“Ngài chuông lẩn hay lắm! Đúng là lão chuông sống mấy ngàn năm, sống rất sáng suốt!”
Hứa Ứng thầm khen quả chuông lớn khoáng đạt, thầm nghĩ: “Nữ quỷ biết chủ nhân của Tần Nham Động? Thế thì lần này cô ta tới Tần Nham Động không phải để giết chúng ta mà là tưởng nhớ cố nhân.”
Y nhấp nháy mắt nói: “Nữ quỷ nói nơi này là địa điểm phi thăng, nghĩa là sao? Vực sâu Thương Ngô, thần tiên bất lão là cái gì?”
Trong cung điện, giọng nói của thiếu nữ lại vang lên, mờ mờ ảo ảo, như trên tận tầng mây: “Các ngươi sống hay chết? Nếu còn sống thì các ngươi đi đâu? Ta tìm khắp Thần Châu, sao không thấy tung tích các ngươi?”
Cô gái đi vào trong chiếc quan tài, nắp quan tài đóng lại, kéo theo xiềng xích bay vù vù ra ngoài cung điện bạch ngọc, rời khỏi Tần Nham Động, chỉ còn lại một âm than u oán vang vọng trong động phủ.
“Các ngươi đã phi thăng hay đã qua đời? Vì sao tỉnh lại sau ba ngàn năm, thế gian chỉ còn lại mình ta...”
Hứa Ứng thở phào nhẹ nhõm, nếu thiếu nữ trong quan tài cẩn thận hơn một chút, có lẽ đã phát hiện ra quả chuông lớn chìm dưới đáy nước, không khéo còn nổi giận giết cả Hứa yêu vương và Ngưu yêu vương.
Đột nhiên, Hứa Ứng nhớ tới quả chuông, vội vàng vớt quả chuông lên.
Nhưng quả chuông như đã nổi cáu, chìm òng ọc trong nước, sống chết gì cũng không chịu lên.
Hứa Ứng vớt mấy lần mà chẳng được, không khỏi tức giận nói: “Ngươi có giỏi thì tới sống mái với nữ quỷ đi, bắt nạt ta thì có gì hay.”
Quả chuông cũng sợ, không dám liều mạng với nữ quỷ trong quan tài, từ dưới nước bay lên, đổ hết nước trong chuông vào đầu Hứa Ứng.
Hành động này như hao sạch sức lực mà nó tích cóp được, lại ngã xuống, đi theo sau mông Hứa Ứng leng ca leng keng.
Hứa Ứng không chấp nhặt với nó, phát động khí huyết sấy khô quần áo trên người, đi theo Ngoan Thất tới cung điện bạch ngọc.
Hứa Ứng dừng bước trước cung điện, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Chỉ thấy trên tấm biển ở cửa cung điện bạch ngọc có chỗ khắc chữ, không giống bất cứ chữ viết nào trên đời hiện giờ, trông như dấu vết do nòng nọc bò lung tung dưới đất tạo thành, lại giống như móng chim giẫm đạp lên mặt tuyết.
Ngoan Thất nói: “Đừng có nhìn. Ông cháu ba đời nhà ta đều không nhận ra chữ viết trên tấm biển này, ta cũng không biết nơi này tên là gì.”
Hứa Ứng sắc mặt kỳ quái, nói: “Trên đó viết năm chữ Nê Hoàn Cung Động Thiên.”
Ngoan Thất nghi hoặc nói: “Ngươi biết chữ viết trên đó?”
Hắn kinh ngạc khó tả, ông cháu ba đời nhà họ Ngưu đọc đủ thứ thi thư, học vấn uyên bác mà vẫn không hiểu được chữ viết trên tấm biển ngoài cửa. Hứa Ứng chỉ là dân đen bình thường mà lại nhận ra loại chữ viết này?
Ánh mắt Hứa Ứng rất quái dị, nói: “Ta chưa bao giờ thấy loại chữ này, nhưng rất kỳ lạ, sau khi thấy mấy chữ này ta tự biết nó là gì, biết đọc thế nào, phát âm ra sao. Cứ như...”
Y nhíu mày, cứ như loại chữ viết này đã khắc sâu vào đầu y từ lâu!
Nhưng y ra sức nhớ lại, chắc chắn mình chưa bao giờ học cũng chưa bao giờ thấy loại chữ viết này!
Ngoan Thất không hiểu gì cả, nhớ tới những biểu hiện quái dị của Hứa Ứng lúc trước, dò hỏi: “A Ứng, có phải ngươi từng mất trí nhớ không?”
Hứa Ứng cười ha hả nói: “Ta tuyệt đối không mất trí nhớ bao giờ! Sao ta lại mất trí nhớ được chứ? Ta vốn thông minh từ nhỏ, ký ức cực kỳ rõ ràng, thậm chí còn nhớ được hồi mình mới mười tháng tuổi!”
