để định vị phương hướng, trên đó đã có sẵn giới hạn về thời gian cho các ngươi theo dõi rồi.
Vào Thăng Vân Lộ đi.
Sau khi tung ra rất nhiều những miếng la bàn hình tròn, lúc này cái gã tu giả dẫn đầu mới chỉ tay về con đường có chút mờ ảo phía sau cánh cổng đi vào Thăng Vân Lộ mà lên tiếng thúc giục.
Nắm chặt miếng la bàn trong tay, thấy rõ trên đó có sáng lên sáu mươi cái vạch nhỏ màu xanh lục, khi vừa vào tay thì một vạch nhỏ đã ngay lập tức vụt tắt, Tử Thanh cũng biết rằng đây chính là một loại hình thức đếm ngược thời gian, cho nên chỉ đành cất la bàn vào túi trữ vật rồi dắt tay Bích Dao đi thẳng vào Thanh Vân Lộ.
Vốn dĩ cậu có thể cất la bàn vào nhẫn trữ vật đeo ở ngón trỏ tay phải, nhưng cái loại vật phẩm như nhẫn trữ vật này còn quý giá hơn so với túi trữ vật đến cả mấy chục lần, ở ngoại môn không dễ gì mà có được.
Cho nên, khi phải ở trong một nơi hỗn tạp và ăn thịt lẫn nhau như Thăng Vân Lộ thì tốt nhất là không nên để lộ ra chuyện bản thân mình có được một món đồ tốt như vậy, nếu không thì chắc chắn sẽ trở thành đích ngắm cho rất nhiều người có dã tâm tìm đến.
Vừa bước qua cánh cổng mờ ảo của Thăng Vân Lộ, sau một hồi đầu óc quay cuồng, trước mắt của Tử Thanh liền xuất hiện một mảnh không gian bao la xanh ngát trải dài không nhìn thấy điểm kết, vô số những gốc cây cổ thụ từ dưới đất đâm thẳng lên cao hệt như là những cây cột chống trời tỏa ra bóng mát um tùm.
Chỉ ngơ ngẩn trong chốc lát rồi thôi, cậu bạn Tử Thanh rất nhanh đã dựa vào kiến thức từ trong những cuốn tiểu thuyết tu tiên từng đọc mà cật lực né tránh những tốp đệ tử có nhân số đông nhất.
Bởi vì cậu biết, ở một nơi lấy lợi ích làm chủ đạo như Thăng Vân Lộ này thì càng đông người càng dễ phát sinh nội chiến và tranh giành gay gắt.
Vì thế, Tử Thanh chỉ dẫn theo một mình cô nàng Bích Dao rồi tách dần khỏi đám đông đệ tử mà rẽ về một hướng cách xa bọn họ.
Tuy là xác xuất gặp nguy hiểm có thể sẽ cao hơn, nhưng mà bản thân cậu có Tiên khí thượng phẩm, ngay cả Bích Dao cũng có Linh khí thượng phẩm trong tay, chỉ cần không gặp phải bầy yêu thú cấp năm nào có số lượng quá lớn, hay là yêu thú cấp sáu nào có lực lượng tương đối đặc thù thì hai người có thể nói là không dễ gì chết được.
Theo như giới hạn khắc trên la bàn thì bọn họ chỉ có hai tháng ở trong Thăng Vân Lộ, mà vạch đầu tiên trên la bàn đã tắt, chứng tỏ thời gian cũng đã bắt đầu đếm ngược, cho nên Tử Thanh cũng không thể thong thả mà chậm rãi di chuyển được.
Mười viên nội đan của yêu thú cấp năm, cái này đối với cậu thì cũng không mấy khó khăn, nhưng cộng thêm số nội đan của Bích Dao, lại còn phải tìm hái linh dược trên năm trăm năm niên đại nữa, đây mới chính là khó khăn thật sự.
Đám chấp sự nội môn kia đã nói, một người ít nhất phải hái được một gốc linh dược trên năm trăm năm, vậy thì đương nhiên nếu hái được càng nhiều, vị trí xếp hạng sẽ càng cao, khi vào đến nội môn mới có được một chỗ đứng vững chắc.
Vì thế Tử Thanh đã âm thầm quyết định, chỉ cần là gặp được linh dược trên năm trăm năm thì cậu sẽ thu hết, coi như là làm ra động tác chuẩn bị thật tốt cho kết quả cuối cùng của cậu và Bích Dao khi đi hết Thăng Vân Lộ.
