Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 27: Một đêm gió lớn nổi lên, Ngư Long Vũ



Không bao lâu sau, thế gió giảm dần, quả chuông từ trên không trung rơi xuống, va coong coong dưới đất, lăn mấy chục trượng rồi mới dừng lại.

 

Hứa Ứng từ trong quả chuông lăn ra, hai chân vẫn còn run rẩy, thiếu chút nữa chân cẳng mềm nhũn ngã sấp dưới đất. Y vội vàng dựa vào quả chuông mới ổn định được thân hình.

 

Sau khi hỗn loạn qua đi, mọi thứ yên tĩnh trở lại.

 

Hứa Ứng lảo đà lảo đảo đi về phía trước, leo lên một gò núi nhỏ, không khỏi ngây người. Chỉ thấy xúc tu Ôn Thần đập xuống thành một cái hố lớn tới trăm trượng ngay ở nơi bọn họ vừa đứng, sâu không thấy đáy!

 

Trong hố còn có từng luồng khói màu trắng bay lên.

 

Hứa Ứng thở hổn hển, quả chuông loạng chà loạng choạng bay tới nói: “A Ứng, có lẽ Ôn Thần đã nhớ mặt ngươi rồi, lần này hắn đánh một đòn không trúng, chắc chắn sẽ thường xuyên nghĩ tới ngươi, lại cho ngươi một đòn.”

 

Hứa Ứng rùng mình một cái, gắng gượng nặn ra một nụ cười nói: “Ôn Thần bị đuổi về thế giới thiên đạo rồi, đâu dễ gì đi xuống?”

 

Quả chuông nói: “Trừ phi có người lại triệu hồi Ôn Thần. Sau khi hàng lâm, hắn sẽ lập tức cảm ứng được khí tức của ngươi, giơ một ngón tay đâm xuống.”

 

Hứa Ứng cười ha hả cho tăng thêm can đảm, nói: “Triệu hồi thiên thần, đâu có dễ dàng gì. Ta nghĩ trong thời gian ngắn chắc không có ai triệu hồi Ôn Thần đâu.”

 

Quả chuông thản nhiên nói: “Đợi tới khi Ôn Thần hàng lâm lần nữa, thương tích của ta đã khỏi hẳn.”

 

Hứa Ứng hai mắt sáng bừng lên, lòng đầy mong chờ nói: “Thương thế của ngươi khỏi hẳn là có thể chống lại Ôn Thần?”

 

Quả chuông xì một tràng dài nói: “Thương tích ca ta khỏi hẳn rồi, đương nhiên phải tránh xa cái tên ôn thần nhà ngươi, để cái tên ngu ngốc nhà ngươi bị Ôn Thần đánh chết. Từ sau khi gặp ngươi, có lúc nào ta sống cũng chẳng yên lành, không phải bị yêu nữ đánh trọng thương thì bị thần linh hành hung, còn bị ngươi đập vào tường nữa. Giờ lại thêm khoản nợ máu với Ôn Thần!”

 

Hứa Ứng nói: “Ta cảm thấy mấy hôm nay khí huyết dồi dào, có vẻ như sắp vượt ải, có lẽ sẽ đột phá, lên tới Khấu Quan kỳ.”

 

Giọng điệu của quả chuông hòa hoãn lại, khuyên bảo: “Ngươi cứ yên tâm tu luyện, đừng nghĩ nhiều về chuyện Ôn Thần trả thù, trời sập xuống cũng có ngài chuông ta đây chống giúp ngươi, ngài chuông này cao hơn. Cái này, sau khi đột phá, ngươi cho ta mượn chút khí huyết chữa thương nhé...”

 

Hứa Ứng ngồi xuống trên gò núi, điều động thiên nhãn, nhìn vùng đất xa lạ này, chỉ thấy khí ôn dịch màu đen tràn ngập trong thiên địa đang từ từ tiêu tán, xa xa còn có dân chúng, xúc tu của Ôn Thần trên người họ đã bị diệt sạch, chỉ còn lại vết sẹo, không bao lâu sau dịch bệnh sẽ thuyên giảm.

 

Thế giới này cũng dần dần trong sạch.

 

“Nói vậy là mục đích của thiếu nữ trong quan tài là tiễn Ôn Thần, cứu vớt thế nhân.”

 

 

 

Trong lòng Hứa Ứng hơi nghi hoặc, thiếu nữ bị trấn áp trong cái giếng sau miếu hoang trên Thạch sơn, còn bị nhốt đến mấy ngàn năm, cô ấy không phải ma vương ma đầu cùng hung cực ác à?”

 

Ma vương ma đầu, sao lại cứu vớt thế nhân?

 

Nếu thiếu nữ trong quan tài là người tốt, vậy người trấn áp cô ấy là người tốt hay người xấu?

 

Như vậy quả chuông là tốt hay xấu?

 

Hứa Ứng đột nhiên nghĩ tới, trước kia mình luôn cho rằng chủ nhân của quả chuông là người tốt trấn áp tà ma, nhưng vạn nhất chủ nhân của quả chuông là kẻ xấu thì sao?

 

“Cũng có thể là một cặp bại hoại.” Hứa Ứng liếc mắt nhìn quả chuông, thầm nghĩ.

 

Y đang suy nghĩ lung tung, quả chuông lo thiếu nữ trở về nên lặng lẽ chui vào trong đầu y, trốn gần bí tàng Nê Hoàn.

 

Sấm sét không ngừng lóe lên trên bầu trời, thi thoảng lại có hào quang chói mắt soi sáng, nối liền trời đất, cực kỳ kinh khủng.

 

Hứa Ứng thoáng cảm thấy bất an, một lúc lâu sau, đột nhiên dị tượng trên bầu trời biến mất không còn tăm hơi, lại thêm một lúc, một cỗ quan tài màu đen bay tới, hạ xuống trước mặt y.

 

Hứa Ứng ngẩng đầu, chỉ thấy thiếu nữ từ trên không trung bồng bềnh hạ xuống, nhẹ nhàng đáp trước mặt y.

 

“Ta đã đánh trọng thương kẻ triệu hồi Ôn Thần, Nguyên Thần vẫn đang truy tìm tung tích của hắn, kiểm tra xem hắn có mục đích gì sau lưng, không có thời gian để tự mình đưa ngươi trở lại!”

 

Thiếu nữ mở quan tài đen, tìm tòi trong chốc lát rồi lấy từ trong quan tài ra hai chiếc lá cây và một chậu nước trong. Cô đặt lá cây vào trong chậu nước nói: “Ngươi tới bên bờ Nại Hà, đặt chiếc lá này lên mặt nước. Ngươi đứng lên chiếc lá, đặt chậu nước xuống rồi thổi hơi vào chiếc lá trong chậu. Nhớ kỹ, đừng để thứ gì quấy nhiễu nước trong chậu. Ta đã lưu lại pháp thuật trong chậu, có thể đưa ngươi về Vô Vọng sơn.”

 

Hứa Ứng giơ tay nhận chậu nước, cầm lấy lá cây, đang định lên tiếng thì đột nhiên thân thể không chịu khống chế bay lơ lửng lên, xé gió lướt đi, một khắc sau đã tới bờ sông Nại Hà.

 

Y quay đầu nhìn lại, thiếu nữ kia đã biến mất không còn tăm hơi.

 

Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, nhìn lá cây trong tay. Lá cây là lá phong bình thường, hai chiếc lá còn non, còn chưa đổi màu vàng.

 

“Chiếc lá phong này có thể mang ta về Vô Vọng sơn thật sao?”

 

Hứa Ứng nửa tin nửa ngờ, thả lá phong vào Nại Hà, chỉ thấy khi hạ xuống chiếc lá phong này nhanh chóng hóa lớn, khi hạ xuống mặt sông đã dài tới hai ba trượng, cuống lá nhếch lên.

 

 

 

Lá phong nằm trong Nại Hà, không hề nhúc nhích.

 

Hứa Ứng cẩn thận từng chút một thò chân ra, đặt lên chiếc lá phong, thử thăm dò một chút rồi đứng lên trên.

 

Chiếc lá phong này lơ lửng trên mặt nước, nhưng rất vững vàng, không bị sóng gió trên Nại Hà ảnh hưởng.

 

Hứa Ứng yên tâm, cầm cái chậu ngồi trên lá phong, quay vào lá phong trong chậu thổi một cái, thầm nghĩ: “Cô ấy bảo ta thổi hơi là có thể về Vô Vọng sơn, rốt cuộc là thật hay giả?”

 

Lá phong trong chậu bị y thổi tới mức bay về phía trước, nói tới cũng lạ, cái chậu kia chỉ dài khoảng một xích, lá phong bay về phía trước, nhưng có bay thế nào cũng không tới thành chậu.

 

Cái chậu nho nhỏ mà như có không gian vô hạn!

 

Hứa Ứng nhìn lá cây trong cái chậu, đột nhiên cuồng phong nổi lên, thổi tới sau lưng y, cuốn chiếc lá phong khổng lồ dưới chân y bay ngược chiều Nại Hà, chỉ trong chớp mắt đã lướt ngược dòng nước đi mấy chục dặm!

 

Hứa Ứng nghi hoặc không thôi, chỉ thấy cơn cuồng phong đột nhiên thổi tới càng ngày càng yếu, tốc độ của chiếc lá phong khổng lồ cũng chậm dần.

 

Ma xui quỷ khiến thế nào, y lại thổi một cái vào chiếc lá phong trong chậu nước, quả nhiên cuồng phong lại nổi lên, cuốn chiếc lá phong khổng lồ trên Nại Hà, mang chiếc lá đi ngược dòng nước, bay đi băng băng nhanh như chớp giật!

 

Hứa Ứng thán phục không thôi, nói: “Không ngờ trên thế gian còn có pháp thuật cỡ này, đúng là quá thần diệu!”

 

Quả chuông chui ra từ sau đầu y, khinh thường nói: “Chẳng qua chỉ là gấp gọn không gian mà thôi, không đáng nhắc tới.”

 

Hứa Ứng giơ một ngón tay, cố gắng chọc vào cái lá trong chậu, quả chuông cuống quít nói: “A Ứng, đừng có làm ẩu!”

 

Đột nhiên, bầu trời trên đầu bọn họ vang lên tiếng sấm nổ, Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bầu trời nứt ra, một ngón tay khổng lồ ma sát với không khí, khiến lôi hỏa dấy lên cuồn cuộn, từ trên trời giáng xuống, ấn thẳng về phía chiếc thuyền lá phong!

 

Hứa Ứng vội vàng dừng tay, ngón tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống cũng dừng lại theo.

 

Hứa Ứng thu ngón tay lại, ngón tay như cột chống trời cũng theo đó rút lại trên bầu trời, cuối cùng biến mất không còn tung tích.

 

Hứa Ứng kinh hãi tới mức đổ mồ hôi lạnh khắp người.

 

Quả chông thở phào nhẹ nhõm nói: “Pháp thuật không gian không phải đồ chơi linh tinh đâu, cẩn thận nghịch chết chính mình. Ngươi ngoan ngoãn chút đi!”

 

---------------

 

Hứa Ứng ngồi đàng hoàng trước chậu nước, đợi tới khi tốc độ của con thuyền lá phong giảm đi lại thổi một cái, tăng tốc cho chiếc thuyền.

 

Có điều, dù sao tâm tính y vẫn còn thiếu niên, lén lút giơ ngón tay thò vào trong chậu, ngón tay lại hiện lên trên không trung, nhô ra trên trời.

 

“Ngón tay của ta lớn quá!” Hứa Ứng trầm trồ.

 

Y điều chỉnh vị trí, để ngón tay trên trời tránh khỏi mặt sông, dương dương tự đắc ngắm nghía ngón tay cái của mình. Đột nhiên lại nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên, đầu ngón tay y va vào một đỉnh núi, ngón tay Hứa Ứng bị đau, vội vàng rụt lại, chỉ thấy ngón tay y đã bị cứa rách, đang chảy máu.

 

Còn bên bờ sông Nại Hà, một ngọn núi nổ tung, đất đá văng tứ tung, văng xa tới mấy chục dặm.

 

Hứa Ứng sợ hết hồn, không dám nghịch ngợm nữa.

 

Quả chuông thấy y ăn phải quả đắng, không khỏi vui vẻ cười khoái trá, tiếng coong coong vang vọng.

 

Chiếc thuyền lá phong đi về phía đông hơn ngàn dặm, tới một khu vực hoang vu, có những dãy núi cao chót vót, nước Nại Hà chảy xiết, chiếc thuyền lá phong đi tới khúc ngoặt của con sông, dòng nước chậm lại. Đột nhiên phía trước có ánh sáng lóe lên, là một chiếc thuyền hoa, đèn đuốc sáng choang, đang đi trên Nại Hà.

 

Trên khúc rẽ của con sông, mặt nước rộng như biển, trên dãy núi phía tây là mặt trăng to như cái đấu, ngọn núi có vẻ nhỏ bé hơn mặt trăng nhiều.

 

Hứa Ứng thầm khen, cảnh tượng cõi âm này đúng là một vẻ đẹp khác.

 

“A Ứng, không phải thuyền gì cũng đi được trên Nại Hà đâu.”

 

Quả chuông nói nhỏ: “E rằng chiếc thuyền hoa này là ‘kẻ đến không có ý tốt’.”

 

Đột nhiên trong chiếc thuyền hoa có tiếng người vang lên: “Nại Nguyệt, trên sông gió lớn, treo đèn lồng tránh gió lên đi.”

 

Một giọng nữ đáp lời: “Vâng, Hương công tử.”

 

Hứa Ứng nhìn lại, chỉ thấy một cô gái cầm đèn lồng từ trong thuyền hoa đi ra, vóc dáng thướt tha, nhón chân treo đèn lồng dưới mái hiên.

 

Sau khi treo chiếc đèn lồng này lên, đột nhiên gió ngừng hẳn, chiếc thuyền lá phong chậm rãi dừng lại, trôi trên mặt nước.

 

Hứa Ứng nhướn mày, không nói gì.

 

 

 

Lúc này vị ‘Hương công tử’ trong chiếc thuyền hoa lại đi ra, đứng xa xa nhìn về phía Hứa Ứng, kinh ngạc nói: “Không ngờ người đứng ở Trúc Độ quốc quất roi Ôn Thần, đuổi Ôn Thần về thế giới thiên đạo lại là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.”

 

Một chiếc thuyền hoa khác chèo tới, trong thuyền hoa có một cô gái mặt mũi xinh xắn cười hì hì nói: “Hương công tử, hắn bị đèn lồng Tị Phong của ngươi dừng thế gió, đang không biết làm sao, rõ ràng chỉ là một đứa con nít. Ngươi bố trí trận địa lớn như vậy, mời cả ta đến giúp đỡ, chỉ để đối phó với một tiểu bối như vậy thôi à?”

 

Hứa Ứng thầm cảm thấy nặng nề: “Gay go! Xem ra sau chuyện Ôn Thần hàng lâm không chỉ có một người. Có người dẫn thiếu nữ trong quan tài đi, những người khác cản ta lại trên sông.”

 

Hứa Ứng ho khan một tiếng, đánh bạo nói: “Các ngươi là người phương nào? Cả gan cản đường bản tọa, đúng là lớn mật! Các ngươi có bằng Ôn Thần kia không?”

 

Cô gái xinh đẹp và Hương công tử liếc mắt nhìn nhau, không khỏi cười ra thành tiếng.

 

Hứa Ứng lạnh lùng nói: “Ta đánh được Ôn Thần, chẳng lẽ không đánh được các người? Mau mau thối lui, bản tọa không tính toán với hai tên tiểu bối các ngươi.”

 

Cô gái xinh đẹp cười khanh khách nói: “Tiểu quỷ này dám làm bộ làm tịch, ra vẻ tiền bối trước mặt chúng ta. Tu vi của ngươi ra sao, chúng ta nhìn cái là hiểu. Hương công tử, ngươi ra tay hay để ta?”

 

Hương công tử cầm quạt giấy trong tay, xoạt một tiếng mở ra, phe phẩy, phong lưu phóng khoáng cười nói: “Thập Tam Nương, bắt người tiễn Ôn Thần là một công lao lớn. Công lao này, ta tặng cho ngươi.”

 

Cô gái xinh đẹp kia nhìn sang phía Hứa Ứng, đột nhiên trong lòng có ý khác, nói: “Năm ngoái toàn bắt đám hậu sinh tuấn tú trắng trẻo, chưa bao giờ hưởng thụ mùi vị của loại da đen thế này...”

 

Trong lòng Hứa Ứng vừa sợ vừa giận: “Cô ta định ăn thịt ta?”

 

Cô gái xinh đẹp kia cười khúc khích, đột nhiên trên thuyền có hai dải lụa đỏ bay ra, uốn lượn trên mặt sông, chỉ trong giây lát đã quá thành hai con hồng long, đầu như ngọn núi nhỏ, hung ác dữ tợn!

 

Con hồng long đi đầu gầm lên một tiếng, long ngâm khuấy động dãy núi, đánh về phía con thuyền lá phong.

 

Hứa Ứng không hề nghĩ ngợi, giơ ngón tay ấn lên bồn nước trước mặt. Sấm sét lập tức hiện lên trên bầu trời, lôi hỏa cuồn cuộn, một cây cột chống trời màu da người từ trên không giáng xuống, xung quanh cây cột là từng dải lôi hỏa uốn lượn, ấn lên người con hồng long như ấn vào con giun, đè con hồng long từ trên mặt nước xuống đáy Nại Hà!