Trái tim y lại đau ê ẩm, y vẫn nhớ mỗi chi tiết trong trận hỏa hoạn ở nhà họ Hứa, thậm chí nhớ tình cảnh cha mẹ chôn thây nơi biển lửa!
Y muốn quên đi những ký ức này, nhưng có làm sao cũng không thể quên nổi.
Ngoan Thất nhấp nháy mắt, thầm nghĩ: “Ngươi còn nhớ sai cả tên cha tên mẹ, có thể thấy ký ức trong đầu ngươi là vô căn cứ. Có phải lúc trước ngươi bị người khác đánh hỏng đầu rồi không?”
Quả chuông lăn một vòng dưới đất, hiển nhiên cũng rất nghi ngờ về ký ức của Hứa Ứng.
Hứa Ứng quan sát chữ viết kỳ quái trên tấm biển, đột nhiên trong lòng nảy sin hắn ý tưởng, lấy ra Nê Hoàn Ẩn Cảnh Luyện Khí Pháp, lại ngẩng đầu nhìn chữ viết trên tấm biển, nghi hoặc: “Nê Hoàn Cung Động Thiên với Nê Hoàn Ẩn Cảnh Luyện Khí Pháp, hai bên đều có Nê Hoàn, liệu có liên hệ gì không?”
Bí tàng Nê Hoàn chính là một trong nhân thể lục bí, mở được bất cứ bí tàng nào cũng có thể trở thành na sư. Còn bí tàng mà thế gia na sư Chu gia nắm giữ chính là Nê Hoàn!
Bí tàng Nê Hoàn cực kỳ cuốn hút đối với Hứa Ứng, đã sắp trở thành chấp niệm của y!
Ngoan Thất đi đằng trước, gọi y vào cung. Hứa Ứng thu hồi tạp niệm, bước vào bên trong, chỉ thấy trong cung điện bạch ngọc này đâu đâu cũng là giá sách, trên giá sách là hàng loạt thư tịch được sắp xếp chỉnh tề.
Ngoan Thất nói mình là thế gia thư hương, gia học uyên thâm, quả thật không sai.
“Ông cháu ba đời nhà họ Ngưu chúng ta cư trú ở đây, đã hơn ba trăm năm, cất giữ vô số sách cổ.” Ngoan Thất rất tự hào nói: “Tất cả những sách cổ có thể tìm được ở Linh Lăng đều ở đây, ta đọc hết chỗ sách này rồi.”
Hứa Ứng lại càng kính phục, còn hơi xấu hổ, so với con xà yêu này, mình đúng là vô học.
Đột nhiên, Ngoan Thất biến sắc, kêu lên: “A Ứng, đột nhiên ta cảm thấy trong cơ thể có khí huyết chuyển hóa thành lực lượng hóa hình, có lẽ sắp biến hình thành người rồi!”
Tầm mắt hắn trở nên mơ hồ, tròng mắt có lớp màng mỏng khiến ánh mắt hắn trông trắng bệch, đây chính là dấu hiệu lột xác.
Ngoan Thất vội vàng chui vào trong một căn phòng trong cung điện bạch ngọc, kêu to: “Trong lúc ta bế quan, ngươi đừng đi lại tùy tiện. Ngô Vọng Sơn đã biến thành Vô Vọng Sơn, ta chưa biết gì nhiều về địa hình trong Vô Vọng sơn hiện giờ đâu!”
Hắn buộc phải tìm một nơi an toàn, lột đi túi da hiện tại mới có thể biến hình. Nếu chậm trễ e là sẽ bị nghẹn chết trong lớp da cũ!
Hứa Ứng đi tới dưới ngọc bích, ngẩng đầu lên quan sát.
Vừa rồi cô gái trong quan tài đứng ở chỗ này, quay về phía ngọc bích tưởng nhớ cố nhân.
Trên ngọc bích có khắc hình một ngọn núi, thế núi cao vời vợi kéo dài tới tận tầng mây, có khí thế bễ nghễ quần sơn trong thiên hạ!
Hứa Ứng là người bắt rắn, ngày ngày hết chạy đông lại chạy tây, truy bắt dị xà, có ngọn núi nào chưa từng thấy? Nhưng y chưa bao giờ thấy ngọn núi được khắc trên ngọc bích.
Ngọn núi này thẳng tắp hiểm trở, cao vút tận tầng mây, Linh Lăng không có ngọn núi nào cao như vậy!
Đừng nói Linh Lăng, e là toàn bộ Thần Châu cũng không có ngọn núi nào mỹ lệ như vậy!