Dọc đường đi, Tử Thanh liên tục thả ra thần thức để dò xét dao động linh lực ở phạm vi lân cận, tuy rằng yêu thú trong hai cái sơn mạch được chọn làm nơi diễn ra Thăng Vân Lộ này nhiều vô số kể, nhưng kể từ lúc đi vào thì Tử Thanh cũng chưa gặp trúng con yêu thú cấp năm nào cả.
Thời gian bên trong Thăng Vân Lộ trôi qua rất nhanh, mới đó mà trên la bàn đã tắt mất gần mười vạch nhỏ, mà trong đoạn thời gian này thì Tử Thanh vẫn chưa gặp được yêu thú cấp năm hay là gốc linh dược trăm năm nào hết.
- Đại ca à, hay là chúng ta có chọn nhầm đường rồi không?
Người ta thì chọn đi vào trung tâm của sơn mạch, ở đó mới gặp được yêu thú mạnh mẽ, ngươi thì lại dắt ta đi về phần phía tây của sơn mạch, thậm chí ngay cả một đầu yêu thú cấp bốn cũng không có nữa...
Nhìn Bích Dao uể oải ngồi nhai cá nướng bên cạnh, tuy rằng trong lòng Tử Thanh cũng nôn nóng không kém, nhưng trực giác lại cho cậu biết rằng nếu cứ đi theo con đường này thì chắc chắn sẽ gặp được may mắn to lớn, cho nên cậu vẫn kiên trì dắt theo Bích Dao đi về phía tây của dãy Tử Vân Sơn Mạch.
Đến ngày thứ mười tám, khi Tử Thanh đang ngồi suy nghĩ lại về cái trực giác mơ hồ của mình thì ở cách đó không xa chợt có một vòng dao động linh lực vô cùng nhạt tràn tới khiến cho chiếc đùi gà trên tay Tử Thanh rơi mạnh xuống đất.
Đáy mắt thoáng hiện lên chút ánh sáng màu đỏ, cậu bạn Tử Thanh mặc kệ Bích Dao đang gặm đùi gà nướng ở bên cạnh mà túm lấy cánh tay của cô nàng rồi chạy như bay về phía phát ra luồng dao động linh lực ban nãy.
Cẩn thận thả ra làn khói dày màu đen tím bao phủ lấy cả hai người, Tử Thanh chầm chậm dắt theo Bích Dao len lỏi qua từng tán cây rậm rạp mà tới gần một mỏm đá cao bên cạnh mấy con thác lớn.
"Rào rào rào rào"
Ở đây có khoảng năm sáu dòng thác đầy đủ cả lớn lẫn bé đang ầm ầm đổ xuống một cái hồ nước lớn rộng đến cả chục dặm vuông.
- Ể...
Sao ở đây lại có cái hồ rộng thế nhỉ, hồ này ngót nghét cũng phải rộng tầm chục kilomet vuông chứ chẳng ít.
Ý... cái gì kia?
Bên trong làn hơi nước mờ ảo ẩm ướt, không khó để Tử Thanh có thể nhìn thấy một gốc hoa Sen màu xanh ngọc đang dập dìu mọc lên ở giữa hồ nước lớn.
Gốc Sen này nhìn rất là lạ, tuy rằng là thực vật nhưng lại không hề có cành lá mọc lên, trơ trọi giữa dòng nước chỉ có ba nhánh cây với ba đóa hoa màu xanh ngọc đang nở rộ mà thôi.
Thử lục lọi tin tức về gốc Sen này bên trong không gian của Tâm Ma Kính, mãi một lúc lâu sau mới nghe thấy Tử Thanh nhỏ giọng mà thốt lên.
- Bích Thủy Thanh Liên.
Uây uây... đây là Bích Thủy Thanh Liên này.
Bích Dao, nhìn đi, cái gốc hoa Sen kia là Bích Thủy Thanh Liên đấy.
Bích Thủy Thanh Liên, đây vốn là một loại linh dược tương đối quý hiếm mang trong mình Thủy thuộc tính vô cùng nồng đậm đặc.
