[Đạo Chân Toàn Cơ tường giải] không phải công pháp của yêu tộc, Ngoan Thất không thể lý giải được, lo lắng tới mức giơ chóp đuôi lên gãi mặt, đành phải tập trung ghi nhớ trước đã, nhưng trí nhớ của hắn cũng không được tốt.
Khi tiên nhân kia kia giảng xong một lượt [Đạo Chân Toàn Cơ tường giải], hắn vẫn mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Tiên nhân áo trắng giảng xong, không nói gì thêm, lẳng lặng chờ mọi người tìm hiểu.
Ngoan Thất dốc hết dũng khí, giơ cái đuôi lên thật cao nói: “Tiên nhân, bản tường giải đó ta không học được, tiên nhân có công pháp nào đơn giản hơn không? Tuyệt học võ đạo cũng được. Ta không có tiên duyên, học thứ thô thiển thôi.”
Tiên nhân áo trắng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không hề lay động.
Ngoan Thất vốn luôn mong mỏi tiên duyên, làm sao chịu bỏ qua cơ hội này cho được, hắn nói liến thoắng liên tục, xin công pháp thô thiển hơn, khiến mọi người xung quanh không cách nào nhập định tu luyện.
Cuối cùng tiên nhân áo trắng cũng mở mắt nói: “Con rắn hoạt bát nhà ngươi đừng ồn ào. Ta cho ngươi một cuốn công pháp võ đạo, thích hợp với xà yêu như ngươi.” Nói xong vứt một quyển sách xuống nói: “Chúng ta vô duyên, ngươi cút đi.”
Ngoan Thất vội vàng chạy tới nhặt kinh thư, dùng đuôi lật hai trang xem thử, thấy trên kinh thư viết là [Ba Xà chân tu], vội vàng nói: “Tiên sư, ba xà với ta đồng loại không cùng tông, nó là ba xà, ta là ngoan xà, học công pháp của ba xà, ta sợ bị đồng tộc chế nhạo.”
Tiên nhân áo trắng tức tới mức khóe miệng run rẩy, lại vứt một quyển sách ra nói: “Môn này là [Long Xà Kinh Chập công], cầm lấy, cút đi.”
Ngoan Thất cầm quyển [Long Xà Kinh Chập công], vừa đọc thử đã thấy thích hợp với mình, vượt xa Tượng Lực Ngưu Ma quyền tổ truyền, không khỏi vui mừng, vội vàng nói: “Tiên nhân, ta thích đọc sách, ngươi tặng ta cả quyển [Ba Xà chân tu] đi.”
Tiên nhân áo trắng vung tay áo.
Ngoan Thất dập đầu lia lịa với tiên nhân, nước mắt lã chã, nghẹn ngào nói: “Chưa có ai đối xử với ta tốt như vậy, tiên nhân là cha mẹ tái sinh ra ta. Ta phải dập đầu mấy cái, coi như lễ bái sư.”
Tiên nhân áo trắng âm thầm siết chặt nắm đấm, sau đó bàn tay lại giãn ra nói: “Ngươi là người có hiếu, tốt lắm. Ngươi đi đi.”
Ngoan Thất giơ chóp đuôi lau nước mắt, trườn ra ngoài miếu.
Tiên nhân áo trắng đang thở phào nhẹ nhõm lại đột nhiên thấy con rắn vô lại kia trườn về.
Tiên nhân áo trắng nổi giận, suýt nữa không nhịn nổi ra tay làm thịt hắn nhưng vẫn cố nhịn, nói: “Ngươi lại có chuyện gì?”
Ngoan Thất cười xòa nói: “Tiên nhân, vừa rồi ta nhớ tới mình có một người bạn tốt vẫn còn ở ngoài, không thể đi vào. Hắn thông minh lanh lợi, nếu tiên nhân thấy chắc chắn sẽ ưa thích, ta bèn tự tiện quyết định, nhận đồ đệ thay tiên nhân. Phiền tiên nhân cho ta thêm một quyển chân kinh, ta đưa hắn, để hắn tu luyện, cũng tiện tưởng nhớ tiên nhân.”
Tiên nhân áo trắng suýt nữa nhảy dựng lên nhưng vẫn cố nhịn, cười ha hả nói: “Con rắn hoạt bát nhà ngươi cũng thật nghĩa khí. Thôi thôi, hôm nay ta cho ngươi một đợt tiên duyên, trong [Đạo Chân Toàn Cơ tường giải] có gì ngươi không hiểu, ta sẽ giảng từng cái cho ngươi nghe, chắc chắn dạy ngươi tới khi hiểu!”