Trong lòng Hứa Ứng hơi động, nhẹ giọng ngâm nga: “Phía nam Tiêu Tương, vực sâu Thương Ngô. Dưới núi Cửu Nghi, thần tiên bất lão. Chẳng lẽ ngọn núi trong tranh chính là Cửu Nghi sơn?”
“Nhưng chân núi Cửu Nghi đâu có cao như vậy?”
Trong lòng Hứa Ứng cực kỳ nghi hoặc, y từng tới Cửu Nghi sơn mấy lần, tuy cảnh sắc như tranh, nhưng thế núi hoàn toàn không cao, không thể nào là ngọn núi trong bức tranh này được!
Có điều, Ngô Vọng sơn đã biến thành Vô Vọng sơn, thế thì hình dạng thật sự của Cửu Nghi sơn có phải ngọn núi đặc biệt trong bức tranh này không?
“Đáng tiếc Ngoan Thất đang bế quan, nếu không có thể tới Cửu Nghi sơn xem thử.”
Hứa Ứng vốn hơi mệt, chọn một căn phòng ở tạm, mấy ngày nay y phải chạy thục mạng, rất khốn đốn, nhưng tinh thần lại cực kỳ phấn khởi, trong thời gian ngắn lại chẳng ngủ nổi, bèn lấy một quyển sách trên giá ra xem.
Mới đọc được hai ba trang sách, Hứa Ứng đã nghiêng đầu ngủ say.
Giấc ngủ này rất dài, Hứa Ứng mở mắt ngái ngủ, tỉnh lại khỏi giấc mộng, chỉ cảm thấy khí huyết dồi dào. Trong Tần Nham động có một luồng sinh cơ kỳ dị, khiến cho tu vi khí huyết của y không ngừng tăng cường. Y chỉ ngủ ở đây một đêm mà cảm thấy tu vi tiến bộ không nhỏ!
“Đúng là động thiên phúc địa!”
---------------
Hứa Ứng đột nhiên ngửi thấy trên người có mùi lạ, có lẽ là mùi mục nát dính phải khi đi xuyên qua cõi âm.
Ngoan Thất còn đang bế quan, vẫn chưa tỉnh.
Y đi tới cửa cung, cởi sạch quần áo, nhảy vào trong cái ao ngoài cung điện.
“Ô, chỗ này của ta mọc ra mấy sợi lông.” Hứa Ứng cúi đầu quan sát, bực bội tự nhủ: “Mấy sợi lông kỳ quái, mọc lung ta lung tung, thôi nhổ hết đi.”
Y ra sức tắm rửa vết bẩn trên người, lại chạm phải một chỗ từng bị thương, sau đó thấy một cọng cỏ trên bờ, đột nhiên choáng ngớ người.
“Không đúng không đúng!”
Hứa Ứng ngây ra như phỗng, một lúc sau mới lẩm bẩm: “Rốt cuộc Tần Nham động chữa trị cho ta hay sinh cơ của bản thân ta tự chữa trị? Năng lượng kỳ dị trong Tần Nham động có phải là sinh cơ không?”
Y từng thấy cây cỏ sinh trưởng dưới tác dụng của sinh cơ hoạt tính, còn cọng cỏ trên bờ lại không sinh trưởng.
Nói cách khác, sinh cơ dồi dào mà Tần Nham Động tỏa ra không phải là sinh cơ hoạt tính thật sự, lực lượng chữa trị vết thương trên người Hứa Ứng và Ngoan Thất không phải tới từ Tần Nham Động mà tới từ bản thân bọn họ!
“Lực lượng thần bí trong Tần Nham Động này có thể kích hoạt sinh cơ và hoạt tính của bản thân chúng ta!”
Ánh mắt Hứa Ứng lấp lóe, sinh cơ và hoạt tính trong thân thể đến từ đâu?”
“Bí tàng Nê Hoàn.” Y hạ giọng nói.
Bí tàng Nê Hoàn ẩn chứa hoạt tính của thân thể, còn bây giờ cung điện bạch ngọc này lại tên là Nê Hoàn Cung, lúc trước y chỉ cảm thấy dường như Nê Hoàn Cung và Nê Hoàn có liên hệ gì đó, còn bây giờ y đột nhiên hiểu ra.
“Lực lượng thần bí trong Tần Nham Động có thể kích hoạt bí tàng Nê Hoàn!”
Hứa Ứng ngồi trong nước, miệng lẩm bẩm: “Không sai, là bí tàng Nê Hoàn. Ta chỉ cần truy tìm lực lượng thần bí trong Tần Nham Động, tìm hiểu con đường nó đi vào cơ thể là có thể tầm long định vị, tìm ra bí tàng Nê Hoàn trong thân thể! Nhưng bây giờ trên người ta không có vết thương...”
Nghĩ tới đây, y đột nhiên giơ ngón tay, chỉ lực đâm xuyên qua bắp đùi mình.
