Được sự cho phép của Thiên Minh nên Hạ Vy dành thời gian sau khi tan sở tới căn hộ mới thuê để dọn dẹp. Cô vô cùng bất ngờ khi Thiên Minh đứng chờ mình bên ngoài hành lang. Mặc dù Thiên Minh đeo khẩu trang kín mít nhưng dáng người cao ráo, cộng thêm kiểu tóc ấn tượng nên
đã thu hút không ít ánh nhìn của người dân trong khu nhà.
Hạ Vy tò mò hỏi:
“Anh tới làm gì thế?”
Thiên Minh mỉm cười, chỉ tay vào điện thoại:
“Tôi đặt mua đồ nên phải tự mình tới lấy.”
Hạ Vy ngạc nhiên:
“Mua đồ gì chứ?”
Thiên Minh giải thích:
“Không phải em chuyển tới nhà mới sao?”
“Đồ đạc trong phòng trọ chỉ có bàn làm việc và giá sách là mang tới đây được thôi.”
“Ở nhà mới này còn có mẹ và anh trai của em nữa. Không thể tạm bợ được.”
Hạ Vy khẽ gật đầu. Cô cũng có suy nghĩ giống anh, chỉ có điều cô muốn lau dọn căn hộ trước khi mua đồ mới mà thôi.
Thiên Minh dường như hiểu được suy nghĩ của Hạ Vy, anh nói với cô:
“Em yên tâm. Lát nữa có người tới phụ giúp chúng ta.”
“Tối nay tôi trốn tập vũ đạo nên bị anh em phát hiện là tới giúp em dọn nhà.”
“Hiện tại họ đang trên đường tới đây.”
Hạ Vy ngạc nhiên tới mức không ngậm miệng lại được. Lát nữa mấy anh chàng trong nhóm nhảy sẽ có mặt sao?
Từ giờ không khéo căn hộ của cô lại trở thành tâm điểm chú ý cũng nên.
Quả nhiên Hạ Vy đoán không sai. Mấy anh chàng ăn mặc bụi bặm, đi xe phân khối lớn tới chung cư khiến cho chị em được dịp xuýt xoa bàn tán.
Hạ Vy cũng không khá hơn là bao, cô nhìn theo họ từ phía ban công, cảm thán một câu:
“Còn đẹp hơn trong hình nữa.”
Thiên Minh nghe được liền lấy tay điểm nhẹ vào trán Hạ Vy.
“Dám khen người khác trước mặt tôi.”
Hạ Vy chu môi:
“Tôi thấy họ đẹp thì khen. Có gì không được chứ?”
Thiên Minh bật cười:
“Đừng quên em là bạn gái của tôi.”
“Lát nữa phối hợp cho tốt.”
Hạ Vy nhăn nhở cười:
“Anh yên tâm. Tôi biết phải làm gì mà.”
“Anh ở đây đón bạn. Tôi ra ngoài một lát nha.”
Dứt lời, Hạ Vy chạy vội ra khỏi phòng. Cô nhớ dưới tầng một của toà nhà có cửa hàng tạp hoá. Hạ Vy muốn tới đó mua một chút nước lạnh và hoa quả để mời khách. Không thể để lại ấn tượng xấu ngay lần đầu gặp mặt được.
Khi Hạ Vy về tới nơi thì đám bạn của Thiên Minh đã bắt tay vào lau dọn. Mỗi người bọn họ cầm một chiếc khăn lau, “đánh bóng” tường và cửa kính.
Thiên Minh vui vẻ nói với họ:
“Hạ Vy tuy nhỏ tuổi hơn mấy cậu nhưng tất cả phải gọi cô ấy là chị nghe chưa?”
“Lát nữa chị dâu về đây em phải kể cho chị ấy chuyện đại ca hay bắt nạt mấy đứa bọn em.”
Cả đám nhao nhao lên:
“Phải đó.”