Ngoan Thất mừng rỡ, vội vàng dập đầu nói: “Đệ tử chẳng hiểu gì cả.”
Tiên nhân áo trắng nén cơn thịnh nộ, một lòng muốn dạy dỗ hắn, cho hắn tự đâm vào chỗ chết, bèn cười nói: “Thế thì để ta dạy từ đầu!”
Trong tiên sơn, Hứa Ứng khăng khăng đòi tới ngôi miếu lớn, quả chuông chẳng có cách nào, đành đi theo y.
Đột nhiên trước mặt có tiếng va chạm kịch liệt, Hứa Ứng nhanh chân chạy tới, chỉ thấy ở phía xa có một bức tượng thần linh đã khôi phục, đang đại khai sát giới.
Bên cạnh là thi thể vài gã quan lại Vĩnh Châu, vẫn còn vài tên quan lại Vĩnh Châu đang giao chiến với bức tượng thần linh kia!
Dù sao cũng là quan lại châu phủ, tu vi thực lực của bọn họ cực kỳ mạnh mẽ, na pháp tinh thâm. Khiến Hứa Ứng kinh ngạc nhất là một gã quan lại trong đó còn đeo một cái mặt nạ lớn, biểu hiện cũng kỳ quái nhất.
Mặt nạ kia lớn tới kỳ lạ, trên mặt nạ là một gương mặt trắng bệch, hai mắt rất to, đầu lưỡi dài, miệng đầy răng nanh, tương tự như thần linh cõi âm Vô Thường quỷ mà dân gian vẫn đồn đại.
Gã quan lại kia đeo mặt nạ Vô Thường lên mặt, chỉ thấy bên rìa mặt nạ đột nhiên mọc ra vô số mầm thịt, chui vào làn da hắn, gắn kết với máu thịt của hắn!
Thân thể của hắn bị lực lượng tỏa ra từ trong mặt nạ chi phối, nhanh chóng dài ra, chẳng bao lâu sau đã vừa gầy vừa cao, lên tới trượng sáu, người như que củi, nhưng lại tràn ngập lực lượng bất phàm!
Trong miệng hắn có đầu lưỡi dài rủ xuống, phải tới hai ba thước!
Gã quan lại này đeo mặt nạ Vô Thường vào là có một luồng âm phong lan tỏa từ người hắn, hắn không giống nhân loại nữa mà như quỷ thần âm phủ, Vô Thường!
Na thuật mà hắn thi triển cũng trở nên quỷ dị, mang theo quỷ khí âm trầm, chuyên đả thương hồn phách, đánh cho thần hồn của thần linh tượng đá thụ thương, liên tiếp lui về phía sau.
Nhưng thần linh tượng đá đang giao chiến với bọn họ vẫn cực kỳ dũng mãnh, trên trán có con mắt thứ ba, chân đạp huyền quy, người mặc giáp vàng, khí hương hỏa tạo thành pháp lực cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí còn thâm hậu hơn nhiều so với thần linh vừa đuổi giết Hứa Ứng!
Xung quanh người hắn có khí hương hỏa lượn lờ, tiếng tụng niệm của chúng sinh vang lên ong ong, vạn người ngâm xướng, thậm chí hình thành văn tự màu vàng thực chất, kết hợp với khí hương hỏa, hóa thành dải băng!
Hắn lùi lại vài bước, con mắt thứ ba trên trán lại bắn ra thần quang, viu một tiếng, suýt nữa chém ngang lưng gã quan lại đeo mặt nạ Vô Thường.
Còn huyền quy dưới chân hắn cũng nhe nanh múa vuốt, tốc độ di chuyển cực nhanh, hoàn toàn không có cảm giác chậm chạp của loài rùa, chở gã thần linh này lao tới, đánh đâu thắng đó.
Huyền quy há miệng máu, cắn một cái là sắt đá cũng vỡ, phá nát cả người cả pháp bảo.
Hứa Ứng dùng Thiên Nhãn nhìn sang, lại phát hiện pháp lực của thần linh này có rất nhiều chỗ nối tiếp, không ít sơ hở, con huyền quy kia cũng vậy.
“Tuy ta thấy được những sơ hở này, nhưng nếu lao tới thậm chí còn không kịp thi triển chiêu thức thì đã bị đánh chết.” Hứa Ứng thầm nghĩ.
Chênh lệch giữa y và thần linh này quá lớn, kỹ xảo không thể bù đắp được.
Đột nhiên, một gã quan lại văng ra, rơi xuống cách Hứa Ứng không xa.
Người này chính là gã quan lại đeo mặt nạ Vô Thường, chỉ còn lại nửa thân trên, mặt nạ tróc khỏi đầu hắn, lăn tới dưới chân Hứa Ứng.
Gã quan lại kia nằm dưới đất, mắt trợn trừng nhìn Hứa Ứng, hơi thở mong manh, khóe miệng mấp máy: “Cứu ta...”
“Bộp!”
Một bàn chân lớn đạp xuống, giẫm nát người hắn!
Huyền quy mang theo thần linh ba mắt lao tới, giẫm chết nửa thân thể còn lại của gã quan lại.
Gương mặt huyền quy dữ tợn hung ác, nhìn theo ánh mắt của na sư trước lúc chết nhưng không thấy có ai, bèn rống lên một tiếng, lao lên trên núi.
Hứa Ứng và quả chuông trốn trong hốc núi nghiêng nghiêng bên cạnh, một tay của Hứa Ứng cầm cái mặt nạ Vô Thường, trợn mắt nín thở, đợi tới lúc huyền quy và thần linh ba mắt đi xa mới thở hổn hển từng hơi.
Quả chuông cũng đang run lẩy bẩy.
Hứa Ứng đứng dậy, leo khỏi hốc núi, chỉ thấy thi thể đầy đất. Đám quan lại vừa rồi đều bị thần linh kia giết sạch không còn một mống, không ai chạy thoát được!
Mạnh, quá mạnh!
Hứa Ứng cau mày, hiện giờ có rất nhiều tượng thần khôi phục, đám tượng thần này mạnh mẽ như vậy, e rằng đi tới ngôi miếu cũng không phải chuyện dễ.
Ngoài ra, cái mặt nạ này là sao? Vì sao đeo mặt nạ lên là thân thể lại biến hóa như vậy?
Hứa Ứng quan sát mặt nạ Vô Thường, nghĩ tới cảnh gã quan lại vừa rồi đeo mặt nạ lên là hóa thành quỷ thần âm phủ, thầm nhủ: “Ngoan Thất đọc nhiều sách, nếu hắn ở đây chắc chắn sẽ biết thứ này là cái gì.”
Y vắt cái mặt nạ Vô Thường sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên không, trên mấy dải đá đều có bóng dáng thần linh.
---------------
Hứa Ứng nhìn về phía xa, nơi đó cũng có một dải đá lớn, nhưng không biết có thần linh hay không. Y đang định đi theo hướng đó thì đột nhiên phía trước có chấn động na thuật khủng khiếp bộc phát, còn đáng sợ hơn lúc vừa rồi, lực xung kích khiến rừng cây rậm rạp đổ nhào!
Hứa Ứng lo lắng chạy tới, chỉ thấy người đang giao chiến vẫn là thần linh ba mắt đứng trên huyền quy, lần này đối thủ của hắn lại là một nam tử trung niên!
“Là đại quan bên cạnh thứ sử Vĩnh châu!” Hứa Ứng thầm giật mình.
Thứ sử Vĩnh Châu Chu Hành đã bảo người này dẫn các cao thủ truy đuổi mình, vì vậy Hứa Ứng còn nhớ rất kỹ.
Nam tử trung niên kia tên là Chu Chính, trong miệng phát ra tiếng gầm chấn động núi sông, trong lúc đang lao về phía thần linh ba mắt lại đột nhiên hóa thành Kim Sí Đại Bằng, cánh chim như đao sắc chém về phía thần linh kia!
Tu vi của hắn vượt xa Chu Nhất Hàng, Chu Nhất Hàng nhận được chân truyền của Chu gia, nhưng không thu được truyền thừa cao cấp nhất, mà hiển nhiên Chu Chính nhận được.
Hắn hóa thân thành Kim Sí Đại Bằng, có thể đả thương vị thần linh này, hắn ở trên không trung, cánh chim múa lượn, từ cao nhìn xuống; hai cánh, lông chim vàng kim và móng vuốt không ngừng đánh xuống!
Cánh của hắn, lông chim và móng vuốt đều có uy lực cực kỳ mạnh mẽ!
Hai bên giao chiến mấy hiệp, thần linh ba mắt bị thương ở nhiều nơi, đột nhiên con mắt thứ ba trên mi tâm mở ra, một ánh sáng chói mắt bắn tới, viu một tiếng chặt đứt hai cánh Kim Sí Đại Bằng mà Chu Chính biến thành.
Chu Chính lông chim tàn lụi, rơi từ trên không trung xuống, đang lúc trên không thì cơ bắp lại đột nhiên phình to, hóa thành một con vượn hung dữ, cao tới mấy trượng, từ trên trời giáng xuống!
Con vượn này toàn thân đầy lông vàng, xương đồng da sắt trán tinh cương, cận chiến với thần linh kia, thậm chí ngay cả huyền quy cũng bị đánh tới mức xương cốt gãy nát, không ngừng lùi lại!
Thần linh ba mắt lại dùng chiêu cũ, mở con mắt thứ ba ra, bắn thần quang chém về phía con vượn.
Chu Chính đột nhiên giải trừ thân thể vượn khổng lồ, lay động thân mình, vảy vàng chui ra từ dưới làn da, hóa thành người khổng lồ đầu rồng thân người, chân đạp ánh sét, như gánh cả bầu trời lao tới.
Thần quang trong mắt thần linh ba mắt chém lên người hắn, bị vảy rồng sáng bóng phản xạ ra bốn phương tám hướng, đục thủng mặt đất và rừng cây thành trăm ngàn lỗ nhưng lại không cắt được hắn.
Chu Chính vung bàn tay lên, sấm sét tụ tập dưới lòng bàn tay, như một thanh trường kiếm, xoẹt một tiếng chém đầu thần linh ba mắt!
“Giết bao nhiêu con cháu của Vĩnh Châu phủ như vậy, có chết cũng chưa hết tội!”
Chu Chính giậm mạnh chân xuống, giẫm con huyền quy tới chia năm xẻ bảy.
Hứa Ứng nín thở ngưng thần, không dám cử động, quả chuông cũng không dám thở mạnh một cái. Vị Tư pháp tham quân sự này còn mạnh mẽ hơn Chu Nhất Hàng Chu lão gia nhiều lần.
Chỉ nghe giọng nói của Chu Chính vang lên: “Rốt cuộc cái tên Hứa Ứng này nấp ở đâu? Năm ngọn tiên sơn lớn như vậy, còn có không ít thần linh khôi phục, tìm kiếm đúng là phiền phức! Thảo Mộc Giai Binh!’
Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, nhấc chân giậm thật mạnh xuống, na thuật lập tức bộc phát.
Hứa Ứng nghe tiếng quát này, thầm hô không ổn, quả nhiên lại thấy một luồng sinh lực dồi dào từ Chu Chính bộc phát ra bốn phương tám hướng, những nơi nó đi qua, hoa lá cỏ cây dồn dập lao từ dưới đất lên.
Hoa tươi cỏ dại, bụi rậm cây lớn, tất cả đều như có được sinh mạng, cỏ dại hóa thành người tí hôm nay mặc đồ đen đội mũ nhọn, hoa tươi hóa thành cô gái mũ rơm lớn cỡ ngón cái, bụi cây khoác lớp gai lao đi như sói, gốc cây lớn hóa thành thụ nhân, trên đầu vẫn còn tán cây tươi tốt.
Bọn chúng như thủy triều lan tỏa khắp bốn phương tám hướng tìm kiếm tung tích Hứa Ứng.
Ngay sau đó, dưới chân Hứa Ứng đã có vô số người tí hôm nay mặc đồ đen đội mũ nhọn đang nhao nhao nhìn y. Lại có một số cô bé đội mũ rơm chạy tới, nhấp nháy đôi mắt đen láy nhìn y.
Hứa Ứng chỉ về phía xa, ra hiệu cho chúng.
Nhưng đám người tí hôm nay kia lại không mắc mưu, thì thầm với nhau: “Y cô y cô!”
Một cô bé đội mũ rơm lấy ra một bức chân dung nho nhỏ, mở rộng, săm soi Hứa Ứng hai lần rồi lại nhìn bức chân dung.
Hứa Ứng đi tới trước mặt cô bé, xem thử bức tranh, quả nhiên là mình, tiếp đó nhỏ giọng nói: “Người này không phải là ta, ngươi nhìn xem, trên quần áo của ta có cái lỗ, còn hắn không có.”
Đám người tí hôm nay áo xanh nói mấy câu y cô y cô với cô gái mũ rơm, đột nhiên đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía sau hắn.
Hứa Ứng thầm lo sợ, ưỡn thẳng người nói nhỏ: “Ngài chuông, có phải tên đại quan Vĩnh châu đang ở sau lưng ta không?”
Quả chuông ừ một tiếng, giọng điệu rất nặng nề.
Hứa Ứng mặt nở nụ cười, chậm rãi quay người, quả nhiên thấy vị Tư pháp tham quân sự của Vĩnh châu Chu Chính đang đứng cách đó không xa, thản nhiên nhìn mình.
“Ta tưởng mình đã lừa được lũ hoa hoa cỏ cỏ này rồi, không ngờ hắn với mấy gốc cây đều chạy đến.” Hứa Ứng thầm hậm hực nói.
Chu Chính thi triển Thảo Mộc Giai Binh, hoa lá cỏ cây xung quanh đều lao nhao nhổ rễ đi lên. Giữa Hứa Ứng và Chu Chính vốn có rừng núi rậm rạp, nhưng lúc này cây cối đều hóa thành thụ nhân chạy sạch, cho nên Chu Chính chỉ liếc mắt là thấy tên tội phạm họ Hứa đang cúi người lừa gạt đám hoa hoa cỏ cỏ kia.
“Tội phạm họ Hứa kia, ngươi có gì muốn nói?” Chu Chính thản nhiên tự đắc.
Hứa Ứng cười ha hả, đột nhiên ba chân bốn cẳng bỏ chạy, chỉ trong chớp mắt đã chạy tới rìa tiên sơn, tung người lên nhảy xuống.
Chu Chính vội vàng đuổi tới rìa tiên sơn, nhìn xuống dưới, chỉ thấy gã họ Hứa kia đang cưỡi một quả chuông lớn cao bằng một người bay lượn trên không trung, quả chuông khó nhọc bay từ từ về phía căn miếu lớn.
Chu Chính bật cười, thân thể từ từ biến đổi, hóa thành Thiên Bằng thần nhân đầu người thân chim sau lưng có hai cánh. Hắn nhẹ nhàng vỗ cánh, bay về phía Hứa Ứng với tốc độ không nhanh không chậm.
Hứa Ứng điên chuồng thôi thúc Thái Nhất Đạo Dẫn công, đỉnh đầu lại hiện lên quầng sáng lớn cỡ nửa mẫu, lại tăng thêm một bậc thành một mẫu, tạo thành hiện tượng bắt mắt.
Chu Chính không hề để ý, cười nói: “Hứa Ứng, cho dù ngươi khôi phục tu vi thực lực cũng chẳng là gì với ta. Sao phải uổng công vô ích?”
Đột nhiên hắn biến sắc, lập tức nhận ra âm mưu của Hứa Ứng: “Mục đích hắn tu luyện yêu pháp không phải khôi phục tu vi mà dùng hiện tượng này làm dấu hiệu, cho thấy hắn đang ở đây!”
Hắn vừa nghĩ tới đây đã thấy từng luồng khí hương hỏa màu xanh nhanh chóng di chuyển trên không trung, lao về phía mình. Còn chưa tới gần thì những luồng khí hương hỏa đó đã hóa thành từng thanh phi kiếm sắc bén, mang theo uy lực kinh người, chém tới người hắn!
Chu Chính men theo hướng của khí hương hỏa nhìn lại, chỉ thấy đám Thành hoàng của Ninh Viễn, Đông Ninh, Đạo Châu, Giang Vĩnh, Lam Sơn đang nhao nhao đạp lên áng mây bay lên trời, chạy về phía này!
Đám Thành hoàng còn chưa tới nơi mà phi kiếm đã tới, mục đích là để ngăn cản Chu Chính bắt giữ Hứa Ứng!
Chu Chính thầm căm tức, cánh chim vàng vỗ mạnh, từng sợi lông vũ bay lên vù vù, chống lại những thanh phi kiếm của đám Thành hoàng, trong lúc nhất thời cũng khó mà thoát thân.
Hắn liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy Hứa Ứng cưỡi chuông, chậm rãi bay về phía ngôi miếu.
“Con mẹ nó, bóng lưng của thằng nhãi này đúng là đáng ghét!” Trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.