Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 38: Bịa đặt lung tung



Mọi người trong miếu vội vàng vận [Đạo Chân Toàn Cơ tường giải] theo chiều thuận, chỉ cảm thấy liên hệ giữa mình và ngôi miếu càng ngày càng giảm bớt, vội vàng lao ngay ra ngoài.

 

Phía sau, na tiên áo trắng đánh tới.

 

Một cô gái quay đầu lại, chỉ thấy na tiên áo trắng quay lưng về phía mình, sau lưng tách sang hai bên, tấm lưng như biến thành một cái miệng lớn tới mức vô lý.

 

Cô gái kia gào lên, sau đó bị na tiên áo trắng nuốt trọn cả người.

 

Lớp da của na tiên áo trắng nhúc nhích trong chốc lát rồi lại mở rộng, phun một bộ xương trắng ra ngoài rồi tiếp tục đánh về phía những người khác. Hắn hết sức nhẹ nhàng, bồng bềnh như làn gió, bay qua bay lại trong ngôi miếu, cứ bắt được ai là mở cái miệng sau lưng ra nuốt vào.

 

Nhưng vẫn có không ít người chạy trốn được ra ngoài miếu, Hứa Ứng dẫn theo Ngoan Thất, dốc hết sức nhảy một cái, lên trên một tảng đá lớn. Ngoan Thất đang định nhảy xuống tảng đá lớn khác thì Hứa Ứng cản lại: “Đừng cử động!”

 

Y đột nhiên phát động kiếm khí, xuất kiếm chém xuống, cắt tảng đá lớn thành hai.

 

Tảng đá mà bọn họ đang đứng không chịu nổi trọng lượng của họ, chậm rãi hạ xuống dưới, cứ như hòn đá rơi xuống nước.

 

Đám người chạy tới sau cũng học theo, nhảy lên tảng đá lớn, cắt tảng đá làm hai, có điều số người trên tảng đá quá nhiều khiến cho tốc độ rơi xuống càng ngày càng nhanh.

 

Trên tảng đá kia, một đám người xúm lại một chỗ gào thét thê thảm.

 

Ngoan Thất nằm nhoài bên rìa tảng đá nhìn xuống dưới nói: “Rơi xuống với tốc độ này, e là không sống nổi.”

 

Những người khác bèn cẩn thận hơn nhiều, không dám cắt quá nhiều đá ngay lập tức.

 

Đột nhiên căn miếu ầm ầm chấn động, như mọc ra vô số cái chân, đột ngột nhô từ dưới đất lên, nhào về phía đám người chạy ra ngoài miếu.

 

Giọng nói của na tiên áo trắng vang lên, cười ha hả nói: “Chắc ta tức tới phát điên mất rồi nên mới quên mất, ta không thể ra ngoài miếu bắt lấy các ngươi, nhưng ta có thể làm cho ngôi miếu đuổi theo các ngươi. Tên tiểu quỷ chơi kiếm với con rắn vô lại, các ngươi ở đâu rồi?”

 

Cửa miếu mở rộng như nuốt trọn trời đất, truy đuổi phía sau mọi người.

 

 

 

“Hòa vào với ta, trở thành một phần của ta, ta sẽ cho các ngươi vinh quang tối thượng và sự sống vĩnh hằng!”

 

Hứa Ứng ngửa đầu nhìn lên trên, chỉ thấy trên bầu trời có người rơi xuống không ngừng, trong thời gian ngắn vẫn không rơi đến mặt đất, kêu la thảm thiết không thôi.

 

Trên không trung còn có người bước đi giữa không khí, có người đạp mây di chuyển, nhưng càng nhiều người không biết phi hành, cũng học theo, nhảy lên tảng đá lớn, mượn trọng lượng cơ thể ép tảng đá rơi xuống.

 

Nhưng đám thần linh khổng lồ trong tiên sơn nhảy lại nhảy từ bên rìa tiên sơn ra, thần linh muôn hình vạn trạng, chân đạp lên áng mây hương hỏa chặn giết bọn họ, lại có tảng đá hóa thành máu thịt vung vẩy huyết quản như xúc tu, bay xung quanh bắt người.

 

Trong lúc nhất thời, vô số người chết.

 

“A Ứng, thứ ngươi cõng sau lưng là pháp bảo của na sư à?” Ngoan Thất thấy cái mặt nạ sau lưng Hứa Ứng, đột nhiên hỏi.

