“Hình như là mùi thụy hương và mùi hoa lan, còn có mùi ngọt ngọt như sữa nữa!” Hứa Ứng lại ngửi tay phát nữa.
Ngoan Thất nói: “Tởm quá!”
Hứa Ứng tạ lỗi với Nguyên Vị Ương nói: “Nguyên huynh đệ, ta còn chưa cám ơn ngươi đã giúp đỡ ta dọc đường, giờ lại liên lụy tới ngươi, trong lòng ta rất bất an.”
Nguyên Vị Ương lắc đầu nói: “Ta tới tìm ngươi, sao lại không ra tay giúp đỡ cho được? Còn bị lão tổ tông của Chu gia bắt ở lại thì không liên quan gì tới ngươi, là ta chứng kiến Thủy Khẩu miếu xảy ra biến cố, không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ nên mới đi tới nơi này. Ngươi đã nhắc nhở ta, là ta không may thôi.”
Hứa Ứng cười nói: “Ngươi chịu tới tìm ta bắt cá, ta cũng rất vui mừng.”
Nguyên Vị Ương lắc đầu: “Ta tới tìm ngươi là để trao đổi ảo diệu trong việc vận hành và tu luyện thần thức, không phải tới bắt cá.”
Hứa Ứng lẩm bẩm nói: “Còn có thể cùng đi đào cá trạch nữa. Ngươi đã bắt tôm bao giờ chưa? Khi bắt phải thật cẩn thận, từ từ thò tay ra, tay phải thật nhanh, nếu không bọn chúng sẽ nhảy ra sau tay ngươi, nhảy lên mặt ngươi.”
Lão đầy tớ áo xanh Kiêu bá thần sắc lo lắng, thấy hai mắt Nguyên Vị Ương sáng rực lên, hiển nhiên đã bị người nào đó nói tới mức động tâm.
“Thằng nhóc con!”
Lão đang định phát tác nhưng Chu Tề Vân đang đứng trước mặt. Ở bên vị đại nhân cường đại nhất này, lão không thể phát tác nổi.
Nguyên gia nhân khẩu thiếu thốn, đến thế hệ của Nguyên Vị Ương thậm chí không mấy con cái có thể sống tới tuổi trưởng thành, thế gia cổ xưa này sắp bị gạch tên khỏi trần gian, vì vậy Kiêu bá cũng lo cho an nguy của Nguyên Vị Ương, không muốn hắn ở quá gần phần tử nguy hiểm này.
Một lúc lâu sau, trên bầu trời có mây lành bồng bềnh, chỉ thấy trong áng mây có bóng rồng ẩn hiện, khi đến trước mặt mới thấy là bốn con thần long kéo một cỗ xe báu tới đây.
Con rồng đó là Long thần, mang theo khí hương hỏa nồng đậm, có lẽ là tượng rồng bằng gỗ hoặc bằng đá, được thờ cúng lâu ngày, vì vậy có năng lực cưỡi mây đạp gió.
Chu Tề Vân leo lên xe, Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương cũng lên theo. Chiếc xe này nhìn bề ngoài không lớn, nhưng bên trong mênh mông, Ngoan Thất cúi đầu trườn vào, phát hiện cho dù mình có nằm nhoài trong xe cũng thừa sức.
“Chẳng lẽ là pháp bảo?” Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Bốn con thần long kéo chiếc xe cưỡi mây chạy về phía xa.
Hứa Ứng vén rèm xe nhìn ra ngoài, chỉ thấy mây trắng lượn lờ, xe kéo đi xuyên mây mù, hơi ẩm rất đậm, chẳng mấy chốc trong xe đã ướt sũng.
Trên người bốn con thần long đang kéo xe cũng có giọt nước, thi thoảng trong tầng mây còn có sấm sét đánh trúng thần long, làm lóe lên ánh lửa. Mỗi lúc như vậy lại ngửi được mùi khí hương hỏa.
Hứa Ứng đóng cửa xe lại, nhìn ra ngoài qua ô cửa lưu ly, tránh cho hơi ẩm trong xe quá đậm.
