Sau đêm hoan ái ấy, người đàn ông đã rời khỏi giường vào phòng tắm mặc lại quần áo một cách chỉnh tề.
Lướt mắt nhìn sang chiếc giường nhìn cô gái vẫn đang say sưa ngủ ngon giấc. Bên cạnh còn xuất hiện thêm một vết màu đỏ, khiến cho người đàn ông có chút kinh ngạc.
Đêm qua anh ta chỉ là đoán cô gái mình lên giường là lần đầu tiên, còn nghĩ rằng cô đang nói dối lừa mình nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy đúng là không thể không tin. Anh ta cứ như thế mà cướp đi sự trong trắng của một thiếu nữ, lại còn là một thiếu nữ vừa mới trưởng thành, diện mạo của cô gái chính là điều nói lên tất cả.
- Sở Thắng Nam ?
Môi người đàn ông nhấp nháy gọi tên của cô.
Không nán lại lâu hơn, người đàn ông nhanh chóng rời đi chỉ để lại trên bàn một mảnh giấy và một tờ chi phiếu.
Đến tận gần buổi chiều, Thắng Nam mới lờ mờ tỉnh dậy.
Hé mở đôi hàng mo cong vút như cánh bướm khẽ chập chờn.
Vùng eo đau nhức, toàn thân ê ẩm nói rõ ràng tối qua đã xảy ra chuyện gì. Ngay cả cô cũng không nhớ rõ nữa rồi, cô chỉ biết mình bị hạ thuốc và bị một người đàn ông mang cô đè dưới giường lớn mà phá thân.
Thắng Nam khoé mắt ửng hồng nhìn lên trần nhà, ngón tay bạc nhợt siết nhẹ tấm chăn đắp vừa lộ ra nửa bầu ngực tròn trịa.
Cảm nhận được cả người mình vô cùng đau nhức và khó chịu, cô cố gắng ngồi dậy rời khỏi giường. Cô muốn mang bản thân dơ bẩn này của mình mang đi tẩy rửa sạch sẽ, cô không muốn khi trở về lại để cô của mình nhìn thấy cô trông bộ dáng tệ hại như vậy.
Cả nhà họ Sở bây giờ chỉ còn duy nhất mỗi mình cô, cả sự nghiệp sau này cũng phải dựa vào cô, cô không thể vì một chuyện lầm lỡ của bản thân mà hủy hoại cả tiền đồ sau này.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong cô mới chợt nhận ra cô không mang quần áo, lại càng nói đến là chiếc váy duy nhất đêm qua cô mặc cũng bị xé rách mất. Nghĩ đến đây đầu óc cô lại rối tung lên, cô với dáng vẻ trên người toàn là dấu vết được để lại sau đêm hoan ái hôm qua thì làm sao mà dám đi ra đường, cho dù phòng nghỉ của quán bar này có áo tắm nhưng có thì cũng không thể che đậy được dấu vết hoan ái trên người cô.
" RENG " điện thoại trong túi để bên ngoài của cô vang lên, ngay lập tức cô nhớ ra gọi điện thoại cầu cứu.
Chạy ra ngoài, bật máy lên nghe xem rốt cuộc là ai mà gọi cô vào giờ này vì trên điện thoại hiển thị là một số lạ.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng người phụ nữ.
" xin chào Thắng Nam tiểu thư, tôi là Tiểu Tư trợ lý của người đàn ông đêm qua đã cùng cô...nói trọng tâm chính là thiếu gia chúng tôi đã sai người mua vài mẫu thiết kế mới lên cho cô, phiền cô mở cửa giúp chúng tôi. "
Cô còn chưa kịp đáp lấy thì đầu dây bên kia đã nghe tiếng " tút tút "
- thiếu gia ? Chẳng lẽ là tên Lâm Thiếu Kỳ đó ? Không... không thể nào, anh ta rõ ràng đêm qua đã theo dõi mình ở phía sau.
Thắng Nam nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ khỏi đầu mình, tiến lại cửa " CẠCH "
- tiểu thư đây là quần áo mà thiếu gia đích thân chọn cho cô. Thiếu gia nói đây là bồi thường cho chiếc váy hôm qua vừa cô.