“Suốt ngày bắt bọn em tập luyện tới khuya như kiểu không có việc gì làm ấy.”
“Từ ngày có chị dâu là quên luôn bọn này.”
Thiên Minh lạnh lùng nói:
“Tôi tập lúc nào làm sao các cậu biết.”
“Lúc mấy người các cậu ngủ thì tôi luyện tập đó.”
Cậu thanh niên tóc vàng tủm tỉm cười:
“Có mà tập trên giường ấy.”
Thiên Minh không nhịn được mà cười thành tiếng. Anh quay đầu nhìn lại liền phát hiện ra Hạ Vy đứng ở cửa chính của căn hộ.
Thiên Minh vội vàng chạy tới bên cô, cầm túi đồ trên tay giúp Hạ Vy.
“Vợ anh vất vả rồi.”
Hạ Vy ngây người trong giây lát. Còn có kiểu gọi nhau là vợ chồng nữa sao?
Được. Muốn diễn thì Hạ Vy cô diễn tới cùng. Hạ Vy cúi chào mọi người rồi nói với Thiên Minh.
“Tiệm tạp hoá ngay chân chung cư mà. Anh nói các bạn nghỉ tay một lát đi. Để em gọt hoa quả.”
Dứt lời, cô quay sang nói với mấy anh chàng trong nhóm nhảy:
“Mọi người thông cảm nha. Tôi mới dọn tới đây nên đón tiếp chưa được chu đáo.”
Cậu thanh niên tóc vàng nhoẻn miệng cười, cầm lấy túi hoa quả trên tay Thiên Minh.
“Anh nghỉ ngơi uống nước đi. Em giúp chị Hạ Vy.”
Thiên Minh đưa mắt nhìn sang khiến người bên cạnh sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.
Cậu thanh niên hiểu ý, lập tức đứng tránh đường để Thiên Minh đi theo Hạ Vy vào bếp.
Thiên Minh nhìn Hạ Vy ra dáng vợ hiền dâu thảo liền cười tới híp cả mắt, thiếu chút nữa vấp phải chiếc xô nhựa trong phòng.
Đám đàn em không nhịn được mà ôm bụng cười. Xem ra lời Kiều Linh nói hoàn toàn là sự thật, trong mắt Thiên Minh hiện giờ chỉ có Hạ Vy. Những ngày tới nếu muốn đại ca “mát tính” hơn một chút chỉ có thể trông cậy vào Hạ Vy mà thôi.
Mấy cậu thanh niên vừa uống nước lạnh vừa chém gió trên phòng khách, không biết rằng có người muốn tranh thủ sự có mặt của họ để ai kia ngoan ngoãn nghe lời.
Thiên Minh lén lút lấy điện thoại, gửi đi một tin nhắn.
“Lát nữa mang đồ tới chúng tôi sẽ tự lắp đồ. Các anh có thể về luôn. Tiền công lắp đặt tôi tặng cho các anh.”
Anh chàng đang đi giao hàng đọc được tin nhắn mà mừng rơi nước mắt. Được về sớm lại không bị trừ tiền công thì còn gì bằng.
Anh ta vội vàng phản hồi:
“Cảm ơn anh trai.”
Thiên Minh tủm tỉm cười, ghé vào tai Hạ Vy thì thầm:
“Người tóc vàng là Alvin, người áo đen là Gil.”
Hạ Vy bật cười, Thiên Minh đang nhắc bài cho cô sao. Sợ cô không nhận ra bạn của “người yêu”?
Hạ Vy dừng tay, ngước nhìn Thiên Minh định nói cho anh biết bản thân cô đã “nghiên cứu” rất kỹ nên không có chuyện làm xấu mặt “chủ nợ” được. Chỉ có điều khoảng cách giữa hai người thật gần, gần tới mức lúc Hạ Vy quay sang môi của cô vô tình chạm vào môi Thiên Minh.
Hạ Vy còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì Alvin la lớn: