Quý Kỳ khẽ đạp Quý Hựu An một cái, ra ngoài không cho cậu nắm tay, thương hại cậu cho cậu bắn một lần, nhưng cuối cùng lại mất rất nhiều thời gian.
Thị trấn nhỏ ở Giang Nam khác rất nhiều với thành phố ở phía Bắc.
Phong cảnh khác nhau, tâm trạng cũng thay đổi, hiếm khi có thể ra ngoài thư giãn, Quý Kỳ cũng dịu dàng hơn, thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường.
“Bọn họ đều đang nhìn chị kìa.” Quý Hựu An không muốn nhìn ai ngoài Quý Kỳ: “Hay là bây giờ chúng ta đi về đi.”
Cậu em trai này của cô đúng là tự kỷ thật rồi.
Lúc trước khi ở Bình Xuân, ngoài việc đi mua đồ thì cậu không muốn đi đâu, không muốn nói chuyện với những người khác.
Cô không định ép Quý Hựu An bước vào thế giới mà cậu không muốn nhìn, nhưng Quý Kỳ vẫn nhíu mày nói: “Bọn họ nhìn chị thì có sao đâu, chị cũng không phải là của bọn họ, không tin chị còn không tin chính bản thân em ư? Chẳng phải em luôn muốn đến đây chơi ư?”
Mặc dù chị nói rất có lý nhưng Quý Hựu An vẫn muốn ở nhà với Quý Kỳ hơn.
Hoặc là làm việc khác.
Quý Hựu An giả bộ gật đầu đồng ý, sau đó nhân cơ hội Quý Kỳ không để ý, cậu dùng tốc độ nhanh như chớp nắm lấy tay cô: “Chúng ta đi dạo đi!”
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của người phụ nữ bị cậu nắm chặt trong tay, hơi lạnh, cậu có thể dùng tay mình để sưởi ấm cho cô.
Đúng rồi, còn có một thứ khác có thể sưởi ấm cho cô.
Quý Hựu An đút một tay khác vào túi quần, tìm được điều khiển dương v*t giả trong túi, bật mức rung thấp nhất.
Lỗ nhỏ rung lên khiến Quý Kỳ cứng đờ, cô nắm lấy tay Quý Hựu An bóp mạnh, lập tức lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, không có gì khác thường.
Nếu không phải Quý Hựu An ở gần đến mức có thể thấy vành tai đỏ bừng của cô, chấm co, cũng biết thứ kia do chính tay cậu nhét vào, thì có lẽ cậu sẽ nghi ngờ liệu dương v*t giả mình mua có bị hỏng hoặc cậu chưa hề nhét vào hay không.
Ra ngoài Quý Kỳ cũng không được cởi bộ đồ thỏ ra.
Bị Quý Hựu An làm đến mức cả người mềm nhũn, cô không còn sức phản kháng, không những không thể cởi đồ ra mà lỗ nhỏ cũng không được rửa sạch, người đàn ông còn đeo một đôi tất chân màu đen dài đến đầu gối cho cô, trước khi đi nhét một chiếc dương v*t giả không quá to để chặn t.inh d/ịch lại, kéo khóa của bộ đồ thỏ lên để phòng trường hợp dương v*t giả rơi xuống.
Cho nên, dưới chiếc áo gió mỏng trông rất ngầu của Quý Kỳ là một bộ đồ thỏ d*mđãng, cùng một chiếc dương v*t giả cắm trong lỗ nhỏ.
Nếu hoàn toàn phớt lờ những người đi đường, tưởng tượng tất cả bọn họ thành củ cải thì đi dạo phố vẫn rất thú vị.
Quý Hựu An cúi đầu nhìn vành tai càng ngày càng đỏ của Quý Kỳ
“Chị.” Cậu nhỏ giọng ghé sát vào tai cô: “Lỗ nhỏ bị dương v*t giả chơi có sướng không? Có chảy nước hay không?”
“Tắt đi.” Quý Kỳ duỗi tay nhéo eo Quý Hựu An một cái.
Để vậy mà có thể đi dạo phố thì mới là chuyện lạ.
“Không được.”
Che túi quần của mình, Quý Hựu An đắn đo một hồi rồi mở mức rung cao hơn.
Sau đó khi có người đi ngang qua, cậu thuận thế ôm lấy Quý Kỳ đang run rẩy, giả bộ quan tâm hỏi cô: “Bụng lại đau đúng không? Em đã nói tới tháng thì đừng đi dạo phố mà, nếu không thì chúng ta về đi?”