 

Hứa Ứng vừa mừng vừa sợ, vội vàng lấy cái mặt nạ Vô Thường kia ra, cười nói: “Tiểu Thất đúng là học thức uyên bác. Đây là cái mặt nạ ta vô tình nhận được, có tên quan lại của Vĩnh Châu phủ đeo mặt nạ lên là hóa thành quỷ Vô Thường, rất kỳ quái.”

 

Ngoan Thất nói: “Theo như ta đọc trong sách, na sư chế tạo pháp bảo, thường bắt giữ những sinh vật cường đại như yêu thần quỷ thần, cắt mặt của họ đi, lại luyện tinh khí của những sinh vật cường đại này vào mặt nạ. Sau khi luyện thành chỉ cần đeo mặt nạ lên mặt là có thể biến thành hình thái của những sinh vật cường đại này khi còn sống, nắm giữ bản lĩnh tương ứng. Cái mặt nạ của ngươi chắc là mặt của quỷ Vô Thường.”

 

Hứa Ứng sợ hết hồn, định ném cái mặt nạ đi, nhưng sau khi suy nghĩ một lát thì lại dừng tay.

 

Tảng đá dưới chân bọn họ vẫn đang rơi xuống, đột nhiên giữa bầu trời có sấm vang chớp giật, Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, ra là Thứ sử Vĩnh châu Chu Hành và Lăng Thông phán đang hợp lực tấn công ngôi miếu!

 

Sau đầu Chu Hành tỏa ra hào quang rực rỡ, không ngờ lại hiện ra một vùng biển hỗn độn. Trong biển hỗn độn có một tòa động thiên cực kỳ thâm sâu, phía ngoài hiện lên hoa văn xoắn ốc, xoay tròn kéo dài vào hư không u ám.

 

Trong động thiên đó còn có động thiên thứ hai, mây khói cuồn cuộn, xoay tròn, tạo thành kết cấu bên ngoài của động thiên này, tiếp tục đi sâu vào biển hỗn độn.

 

Trong động thiên thứ hai còn có động thiên thứ ba, đi sâu vào biển hỗn độn hơn động thiên thứ hai, hết sức kinh người.

 

Hứa Ứng chăm chú quan sát, không ngờ lại thấy sau đầu vị Thứ sử Vĩnh châu vừa to vừa béo này lại hiện ra tới năm tòa động thiên nằm trong nhau!

 

 

 

“Trong biển hỗn độn câu Nê Hoàn! Vị Thứ sử Vĩnh châu này là đại cao thủ, hắn đã mở được bí tàng Nê Hoàn tầng thứ năm!”

 

Hứa Ứng cực kỳ hâm mộ, quyển sách cổ mà y tìm được trong căn nhà đá ở Tần Nham động có nói, mở bí tàng Nê Hoàn cần nhờ đại na phụ trợ, thi triển một đòn mạnh nhất đánh vào quả trứng hỗn độn Nê Hoàn, mở một động thiên trong hỗn độn, câu lấy hoạt tính của Nê Hoàn từ trong động thiên!

 

Lúc trước Hứa Ứng vẫn không biết làm thế nào để câu hoạt tính của Nê Hoàn, nhưng thấy Thứ sử Vĩnh châu Chu Hành giao chiến với na tiên áo trắng, y mới hiểu cách câu.

 

“Não là một biển hỗn độn, ẩn chứa năng lượng vô tận. Động thiên như cái giếng, đi sâu vào hỗn độn trong đầu, giống như múc nước trong giếng, không ngừng rút năng lượng trong biển hỗn độn ra.” Y thầm nhủ trong lòng.

 

Người liên thủ với Thứ sử Chu Hành là Thông phán của Vĩnh Châu quỷ phủ - Lăng Hữu Đạo, tu vi thực lực cũng cực kỳ khủng khiếp. Vị Thông phán của quỷ phủ này cầm một cây phán quan bút, một quyển sách sinh tử, thần lực vô song, từ trong sách bay ra vô số chữ viết màu vàng kim đánh lên ngôi miếu.

 

Hắn chính là Thông phán của âm đình, hưởng thụ hương hỏa trong Vĩnh Châu phủ, không chỉ bách tính bình dân phải vái hắn mà ngay cả các thần linh trong núi non sông ngòi làng xóm lớn nhỏ ở Vĩnh châu cũng phải vái hắn!

 

Hắn phát triển ở Vĩnh châu đã rất lâu, khí hương hỏa cực kỳ đậm đặc, thậm chí vượt xa đám thần linh tượng đá trong năm tòa tiên sơn này!

 

Nhưng cho dù hai đại cao thủ liên thủ, khi đối mặt với ngôi miếu cũng gặp phải nguy cơ trùng trùng.

 

Ngôi miếu kia chính là địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của na tiên áo trắng, do vô số hình tượng của đại đạo tạo thành miếu thờ, thác nước và cỏ cây; bất cứ phong cảnh nào cũng là thần thông với uy lực cực kỳ đáng sợ!

 

Na tiên áo trắng đứng trước cửa miếu, hoặc vung nhẹ tay, hoặc điểm nhẹ ngón tay, từng luồng thần thông đáng sợ bay ra khỏi thác nước, đánh hai đại cao thủ hộc máu, không ngừng lui lại phía sau.

 

Đột nhiên dư âm của một luồng thần thông từ trên trời giáng xuống, rầm một tiếng đánh lên tảng đá lớn mà bọn Hứa Ứng đang đứng, tảng đá lập tức sứt mất một góc, góc bị sứt bay thẳng lên trời.

 

Hứa Ứng và Ngoan Thất ngơ ngác, tảng đá dưới chân nhanh chóng rơi thẳng xuống mặt đất.

 

Bây giờ bọn họ còn cách mặt đất tới vài dặm, với tốc độ này chắc chắn sẽ ngã tới thịt nát xương tan!

 

Hứa Ứng vội vàng tung người nhảy lên, thoát khỏi hòn đá khổng lồ, cao giọng nói: “Ngoan Thất, chờ ta ở cửa miếu!”

 

Thân thể dài hơn mười trượng của Ngoan Thất quấn lấy tảng đá, run lên lẩy bẩy, lại thấy sau khi tảng đá này rơi xuống hơn mười trượng thì tốc độ đã giảm dần, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

 

---------------

 

Hắn ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời sấm vang chớp giật, như có dòng lũ khuấy động, hiển nhiên là dị tượng tạo ra khi Thứ sử Chu Hành và Lăng thông phán giao chiến với na tiên áo trắng!

 

Trong không gian hỗn loạn này vẫn có thể thấy loáng thoáng một bóng người nho nhỏ cưỡi một quả chuông lớn màu cổ đồng đang đi ngang qua sấm sét, lại có dòng nước xiết chảy cuồn cuộn chảy tới, cuốn cả người lẫn chuông về nơi nào không biết.

 

“A Ứng là người tốt, chắc chắn sẽ gặp may.” Ngoan Thất thầm nhủ trong lòng.

 

Hứa Ứng ở giữa gió bão và nước xiết điên cuồng, cưỡi chuông tiến tới, mưa gió trập trùng, như con thuyền trên mặt biển bập bềnh giữa bão táp, đột nhiên một ánh sét đánh tới, trúng ngay vách quả chuông.

 

Quả chuông kêu một tiếng coong vang vọng, vách chuông hiện lên vô số hoa văn huyền ảo, tạo thành tấm khiên ánh sáng dày cộm, xoay tròn vù vù, gạt phăng dư âm của thần thông ra bốn phía!

 

Quả chuông thể hiện năng lượng nhưng cũng bị đánh tới mức không thể giữ vững thân hình, mang theo Hứa Ứng lăn lông lốc, đập vào tòa tiên sơn bên cạnh.

 

Ngọn núi kia lập tức sụp mất một mảng lớn, quả chuông lại nhanh chóng bắn lên, lại hạ xuống, tiếng chuông leng keng vang vọng cả dãy núi, kinh động đám tượng thần đã thức tỉnh, khiến chúng ngẩng đầu nhìn theo tiếng chuông.

 

Hứa Ứng loạng chà loạng choạng đứng dậy, chỉ cảm thấy thân thể vô cùng đau đớn đớn. Quả chuông bên cạnh cũng toàn thân bốc khói, các loại hoa văn ngoài mặt chuông cực kỳ hỗn loạn.

 

Đột nhiên trong rừng núi có tiếng chấn động dữ dội, là cường giả giao chiến. Hứa Ứng lén lút đi tới, trốn sau một tảng đá núi nhìn trộm sang, thầm giật mình.

 

Chỉ thấy một vị thần linh mặt quỷ vung kiếm chém đầu một con vượn hung dữ.

 

Thân thể không đầu của con vượn hung dữ kia nhanh chóng thu nhỏ, hóa thành nam tử trung niên. Cái đầu của hắn lăn dưới đất, từ đầu vượn hóa thành gương mặt bình thường, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.

 

“Tư pháp tham quân sự ở Vĩnh châu, Chu Chính!” Hứa Ứng trốn sau núi đá, tim đập thình thịch liên hồi.