Trong những ghi chép về Bích Thủy Thanh Liên thì loại linh dược này rất khó để sinh trưởng, nếu không phải là nơi hội tụ Thủy khí nồng đậm thì tuyệt đối không thể sống được.
Bích Thủy Thanh Liên khi chưa trải qua đủ ngàn năm niên đại thì hoa sẽ không nở, nhưng một khi hoa nở thì sẽ dẫn dụ tới không ít yêu thú mạnh mẽ canh giữ ở xung quanh.
Bởi vì mang trong mình Thủy khí cực kỳ nồng đậm, vậy nên chỉ cần ở cạnh nơi có loài hoa này sinh trưởng thì yêu thú sẽ có thể đẩy nhanh quá trình tu luyện, thậm chí nếu ăn đóa hoa này vào thì sẽ có thể hóa hình biến thành hình dạng của con người.
Mà gốc Bích Thủy Thanh Liên này đã nở rộ ra ba đóa hoa sen màu ngọc, chứng tỏ nó đã phải ở đây hơn hai ngàn năm có dư rồi.
Nhưng cái mà Tử Thanh nghi ngờ chính là, một gốc linh dược đã sinh trưởng ở đây cả ngàn năm tại sao lại không bị ai phát hiện, huống chi địa phương như Thăng Vân Lộ cứ cách năm năm thì sẽ mở ra một lần, cho dù có là nơi ít người đi qua nhất thì cũng không thể xuất hiện tình trạng như vậy được.
Hơn nữa, linh dược ngàn năm là thứ khiến cho yêu thú say mê đến điên cuồng, vậy mà ở cạnh một gốc Bích Thủy Thanh Liên đã trải qua gần ba ngàn năm sinh trưởng này lại chẳng hề có lấy nổi một con yêu thú cấp bốn nào canh giữ, chứ nói tới cấp năm hay là cấp sáu.
Tuy rằng trong lòng cực kỳ nghi ngờ về sự xuất hiện của đóa hoa này, thế nhưng nhìn Bích Dao bên cạnh đã không thể nhịn nổi nữa thì Tử Thanh cũng hết cách, chỉ đành gật đầu cho phép cô nàng đi ra thử hái mấy bông hoa kia xuống xem sao.
Còn vì tại sao mà cậu lại không đi hái linh dược thì chính là bởi vì cậu phải đề phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.
Dù sao thì tu vi của Tử Thanh cũng cao hơn, chưa nói tới trên người cậu có tới hai món Tiên khí bảo hộ thì chỉ riêng phản ứng bình thường của cậu thôi cũng nhanh hơn Bích Dao rất nhiều lần rồi.
Do đó cậu mới quyết định ẩn giấu để chờ xem có biến cố gì xảy ra không, khi đó không chỉ giải thích được cho sự nghi ngờ của bản thân mà có khi còn thu được đồ tốt nữa.
Nhìn Bích Dao thận trọng đi tới bên cạnh hồ nước, tuy là vẫn chưa có gì xảy ra nhưng trong lòng Tử Thanh đã dâng lên chút cảm giác bất an rồi.
Kim châm màu bạc ngay lập tức xuất hiện trên đầu ngón tay, Tử Thanh căng mắt dõi theo từng hành động của Bích Dao.
Lúc này, chỉ thấy cô nàng buông thõng tay phải, từ trong ống tay áo lập tức có một chiếc chuông nhỏ trượt xuống kéo theo một đoạn khăn lụa màu đỏ đậm.
Đây chính là Linh khí thượng phẩm mà Tử Thanh đã tốn rất nhiều công sức vừa nhờ cậy Hồng Phất trưởng lão trong nội môn luyện chế, vừa dựa vào không gian bên trong Tâm Ma Kính mà ngưng luyện thành một món pháp khí vô cùng bá đạo gọi là Xích Diệm Hồng Lăng.
"Đinh đinh"
Chuông nhỏ đột ngột được tung ra kéo theo một dải lụa màu đỏ thẫm lướt qua mặt nước, đích ngắm chính là ba đóa hoa Sen màu xanh ngọc mọc ở giữa nơi mà những dòng thác đang ầm ầm trút xuống.
Chỉ là, đúng như những gì mà Tử Thanh đã lường trước, ngay khi chuông đồng sắp chạm tới ba đóa hoa kia thì từ giữa lòng hồ sâu thẳm chợt có mấy cái chân dài ngoằng phủ đầy lông lá vung lên mạnh mẽ đánh văng chuông đồng ra xa.
"Đinh"
Vội thu Xích Diệm Hồng Lăng lại, cô nàng Bích Dao có chút hốt hoảng liền quay người bỏ chạy khỏi hồ nước, nhưng cái con vật ẩn sâu dưới đáy hồ kia cũng không có ý định để cho cô nàng cứ thế mà thoát thân.
Lúc này, chỉ thấy nó vung vẩy mấy cái chân đầy lông lá rồi phóng ra năm sáu cột nước ẩn chứa trong đó là những sợi tơ mỏng màu máu bắn thẳng về phía Bích Dao.
"Phụt phụt phụt"
"Keng"
Ngay lập tức phóng ra những mũi kim bạc cản lại tơ máu ẩn trong những cột nước, Tử Thanh vừa mới nhảy xuống bên cạnh Bích Dao thì đã trầm giọng nói ra cái tên của con yêu thú đang ẩn mình dưới làn nước lạnh lẽo kia.
- Yểm Mộng Tri Thù.
Đường đường là yêu thú cấp sáu hậu kỳ sắp sửa hóa hình mà lại chỉ biết trốn tránh trong nước rồi đánh lén thôi sao?
- Khặc khặc khặc khặc...
Tử Thanh vừa nói dứt lời thì một tràng cười khàn đặc chợt vang lên, sau đó, từ giữa hồ nước bỗng trồi lên một con nhện xù xì đầy lông gớm ghiếc.
Con nhện này rất lớn, tám cái chân của nó khi duỗi ra chí ít cũng phải dài tới mười lăm mười sáu mét, cả người nó phủ đầy một tầng gai lông màu đỏ tươi như máu, xen kẽ còn có những lớp giáp xác cứng rắn màu đen bóng bao phủ ở bên ngoài.
Trong những cuốn sách viết về các loại yêu thú đặc thù từng có đoạn ghi rằng:
" Yểm Mộng Tri Thù, toàn thân phủ đầy lông nhọn, khi phóng ra có thể thôi miên kẻ địch, rất khó đề phòng.
Tốc độ cực nhanh, ra đòn âm hiểm, kịch độc mang theo tính chất tê liệt thần kinh vô cùng bá đạo, am hiểu nhất là phục kích và tấn công từ xa..."
Nhìn con nhện kỳ lạ này nhanh chóng thu lại gốc Bích Thủy Thanh Liên kia, lúc này thì vốn dĩ là một gốc cây có ba đóa hoa chợt thu lại chỉ còn là hai đóa, Tử Thanh tuy rằng ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh đã bình tĩnh lại mà cất giọng truy hỏi.
- Chắc là ngươi dùng gốc Bích Thủy Thanh Liên này để làm mồi nhử, rồi dụ những đệ tử tiến vào Thăng Vân Lộ như bọn ta mắc mưu đúng không?
- Khặc khặc khặc.
Phải thì đã sao?
Lũ tu giả nhân loại các ngươi tham lam vô độ, một khi nhìn thấy linh dược thì sẽ điên cuồng cả lên.
Thậm chí, không tiếc ra tay với chính huynh đệ đồng môn của mình, loại linh hồn này một khi bị ta thôn phệ thì sẽ giống như là thuốc bổ đối với ta vậy...
- Ngươi nghĩ xem, ta có thể bỏ qua cơ hội tốt năm năm mới có một lần này không?
Nghe thấy những gì mà Yểm Mộng Tri Thù nói, lại nghĩ tới cách thức tu luyện đặc thù của con yêu thú này là cắn nuốt vô vàn những loại linh hồn tà ác, trong lòng Tử Thanh cũng dần xuất hiện một phương án hành động.
Chỉ thấy tay trái của Tử Thanh giấu ở sau lưng, một chiếc gương đồng nho nhỏ màu đỏ đậm chợt lặng yên bay ra, còn tay phải của cậu thì lại xuất hiện một lưỡi đao nhọn màu đen tím rồi phóng thẳng về phía chiếc bụng to tròn của Yểm Mộng Tri Thù.
- Hừ, loại yêu thú chỉ biết ẩn nấp rồi câu dẫn chờ đợi con mồi sa lưới như ngươi thì không xứng nói với ta mấy lời đó đâu.