Trái Cấm - Ngũ Linh Nhị Tam

Chương 10



Thằng nhóc thối này.

Khóe miệng Quý Kỳ cong lên, tắt màn hình điện thoại. Nghĩ ngợi một hồi, cô lại mở điện thoại, bấm vào tin nhắn ấy trả lời: “Nếu như chị về muộn, thì em cứ đi ngủ trước đi.”

Văn phòng luật sư Vạn Kỳ là văn phòng luật sư không xếp nhất cũng xếp nhì ở Bình Xuân, à không, phải là không xếp nhất cũng xếp nhì trên cả cái nước Trung Quốc này.

Tốc độ phát triển nhanh, phạm vi kinh doanh rộng, khối lượng công việc cực kì lớn, điều đó có nghĩa là tình trạng làm việc của các luật sư trong công ty về cơ bản có thể tương đương với hai mươi bốn giờ trong một ngày. Trên mạng thường có người phàn nàn rằng công việc của họ là 996, nhưng bọn họ thì không như thế, họ là 007.

996: Làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, liên tục trong 6 ngày, là văn hóa làm việc khá phổ biến ở Trung Quốc. Còn 007 mình đoán là làm việc từ 0 giờ hôm nay đến 0 giờ hôm sau, liên tục trong 7 ngày.

Vạn Kỳ... Vạn Kỳ... Kỳ...

“Quý Kỳ, đến văn phòng của tôi một chuyến.”

Văn phòng có tiếng gõ cửa, Quý Kỳ không cần ngẩng đầu cũng biết là ai đang đứng trước mặt cô. Không muốn để cho mấy đồng nghiệp trong văn phòng nhận ra điều gì khác lạ, cô ngẩng đầu lên, lịch sự đứng dậy, đi theo người đàn bà ấy lên văn phòng ở một tầng khác.

“Rốt cuộc là con muốn làm cái gì đây?” Vừa ngồi xuống ghế văn phòng của mình, người đàn bà liền nhìn Quý Kỳ bằng ánh mắt sắc lẹm đầy áp bức rồi mắng: “Năng lực của con không có kiện tụng thì không thể hiện được, chỉ có tiếp nhận công việc kiện tụng sở trường của con mới có thể khiến các đối tác khác chú ý đến sự tồn tại của con. H/uyệt  Hơn nữa từ đại học đến nghiên cứu sinh, môn học chính của con vẫn luôn là sở hữu trí tuệ. Mẹ thực sự không thể hiểu con đang làm cái trò gì trong phòng tài chính M&A nữa.”

Quý Kỳ không nói gì, cô thậm chí còn không muốn vào cái văn phòng này.

“Nói gì đi!”

“Con không thích kiện tụng.”

“Vậy con nói thử xem rốt cuộc con thích cái gì?”

“Cho con chút ít tự do này cũng không được sao hả mẹ!”

Từ Hạ Lan, và cũng là mẹ ruột trên danh nghĩa của Quý Kỳ nở một nụ cười chế giễu khinh thường, như thể bà ta nghe thấy một câu chuyện vô cùng mắc cười nào đó: “Tự do? Có phải con cảm thấy sống như bố con, có nghĩa là tự do à?”

Khi cô và Quý Hựu An còn nhỏ, Từ Hạ Lan đã ly hôn với Quý Dĩ – bố của Quý Kỳ. Quý Kỳ theo Hứa Hạ Lan, còn Quý Hữu An thì theo Quý Dĩ.

Quý Kỳ chưa từng nghĩ rằng theo ai thì tốt hơn, bởi vì cả hai người bọn họ đều không phải là bố mẹ mẫu mực.

Một người phụ nữ ở độ tuổi hơn năm mươi vẫn giữ gìn rất tốt, tính ra trông còn trẻ hơn ít nhất mười tuổi. Đuôi mắt xếch, đôi lông mày sắc lẹm và bộ vest thẳng tắp chỉnh tề, bất kỳ ai cũng có thể nhận ra bà ta là một người phụ nữ độc lập và rất chiến. chấm co

Thấy Quý Kỳ không chịu nói gì với mình, Từ Hạ Lan đổi chủ đề khác, nói: “Mẹ nghe nói hôm qua có người tới tìm con, là Quý Hựu An có đúng không?”

“Không muốn thừa nhận cũng không sao, mẹ xem camera cũng biết được rồi. Nó tìm con làm gì? Đòi tiền con? Hay là nhờ con tìm việc cho nó? Nghe nói tốt nghiệp đại học rồi, cũng không biết tìm một công việc đàng hoàng, hừ, học vẽ vời, thật là giống y chang tính của bố con vậy.”

“Em ấy cũng là con trai của mẹ.” Quý Kỳ ghét nhất là thái độ của Từ Hạ Lan với Quý Hựu An.

Cứ như thể em ấy vốn dĩ không phải do chính bà ta sinh ra vậy.

“Mẹ chưa từng đẻ ra thứ con trai vô tích sự như vậy.” Từ Hạ Lan thờ ơ gõ bàn mấy cái, nói bằng giọng điệu mà bà ta vẫn luôn dùng để ra lệnh cho Quý Kỳ: “Mặc kệ nó đến tìm con làm gì, mau đuổi nó đi là được. Đừng để nó ảnh hưởng đến công việc của con.”

Học hành, học hành, học hành. Công việc, công việc, công việc.

Ngoài bốn chữ này ra bà ta chẳng còn thứ gì khác.

Phải học tập chăm chỉ, liên tục vượt cấp, tuyển thẳng trường đại học, tuyển thẳng nghiên cứu sinh, học ngành gì, vào trường đại học nào, đến văn phòng luật sư tốt nhất để làm việc, chấm co, thăng tiến trở thành luật sư cao cấp càng nhanh càng tốt, rồi trở thành phụ tá.

Cuộc sống của cô đã được sắp đặt kể từ khi cô bắt đầu sống chung với Từ Hạ Lan.

“Mẹ đã nói chuyện với luật sư dẫn đầu về vụ án vi phạm nhãn hiệu này.”

“Con không đi.”

“Quý Kỳ!”

“Con không đi.”

Khác với khuôn mặt lộ rõ sự tức giận của Từ Hạ Lan, Quý Kỳ rất bình tĩnh, thậm chí đã đến mức thờ ơ. Hai người có nét mặt hao hao nhau, cứ như vậy mà nhìn nhau chằm chằm, không ai chịu nhường ai.

“Con quên những gì con đã hứa với mẹ rồi sao?” Từ Hạ Lan hít một hơi thật sâu, nhắc lại lời mà bà ta thường dùng để hoàn thành mục đích lúc trước: “Chính con đã nói, chỉ cần mẹ để con ở cùng Quý Hựu An cho đến khi nó khỏi bệnh, sau này cho dù là chuyện gì, con cũng đều nghe lời mẹ.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.