 

Mặt nước nổ tung, làm dấy lên cơn sóng cao tới trăm trượng, hất cả chiếc thuyền lá phong và hai chiếc thuyền hoa lên trời.

 

Hương công tử và cô gái xinh đẹp đều kinh hãi đến biến sắc, vội vàng ổn định thân hình. Cô gái xinh đẹp kêu to: “Hắn giả heo ăn thịt hổ, là loại âm hiểm, chúng ta khinh thường hắn!”

 

Một đầu ngón tay khác của Hứa Ứng vòng vào với ngón cái, cong ngón tay búng ra.

 

Giữa bầu trời lập tức có ngón tay cái giáng xuống, giữ lấy ngón giữa, búng ngón giữa ra. Một con hồng long khác phun ra máu tươi, bị ngón tay bắn bay, đập vào dãy núi cõi âm lân cận, ngũ tạng dập nát, xương cốt tan tành, có thể thấy đã không còn sống nữa.

 

 

 

Còn con hồng long bị y ép dưới đáy sông cũng bị đè tới mức lục phủ ngũ tạng dập nát, máu thịt bị Nại Hà ăn mòn sạch sẽ, chỉ còn lại một đống xương khô.

 

Hứa Ứng không khỏi vừa mừng vừa sợ: “Cái chậu đồng này còn có năng lượng như vậy à?”

 

Cô gái xinh đẹp vừa sợ vừa giận, quát lên một tiếng dữ tợn, sau lưng hiện lên tầng tầng lớp lớp động thiên, động thiên lớn bọc ngoài động thiên nhỏ, ngoài động thiên lại có dị tượng con sông dài, đạo vận nổ vang!

 

Cô gái đang định ra tay, Hứa Ứng lại vội vàng thò tay vào chậu đồng, lại cong ngón tay búng ra. Ngón giữa lập tức phá tan từng tầng na pháp thần thông, tất cả na pháp thần thông đều bị phá hủy, ngón tay khổng lồ đập thẳng vào người cô gái xinh đẹp.

 

Thuyền hoa ầm ầm nổ tung, cô gái kia bị đánh tới mức hộc máu, tóc tai tán loạn, văng ra sau vài chục dặm, đập vào một ngọn núi lớn.

 

Hương công tử ở đằng khác phe phẩy chiếc quạt, đang định ra tay, lại đột nhiên thấy mây đen ngập trời, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, khóe mắt như muốn rách ra.

 

Chỉ thấy trên bầu trời, một bàn tay khổng lồ như che khuất cả bầu trời, mang theo ngọn lửa vô tận từ trên trời giáng xuống, đang đánh về phía mình!

 

Y không nghĩ ngợi nhiều, lập tức bay lên trời, chân đạp hư không, bước lên trên không trung ra sức bỏ chạy.

 

Bàn tay kia hóa thành nắm đấm, đuổi theo khoảng trăm dặm thì quyền mới đánh trúng người hắn.

 

Hương công tử rơi vào rừng núi, không rõ sống chết.

 

Cô gái xinh đẹp rầm một tiếng, đánh nổ núi đá đang che lấp mình, bay lên như dải cầu vồng, kêu to: “Thập Tam Nương không có mắt, mạo phạm tiền bối mặt đen, xin được thứ tội!”

 

“Mặt đen?”

 

Hứa Ứng giận không kiềm được, giơ ngón trỏ chọc lia lại mấy phát vào chậu đồng, cuối cùng cũng chọc trúng cô gái xinh đẹp, đánh cô ta gãy xương đứt gân, miệng hộc máu rơi thẳng xuống đất.

 

Sau lưng Hứa Ứng, quả chuông nhìn tới đờ đẫn.

 

“Xem ra mấy năm qua, kẻ không tiến bộ chính là ta.”

 

Nó thầm nghĩ trong lòng: “Yêu nữ bị ta trấn áp ba ngàn năm, tu vi không tiến bộ nhưng thần thông quả thật kinh thiên động địa. Cho dù không có ai ra tay cứu ả, có lẽ mấy năm nữa ả cũng đánh bại ta, tự mình trốn thoát!”

 

Nó treo trong miếu hoang trên Thạch sơn, ngủ say mấy ngàn năm, bỏ lỡ thời gian. Còn thiếu nữ trong quan tài vẫn tiến bộ, bên giảm bên tăng, nó phát hiện mình đã không thể hiểu nổi thần thông của thiếu nữ trong quan tài.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.