Quỳ Kỳ lúng túng nhìn bàn ăn, hai chân mềm nhũn, phải đỡ tường mới đi được hai bước.
“Đi đâu vậy, để em đỡ chị.” Quý Hựu An đặt tay lên eo Quý Kỳ, theo bản năng trượt xuống mông cô, cậu dám giơ tay thề là mình không hề cố tình làm vậy.
Nhưng Quý Kỳ không tin.
Không nói đến việc Quý Hựu An dùng g.ậy th/ịt quá mức như vậy có dẫn đến tàn phế hay không, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ có ngày thận cô đuối sức mất.
Hất hai tay Quý Hựu An ra, Quý Kỳ liếc nhìn cậu cảnh cáo: “Kiềm chế một chút, chị không muốn mấy năm nữa lại không có gậy mát xa để dùng đâu.”
“Em không có…”
“Chị vào nhà vệ sinh.” Nói xong, Quý Kỳ còn chêm thêm một câu: “Không được đi vào.”
“Em thật sự không có…”
Nhưng Quý Kỳ hoàn toàn không tin lời cậu nói, dù Quý Hựu An có giải thích thế nào thì cô cũng đề phòng không cho cậu chạm vào mình y như phòng cướp vậy.
Tiếc cho chiếc tạp dề khoả thân kia, cậu còn muốn nhìn cô mặc nữa, hay là lên mạng mua vài món đồ thú vị đi! Nghĩ đến là phải làm ngay, đến lúc Quý Kỳ tắm rửa sạch sẽ thay sang một bộ đồ khác rồi bước ra thì Quý Hự An đã chốt được một đống đồ chơi tình thú rồi.
“Đang làm gì vậy?” Quý Kỳ tò mò với người qua muốn nhìn xem Quý Hựu An đang làm gì.
“Không có gì không có gì.”
Quý Hựu An muốn cho cô một bất ngờ nên đã tắt giao diện từ trước.
Không cho xem thì thôi, con nít lớn rồi cũng phải có bí mật nhỏ cho riêng mình. H/uyệt Quý Kỳ khoanh chân ngồi trên sô pha, đặt laptop lên đùi, mở thư mục công việc ra, chuẩn bị làm việc theo thói quen.
“Chị không nghỉ ngơi à?” Quý Hựu An nhìn Quý Kỳ bằng ánh mắt trông mong, kéo kéo quần áo của cô.
Hình như Nhan Mục đã nói cô không cần giải quyết những vụ án mà Từ Hạ Lan giao nữa.
“À, đúng rồi.”
Quý Kỳ đóng máy tính lại, nhưng bỗng nhiên không biết phải làm gì, ngày trước lúc nghỉ ngơi cô sẽ nằm trên giường ngủ bù, nhưng hôm qua cô đã ngủ cả ngày rồi, thế nên chẳng buồn ngủ chút nào cả.
“Bình thường em làm gì ở nhà vậy?” Cô qua đầu hỏi Quý Hựu An.
“Vẽ tranh.”
“Còn gì không?”
“Nhớ chị nữa.”
Được rồi, hai người họ đúng là chị em, nhìn từ một góc độ nào đó thì đều nhàm chán như nhau.
“Chị ơi.” Quý Hựu An đặt máy tính trên đùi Quý Kỳ sang một bên, sau đó bé cô ngồi lên đùi mình, cuối cùng bật TV mở đại một kênh nào đó: “Nếu thật sự không biết làm gì thì chi bằng chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi đi.”
Hệ thống sưởi trong chung cư hoạt động rất tốt, Quý Kỳ chỉ mặc một chiếc váy bằng vải cotton cũng không thấy lạnh, chấm co, lại thuận tiện để Quý Hựu An hành động.
Cậu dùng một tay để giữ chặt Quý Kỳ ngồi trên đùi mình, một tay khác lần vào váy cởi quần lót cô ra rồi nắm chặt trong tay.
“Quý Hựu An, không được!”
Quý Kỳ vươn tay muốn giật lại quần lót của mình.
Nhưng chàng trai lại giơ bàn tay đang cầm quần lót lên cao, Quý Kỳ với không tới. Càng nghĩ càng giận, Quý Kỳ cầm lấy cánh tay khác của cậu rồi há miệng cắn một cái lên đó: “Đưa cho chị!”
“Không đưa, em muốn sờ h/uyệt nhỏ d*mđãng để trần của chị để nghỉ ngơi một ngày.”
Quần lót bị cậu vào vứt về phía phòng ăn, sau đó cậu không cho Quý Kỳ cơ hội, lập tức đè Quý Kỳ xuống sô pha hôn, chấm co, tay cũng sờ vào h/uyệt nhỏ, bắt đầu xoa nắn hạt đậu của cô.
Sau khi hôn xong, cơn giận của Quý Kỳ đã bị quét sạch.
Cô dùng sức đẩy người đàn ông ra khỏi người mình, hừ lạnh một tiếng rồi mở điện thoại lên vui vẻ chơi Anipop.