Lại thấy chiếc xe kéo chạy ra khỏi tầng mây, đột nhiên một dải núi sông tráng lệ lọt vào tầm mắt, đỉnh núi cao vạn trượng, chót vót như được tước gọt, nhô thẳng từ mặt đất lên. Không biết trong núi có sinh vật đáng sợ gì phát ra từng tiếng rống, tạo thành từng tầng sóng âm mắt thường cũng có thể thấy được, lan tỏa ra ngoài!
Khí hương hỏa trên người bốn con thần long cũng bị phá vỡ ít nhiều, thân hình không ổn định, mây mù dưới chân tán loạn, xe kéo nghiêng ngả kịch liệt.
Chu Tề Vân hừ một tiếng, âm thanh không lớn nhưng trong ngọn núi tráng lệ này lại đột nhiên có sấm sét đan xen, cứ như có người khổng lồ vô hình giơ quyền đập xuống chỗ có tiếng rống, khiến cho sơn cốc kia rung chuyển kịch liệt.
Tiếng rống ngưng bặt.
Ngoan Thất khen: “Bạch mi lão tổ thật bá đạo, ông nội ta thua dưới tay hắn cũng không oan!”
Hứa Ứng nhìn ra ngoài cửa sổ, bốn con thần long kéo xe đi vòng qua đỉnh núi lớn, chạy xuyên qua khe sâu giữa hai ngọn núi, bên dưới là con sông lớn sáng rực, nhìn từ trên xuống như một dải băng màu bạc, tỏa ra ánh nắng, sóng nước lấp loáng.
Y thấy loáng thoáng có ngư long nhảy từ trong sông lên.
Giang sơn như tranh vẽ, tráng lệ như bài ca.
Bốn con rồng kéo xe chạy thêm không biết bao nhiêu dặm, nhưng vẫn không thấy thành thị của nhân loại. Hứa Ứng đột nhiên nghĩ tới một chuyện đáng sợ: ”Rốt cuộc vùng đất mới rộng tới mức nào?”
Vì sao bay bao lâu rồi vẫn không thấy Linh Lăng thành?
Y thậm chí không thấy Tương giang Tiêu thủy. Ngoài ra Vĩnh Châu thành cũng ngay gần đó, vì sao cũng không thấy Vĩnh Châu?
Y dõi mắt nhìn lại, đâu đâu cũng là những dãy núi lớn nguy nga, cao vút tận tầng mây, trong lòng không khỏi sợ hãi, ở đây không có nơi nào khiến cảm thấy quen thuộc.
“Khi ta đi vào vùng đất mới, vùng đất mới đã sinh trưởng dọc hai bên bờ Nại Hà, kéo dài khoảng tám trăm dặm.”
Chu Tề Vân nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Ta cũng không biết trong thời gian này, vùng đất mới lại lớn thêm bao nhiêu.”
Một gốc cây nguy nga khổng lồ lọt vào tầm mắt, tán cây vượt qua cả dãy núi, mây mù lơ lửng dưới tán cây.
Hứa Ứng lại thấy Nại Hà, gốc cây nguy nga này sinh trưởng ngay ở khúc ngoặt của Nại Hà, dòng sông cũng phải đổi hướng vì gốc cây này.
“Là cây hòe!” Ngoan Thất thò đầu tới gần cửa sổ, con mắt dán sát song cửa nhìn ra ngoài, nhận ra loại cây này.
Hứa Ứng trợn tròn hai mắt, y chưa bao giờ thấy cây hòe lớn như vậy!
“Cây cối là tiên do trời sinh, chỉ cần thân cây không khô héo, không đứt gãy, rễ cây không bị côn trùng đục khoét gặm nhấm, nó có thể sống sót muôn đời. Gốc cây này cũng vậy.”
Chu Tề Vân bồi hồi nói: “Gốc hòe này đã sinh trưởng không biết bao nhiêu lâu rồi, có thể nói là hòe tiên ở cõi trần. Tuy nó sinh trưởng ở nơi không thích hợp như cõi âm, nhưng chính vì vậy không ai tới chặt cây, sống sót bao đời, trở thành cây tiên. Cây hòe lớn này còn gọi là dương hòe, là thứ chí dương chí cương của cõi âm, nơi này là bách quỷ bất xâm! Ngươi có thể cảm nhận được tinh thần của cây hòe này.”