 

Chu Chính có thực lực siêu phàm, không ngờ người như vậy lại chết dưới tay thần linh mặt quỷ, có tưởng tượng thực lực của thần linh mặt quỷ đáng sợ tới mức nào!

 

Thần linh mặt quỷ đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén đảo qua hướng này.

 

Hứa Ứng vội vàng rụt đầu lại.

 

Quả chuông nói liến thoắng: “A Ứng, không ổn rồi, thần linh mặt quỷ tới kìa!”

 

Ở phía khác của ngọn núi, tiếng bước chân nặng nề vang lên, hiển nhiên vị thần linh mặt quỷ này đã nhận ra tung tích của y!

 

Hứa Ứng cố kiềm chế trái tim đang đập loạn xạ, nói: “Ngài chuông, nuôi chuông ngàn ngày, dùng trong nhất thời! Ngươi có thể dũng mãnh như lúc nãy không?”

 

“Nuôi cái rắm!”

 

Quả chuông chửi tục một câu rồi cả giận nói: “Nếu ngươi thật sự nuôi ta ngàn ngày, mười gã thần linh mặt quỷ thì ngài chuông này cũng gõ chết được! Quan trọng nhất là ngươi có nuôi lâu như vậy quái đâu! Thực lực thần linh mặt quỷ này còn cường đại hơn Thành hoàng nhiều, bây giờ ta không phải đối thủ!”

 

Trên trán Hứa Ứng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa: “Thế thì chạy hả?”

 

 

 

“Chắc chắn không chạy được!”

 

...

 

Thần linh mặt quỷ nghe loáng thoáng sau núi đá có tiếng người, sắc mặt dữ tợn đi tới bên núi đá, đột nhiên thò đầu ra, lộ rõ vẻ hung ác!

 

Sau khi thấy “người” trốn sau núi đá, hắn không khỏi ngơ ngác, gầm lên một tiếng cực kỳ bất mãn, nhưng sát khí cũng tiêu tan dần.

 

Sau núi đá này không có người mà là một quỷ thần Vô Thường cao hơn một trượng đang ẩn nấp.

 

Vô Thường kia gầy trơ xương, sắc mặt trắng bệch, không chút sắc máu, trong miệng còn có một cái lưỡi dài đỏ chót buông thõng xuống.

 

Vô Thường là quỷ thần cõi âm bình thường, thần linh mặt quỷ cũng không lạ lẫm gì, nhưng Vô Thường này có vẻ gầy gò hơn hẳn, trông như thiếu dinh dưỡng lâu ngày, hơn nữa lá gan cũng bé tới mức đáng thương, trốn sau tảng đá run lẩy bẩy.

 

Thần linh mặt quỷ nói với Vô Thường: “Cáp hô hô lỗ (cầm lấy đi)!” Dứt lời, hắn ném một cái túi đầy máu cho quỷ Vô Thường này.

 

Con quỷ Vô Thường kia vội vàng gật đầu, giơ tay nhận lấy cái túi. Cái túi này là cướp được từ người Chu Chính.

 

Thần linh mặt quỷ đi đằng trước, không buồn quay đầu lại nói: “Bột dã hô lỗ (đi theo ta)!”

 

Quỷ Vô Thường rất nghe lời, bước thấp bước cao đi theo hắn.

 

Đột nhiên thần linh mặt quỷ đằng đằng sát khí, lao về phía trước. Quỷ Vô Thường vội vàng thò đầu nhìn sang, chỉ thấy mấy chục đệ tử của các môn phái giang hồ đang bao vây một thần linh khác, thần linh này mình người đầu trâu, thân thể đầy thương tích, đang tràn ngập nguy cơ.

 

Có điều, thần linh mặt quỷ hùng mạnh bất phàm kia đột nhiên ra tay, chẳng bao lâu sau đã giết sạch mấy chục tên na sư!

 

Thần linh mặt quỷ máu me khắp người, ngoắc tay với quỷ Vô Thường.

 

Quỷ Vô Thường ngoan ngoãn đi tới, tay nâng cái túi.

 

Thần linh đầu trâu kia cẩn thận thận từng chút một nặn hai viên Vạn Linh đan từ trong vũng máu ra, nói với quỷ Vô Thường: “Sưu cấp hô lỗ (mở ra)!”

 

Quỷ Vô Thường vội vàng mở túi ra, thần linh đầu trâu đặt Vạn Linh đan vào trong túi rồi nói với thần linh mặt quỷ: “Ba sắc ba sắc hô lỗ (thằng nhãi này trông có vẻ lén lén lút lút)!”