Cánh cửa mở ra là một cô gái đeo kính râm đen cô căn bản không thể nhìn thấy được mặt mũi của cô gái kia.
- có thể cho tôi biết danh tính của thiếu gia các người không ?
Thắng Nam cầm lấy quần áo trên tay cô gái kia, rồi mạo muội hỏi danh tính người đàn ông đêm qua cùng cô lên giường. Cô biết là cô sắp lấy chồng không thể dây dưa với bất kỳ người đàn ông nào nhưng oan có đầu nợ có chủ nếu như cô lỡ mang thai vì chuyện đêm qua thì ít ra cô cũng biết tìm ai tính sổ.
- ngài ấy chúng tôi gọi là Bạch thiếu. Ngoài ra tôi không biết gì về ngài ấy nữa, tiểu thư cô cũng mau chóng về nhà đi.
Cô gái kia hoàn thành xong nhiệm vụ thì đã rời đi.
Thắng Nam cũng nhanh chóng chọn đại một bộ quần áo trong số năm bộ trên tay rồi thay vào.
Lúc này cô cũng nhìn thấy được tờ chi phiếu và mảnh giấy vỏn vẹn vài dòng trên bàn.
" Lần đầu của cô là tôi cướp mất, nhưng tôi đã có vợ không thể cùng cô dây dưa. Chi phiếu này đủ cho cô ăn mặc sung sướng cả đời. Hẹn không gặp lại ! "
Trong thư viết rất rõ, cô và người đàn ông này là tuyệt đối không thể. Người đàn ông này cũng đã gạch rõ ranh giới với cô, cho dù thật sự cô vô tình bị dính thai đi nữa anh ta cũng sẽ không thể chịu trách nhiệm với cô.
Thắng Nam cầm trong tay tờ giấy bóp chặt, tờ chi phiếu trước mặt quả thật không phải là con số nhỏ, con số này quả thật có thể nuôi sống cả đời một con người nhưng nó là đối với người thường, còn cô là thiên kim danh giá sao có thể nuôi nổi cô.
~
- Thắng Nam con về rồi, cả đêm qua con rốt cuộc đã đi đâu ? Con không biết 2 hôm nay mình phải kết hôn sao mà còn chạy lung tung như thế.
Vừa vào đến nhà thì cô đã gặp ngay cô út của mình sắc mặt lo lắng nhìn cô.
- đêm qua con uống say quá nên đã ở nhờ nhà Mã Nhạc. Con thật không sao, cô yên tâm đi.
Cũng may cô phản ứng nhanh đã gọi điện cho Mã Nhạc hỏi chuyện trước, cũng may là Mã Nhạc thay cô nói dối nên cô mới có thể thành công thoát thân.
- lên nghỉ ngơi đi.
Thắng Nam trở về phòng, mệt mỏi nằm ra giường.
Tay lười biếng cầm điện thoại ấn nút gọi cho Mã Nhạc.
" Alo, Sở tiểu thư đêm qua rốt cuộc cậu đi đâu thế ? Nghe cô út cậu gọi hỏi tớ mà làm tớ suýt nữa bị lộ sơ hở rồi. "
" đêm qua mình say quá nên thuê khách sạn ngủ thôi, không sao. À mà chuyện gả thay... "
Nghe đến đây Mã Nhạc liền ủ rũ lên tiếng ngăn lại.
" mình xin lỗi không thể hoàn thành lời hứa giúp cho cậu. Ngày cậu kết hôn là ngày mà mình và Văn Doãn phải đi du lịch. Cho nên... "
" cậu đúng là thấy sắc quên bạn, nhưng không sao mình nghĩ lại rồi mình sẽ gả đi. Dù gì thì thế lực của người đàn ông mình lấy rất lớn nếu để anh ta biết mình đào hôn thì anh ta sẽ khiến Sở Thị nhà mình khó mà xoay sở mất. "
Mã Nhạc đầu dây bên kia vui vẻ mừng ra mặt khi nghe Thắng Nam nói sẽ thay đổi kế hoạch.
" thôi bye nhé, mình có việc rồi. "