Hứa Ứng nghe vậy, lan tỏa thần thức, quả nhiên phát hiện trong cây hòe nguy nga kia có một thần thức cổ xưa đang thong thả vận hành, dày nặng, trầm lắng, cổ xưa, lại sâu xa.
Y không biết cây hòe đang nói gì, có lẽ là những lời ngâm xướng vô nghĩa, lại giống như đang trình bày cảm ngộ của bản thân đối với sinh mạng, đối với đại đạo. Đối với sinh mạng cổ xưa như nó, dường như ngôn ngữ đã không còn ý nghĩa.
Trên cây có rất nhiều hoa hòe, đang mùa xuân, chính là lúc hoa hòe nở, trên cây toàn những bông hoa hòe vàng rực đóa nở đóa không, nhưng hương thơm đã tràn ngập.
Hứa Ứng ngửi thấy mùi thơm, chỉ thấy không ngờ nguyên khí lại lặng lẽ tăng cường!
“Rõ ràng đây là một vùng đất quý thích hợp để tu luyện, đến khi hoa hòe nở, không khéo thiên địa nguyên khí còn nồng đậm hơn!”
Cỗ xe rồng chạy thẳng về phía cây hòe này, khi đến dưới tán cây hòe, Hứa Ứng mới phát hiện nơi này còn có một cung điện cổ xưa, có con cháu Chu gia ra ra vào vào. Khi đến trước cung điện, Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, trên đó có viết chữ Triện.
“Hòe Hoa cung phúc địa.” Hứa Ứng đọc thầm trong lòng, không lên tiếng.
Loại văn tự này là của thời thượng cổ, quả chuông cũng không nhận ra, y cảm thấy mình không nên khoe khoang trước mặt Chu Tề Vân thì hơn.
Có lẽ Hòe Hoa cung phúc địa là tiền nhân phát hiện tu luyện dưới tán cây hòe làm ít mà hưởng nhiều, nên coi nơi này là động thiên phúc địa, xây dựng cung điện này.
Nhưng không biết vì sao tiền nhân lại từ bỏ Hòe Hoa cung. Bây giờ vùng đất mới xuất hiện, cao thủ Chu gia tìm ra nơi này nên coi nó là cứ điểm thăm dò vùng đất mới.
---------------
“Như vậy, vì sao tiền nhân lại vứt bỏ nơi này?”
Hứa Ứng thầm khó hiểu: “Thiên địa nguyên khí ở nơi này rất nồng đậm, là một phúc địa, theo lý mà nói nó sẽ khiến người ta tranh chấp không ngừng chứ. Nếu nơi đây là cõi âm, chắc phải có âm thần hoặc cường giả âm phủ chiếm giữ chứ không phải bỏ trống thế này.”
Cỗ xe rồng chậm rãi hạ xuống, đã có người mở cửa cung từ trước, bốn con thần long mở đường, chạy vào Hòe Hoa cung.
Chu Tề Vân xuống xe, dặn dò lão đầy tớ tới nghênh tiếp: “Bố Y, ngươi dẫn Hứa công tử và Nguyên công tử tới xem thử [Đà Ẩu tiên thư].”
Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương đi xuống xe rồng, lão đầy tớ tên là Bố Y cúi người nói: “Hai vị công tử, mời theo ta.”
Lão đầy tớ áo xanh Kiêu bá nhìn hắn thêm một lượt, biết lão đầy tớ này của nhà họ Chu có tu vi thâm sâu khôn lường, là tổng quản nội phủ của Chu gia, được ban cho họ Chu, tên là Chu Bố Y.
Hứa Ứng tự ý phát động Thái Nhất đạo dẫn công, hương hoa trên bầu trời cuồn cuộn kéo tới, mang theo nguyên khí dồi dào, hóa thành khu ruộng trồng đạo lớn hơn một mẫu, đạo chủng không ngừng bay vào cơ thể Hứa Ứng.
Ngoan Thất thấy vậy cũng tự phát động Đại Nhật đạo dẫn công, chỉ thấy tu vi không ngừng tăng cường, trong lòng thầm khen: “Tu luyện ở nơi khác thì chỉ được một lúc vào buổi sáng, còn dưới gốc cây hòe lớn này lại có thể tu luyện cả ngày cả đêm. Chỉ tiếc thời gian hoa hòe nở chỉ cỡ nửa tháng.”