 

Thần linh mặt quỷ đáp: “Hồng bác đan hô lỗ (tiểu quỷ nhát gan)!”

 

Thần linh đầu trâu cười khà khà thành tiếng, giơ tay kéo đầu lưỡi dài của quỷ Vô Thường.

 

Hứa Ứng suýt kêu ra tiếng, con quỷ Vô Thường kia đương nhiên là y.

 

Vừa rồi ở sau núi đá không còn đường thoát, y đột nhiên nảy ra ý tưởng, tháo cái mặt nạ Vô Thường sau lưng ra đeo lên đầu.

 

Đây là lần đầu tiên y đeo pháp bảo của Na sư, không biết mình có thể biến thành quỷ Vô Thường hay không. Nhưng cũng may sau khi đeo mặt nạ lên đầu, y đa hóa thành một vị quỷ thần của cõi âm, lừa gạt được kẻ địch.

 

 

 

Nhắc tới cũng lạ, sau khi đeo mặt nạ biến thành quỷ Vô Thường, y lại tự hiểu được lời nói của hai tên quỷ thần này, có thể biết được hai tên quỷ thần nói lời quỷ quái gì.

 

Nhưng thần linh đầu trâu tóm lấy lưỡi y, suýt nữa kéo phăng cái mặt nạ Vô Thường ra, khiến y sợ hãi tới mức suýt nữa bỏ chạy.

 

Thần linh đầu trâu buông đầu lưỡi của y ra, hai vị thần linh cao to đi song song với nhau, kẹp Hứa Ứng vào giữa, đi lên đỉnh núi.

 

Trong đầu Hứa Ứng, giọng nói của quả chuông vang lên, lo lắng nói: “A Ứng, cái mặt nạ này có tác dụng trong thời gian bao lâu? Vạn nhất có hạn chế về thời gian...”

 

“Thế thì chết chắc!” Hứa Ứng nói nhỏ.

 

Thần linh đầu trâu và thần linh mặt quỷ đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía y, có vẻ nghi ngờ, hiển nhiên cả hai nghe được giọng y.

 

Hứa Ứng thần sắc bình tĩnh nói: “Bác cáp bác cáp, nột ma bác cáp (ta mới chết, còn biết nói tiếng người)!”

 

Hai tên quỷ thần không nghi ngờ gì nữa, tiếp tục đi lên trên núi.

 

Hứa Ứng bị kẹp ở giữa, âm thầm mở túi nhìn vào trong, trái tim đập thình thịch tưng bừng. Trong túi này có tới bảy tám viên Vạn Linh đan, xem ra có một số là do Chu Chính thu thập được!

 

Bọn họ đi tới trước một tế đàn, thần mặt quỷ há mồm, phun ra vài hồn phách để tượng thần trước tế đàn hấp thu.

 

Tượng thần kia cũng thức tỉnh, nói vài lời quỷ quái với bọn họ rồi gia nhập đội ngũ.

 

Trên đường đi, thần linh mặt quỷ lại đánh thức từng bức tượng thần, bên cạnh sử dụng đã có thêm mười ba vị thần linh. Ngoài tượng thần mà bọn họ đánh thức còn có thần linh từ những ngọn tiên sơn khác tới.

 

Hứa Ứng hóa thành quỷ Vô Thường, cao hơn một trượng, nhưng so với đám thần linh này thì y chỉ là một gã tí hon, đứng giữa những thần linh cao tới năm sáu trượng, trông hết sức bé nhỏ.

 

Nếu trong tay thần linh nào có Vạn Linh đan, Hứa Ứng lại mở túi ra, cất Vạn Linh đan vào trong.

 

Không bao lâu sau, trong túi đã có tới mười lăm viên Vạn Linh đan!

 

“Nhiều Vạn Linh đan như vậy, nếu ta biển thủ, cầm chúng bỏ chạy...”

 

Con ngươi của Hứa Ứng xoay một vòng, thầm nghĩ: “Chắc chắn sẽ chết cực thảm?”

 

Có lẽ Vạn Linh đan là thứ mà chư thần dâng lên cho na tiên áo trắng, còn những thần linh này tụ tập lại một chỗ, e là để tới ngôi miếu, yết kiến na tiên áo trắng, đi vào dâng linh đan!

 

Vì vậy, đây là một hành trình diện thánh!

 

“Nhưng đối với ta, đây là hành trình đưa ma!” Y thầm nghĩ trong lòng.

 

(Tái bút của tác giả: Để tác giả sáng tác tốt hơn, xin đừng thảo luận về thị trường chứng khoán =)) )

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.