Nhưng cho dù chỉ nửa tháng thôi cũng tương đương với tu luyện ở bên ngoài một năm. Chưa kể ngày hoa nở nhiều nhất còn chưa đến!
Huống chi nguyên khí ẩn chứa trong hương hoa của cây hòe đã gần bằng Thuần Dương nguyên khí, giảm bớt không biết bao nhiêu trình tự rèn luyện nguyên khí.
Lão đầy tớ Chu Bố Y thấy một người một rắn ngông nghênh như vậy, trong lòng cười lạnh nói: “Yêu tu!”
Nguyên Vị Ương kinh ngạc nhìn khu ruộng trồng đạo lớn gần một mẫu trên đỉnh đầu Hứa Ứng, nhanh chóng nhận ra diệu dụng nói: “Hứa yêu vương, môn công pháp của ngươi thật đặc biệt, ta thấy ngươi tu luyện khác hẳn những yêu tu khác, dường như là một con đường đặc biệt, cực kỳ bất phàm.”
Hứa Ứng nói: “Đây là phương pháp trồng đạo, ta vô tình lĩnh ngộ được. Nếu ngươi muốn học, ta có thể dạy ngươi.”
Nguyên Vị Ương suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta cần hỏi mẫu thân rồi mới trả lời ngươi được.”
Hứa Ứng lấy làm khó hiểu, không biết vì sao học phương pháp trồng đạo mà còn phải hỏi cha mẹ.
Kiêu bá lại thầm chấn động: “Vị Ương định trao đổi công pháp với hắn? Chỉ có chuyện lớn như trao đổi công pháp mới cần hỏi chủ mẫu! Nhưng Công pháp Nguyên gia đâu thể khinh suất phơi bày cho người khác? Phương pháp trồng đạo này là gì mà đòi sánh ngang với công pháp tổ truyền của Nguyên gia?”
Ánh mắt lão nhìn về phía Hứa Ứng đã đầy cảnh giác: “Thằng nhóc lừa đảo! Nếu ta không đi theo bên cạnh, chỉ e công pháp của Nguyên gia đều bị nó lừa mất!”
Hứa Ứng đi theo Chu Bố Y tới một căn đại điện, chỉ thấy trong điện có nam có nữ, có già có trẻ, hoặc đứng hoặc ngồi hoặc nằm, muôn hình vạn trạng.
Có người mọc ra ba đầu sáu tay, cái cổ duỗi ra rất dài, cầm ba quyển sách ba cây bút cả đằng trước đằng sau, nhìn chằm chằm vào sách tô tô vẽ vẽ.
Còn có người mọc mắt trên trán, hai tay cũng mọc rất con mắt, như muốn quan sát kinh văn lơ lửng trên không trung theo những góc độ kỳ quái.
Lại có người ngửa đầu ngủ say, tiếng ngáy như sấm, trong đầu lại có thần thức lan tỏa, lơ lửng trên không trung như bong bóng. Hồn phách đang ngồi trong bong bóng, nhìn chằm chằm vào kinh văn bồng bềnh trên không, liên tục thử nghiệm các loại công pháp.
Còn có người bên cạnh đầy rẫy sách vở và trang giấy, chồng chất như núi, vây xung quanh hắn. Hắn có tới mười tám cánh tay, không ngừng mở các loại điển tịch, tra cứu kinh văn.
Có người rầu rĩ tới mức bạc đầu, có người tự lẩm bẩm như phát điên, còn có rất nhiều người vò đầu bứt tóc tới mức trụi lủi.
Đột nhiên có người cười ha hả la lớn: “Ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi!”
Sau đó không ngừng nôn ra từng ngụm máu, bị người khác tát cho một cái, quát: “Súc sinh, ngươi thì hiểu cái gì?” Lúc đó mới tỉnh táo lại.
Kinh văn lơ lửng giữa không trung chính là từng tờ giấy vàng, trên đó có văn tự viết tay, xem chữ viết có lẽ là của nữ, cực kỳ thanh tú.
Những tờ giấy vàng này tỏa ra ánh sáng, ánh sáng chiếu rọi văn tự lên không trung, để mọi người trong cung điện đều có thể đọc được.
Ngoan Thất phấn khích khó tả, nói với Hứa Ứng: “Nơi này có sách để đọc! Một trăm năm qua ta đã đọc hết sách trong nhà rồi! Ta đọc nhiều sách lắm, có gì không biết thì các ngươi có thể hỏi ta!”
Lão đầy tớ Bố Y nói: “Hứa công tử, Nguyên công tử, những văn tự này chính là nội dung của [Đà Ẩu tiên thư].”
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, nội dung của [Đà Ẩu tiên thư] là từ đạo dẫn công cơ bản, tới Thải Khí, Khấu Quan, Giao Luyện, Nhị Khấu Quan, Trùng Lâu, Dao Trì, Thần Kiều, Tam Khấu Quan, tiếp đó phi thăng.
Đây là một bộ “công pháp yêu tộc” hoàn chỉnh!
Ngoài ra còn có nội dung khác, có lẽ là pháp thuật thần thông và kinh văn đan phương.
“Cái này có gì cần phá giải?” Hứa Ứng không hiểu gì cả.
Theo y thấy, [Đà Ẩu tiên thư] đã viết hết sức rõ ràng trình tự tu luyện, mỗi bước nên tu hành ra sao đều được ghi chép cực kỳ tỉ mỉ. Chỉ cần tu luyện tuần tự từng bước một, sẽ không có vấn đề gì lớn.
Nhưng trong cung điện này, một loạt nhân tài thiên tài của Chu gia lại đọc sách tới bạc đầu, khổ sở tìm cách lĩnh hội, thậm chí tra cứu rất nhiều điển tịch, có vẻ rất khó phá giải.
“[Đà Ẩu tiên thư] là công pháp luyện khí cho nữ giới, nếu nam tử tu luyện, e rằng sẽ tổn thất nguyên dương.”
Hứa Ứng xem qua một lượt là nhận ra vấn đề, nếu tu luyện [Đà Ẩu tiên thư], không bao lâu sau nguyên dương sẽ mất hết, hóa thành nguyên âm, biến thành ngoài nam trong nữ.
Nếu nữ giới tu luyện thì không thành vấn đề, ngược lại tiến bộ thần tốc. Nhưng dường như môn công pháp này cũng có một số chỗ miêu tả không tỉ mỉ, hình như không được trọn vẹn.
Y xem qua một lượt phần pháp thuật thần thông trong tiên thư, cũng là loại phải phối hợp với công pháp mới có thể thi triển, không học công pháp, e rằng không phát huy được uy lực.
Nhưng Nguyên Vị Ương lại rất hứng thú với [Đà Ẩu tiên thư], xem xét từ đoạn mở đầu, có vẻ rất tỉ mỉ.
Hứa Ứng đi tới bên cạnh hắn, nói nhỏ: “Nguyên huynh đệ, đây là công pháp cho nữ giới tu luyện, nam tử không thể tu luyện.”
Nguyên Vị Ương nói nhỏ: “Ta cảm thấy môn công pháp này có vẻ rất thích hợp với ta, hình như có chỗ bổ sung cho na pháp của Nguyên gia ta.”
Kiêu bá sắc mặt âm trầm, xuất hiện sau lưng bọn họ, giơ tay tách hai người bọn họ ra: “Công tử, đầu hai người các ngươi sắp chạm vào nhau đến nơi rồi, chú ý chừng mực.”
Lúc này Hứa Ứng lại chú ý thấy có hơn mười lão già khác râu tóc bạc trắng, ngồi trong đại điện, không quan sát kinh văn lơ lửng mà nhìn chằm chằm vào một cành trúc xanh biếc lơ lửng trên đàn tế trong đại điện.
Đây là một thẻ ngọc màu xanh lá.
Thẻ ngọc dài khoảng một thước, xanh biếc trong trẻo, như được điêu khắc từ ngọc tốt, lại như cây trúc vừa mọc từ dưới đất lên, có vẻ như còn ngửi được mùi trúc thoang thoảng.
Trên tấm ngọc trúc này có viết một hàng chữ, là kiểu chữ Triện!
Trái tim Hứa Ứng đập thình thịch một hồi: “Đây mới thật là [Đà Ẩu tiên thư]! Không đúng, không phải [Đà Ẩu tiên thư]! Văn tự viết trên ngọc trúc này là Thái Âm Nguyên Dục công!”