Bắp đùi giàn giụa máu tươi, Hứa Ứng nhịn đau, lập tức tập trung tinh thần, dưới mi mắt thần quang mờ ảo, thần thức tái hiện!
Y đẩy cửa, tiến vào khu vực Hi Di trong cơ thể.
Thế giới trong cơ thể y có từng luồng khí nhỏ bé từ bên ngoài thổi vào, những luồng khí này rất nhỏ, đó là lực lượng thần bí trong Nê Hoàn cung đang truyền vào thân thể y!
Những luồng khí này rất nhỏ bé, bị vị trí bí ẩn trong cơ thể y thu hút, cùng chảy theo một hướng.
“Quả nhiên là thế!”
Thần thức của Hứa Ứng đuổi theo những luồng khí này, bay lên không, ngao du trên trời!
Thần thức của y nhanh như chớp, xé gió phi hành, càng ngày càng cao, tới gần những ngọn núi cao đảo ngược tim phổi mà vẫn không dừng lại!
Y theo luồng khí,qua lại như con thoi trong khu vực Hi Di, ngao du tới những nơi chưa từng đến, phát hiện càng nhiều ảo diệu của thân thể.
Y nhìn lên trên, chỉ thấy phía trên như bên trong một tòa bảo tháp cực kỳ khổng lồ, tầng tầng lớp lớp, còn phía cạnh y là ngọn núi tim phổi cao vời vợi.
Thần thức của y bay vù vù qua ngọn núi tim phổi, đuổi theo luồng khí xuyên qua từng tầng bảo tháp nguy nga, chợt thầy trước có tia sáng, khi bay tới gần mới phát hiện là một hồ nước tuyệt đẹp rộng lớn như biển!
Trên hồ nước đó là một cây cầu lơ lửng một cách thần kỳ.
Hứa Ứng nhìn mà hoa cả mắt, đi theo những luồng khí kia bay qua cây cầu, ngẩng đầu lên thấy trên bầu trời có một vầng thái dương lớn tới mức không thể tưởng tượng nổi, đang cháy rừng rực!
Bên cạnh mặt trời là một mặt trăng cũng lớn tới khó mà tin nổi, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, ánh sáng đan xen với mặt trời!
“Trong cơ thể ta còn nhiều chỗ chưa tới đến vậy cơ à!”
Thần thức của Hứa Ứng xuyên qua giữa mặt trời mặt trăng, bám theo những luồng khí kia bay lên trời, tới một nơi mênh mông bát ngát trong khu vực Hi Di!
Trong đầu óc là một khoảng không hỗn độn.
Thần thức của y trôi lơ lửng trước khoảng không hỗn độn trong đầu óc, chỉ thấy chính giữa khoảng không hỗn độn này là một khối hỗn độn, như một quả trứng gà cực lớn, trôi lơ lửng trong lớp khí hỗn độn.
Lực lượng thần bí của Nê Hoàn Cung chui vào trong quả trứng hỗn độn này, biến mất không còn tăm hơi, sau đó hoạt tính trong thân thể y được kích hoạt, chữa trị thương tổn trong thân thể!
“Quả trứng hỗn độn này chính là bí tàng Nê Hoàn trong nhân thể lục bí!”
Hứa Ứng khôi phục tinh thần, bí tàng Nê Hoàn đang ở ngay trước mặt y, y không cần đại na khác tầm long định vị giúp đã tìm được bí tàng này!
“Nhưng tìm ra là một chuyện, làm sao mở được lại là chuyện khác!”
Hứa Ứng vừa nghĩ tới đây, đột nhiên khoảng không hỗn độn trong đầu y lay động, nổi lên gợn sóng.
Y nhìn theo hướng gợn sóng lan tới, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy một quả chuông lớn từ đâu lao vào không biết, lảo đảo như uống rượu say, bay lên khoảng không hỗn độn trêna bầu trời, sau đó đứng bên cạnh quả trứng hỗn độn.
Quả chuông ra sức chen lấn, cố gắng đẩy quả trứng sang một bên, nhưng đẩy mãi vẫn bất động, đành phải dừng lại.
Trên vách chuông còn hình dấu tay rất sâu, chính là quả chuông đi sau mông Hứa Ứng!
Lúc này quả chuông mới chú ý thấy thần thức của Hứa Ứng đang lơ lửng cách đó không xa, quả chuông và thần thức Hứa Ứng đứng đối diện, trong lúc nhất thời bỗng lặng ngắt như tờ.
Quả chuông lạnh lẽo bay lên, ra khỏi khu vực đầu óc.
Hứa Ứng lặng lẽ chờ đợi, quả chuông lại chậm rãi bay về, phát hiện thần thức của Hứa Ứng vẫn đang ở đây, bấy giờ mới xác định mình không nhìn lầm.
“Thiếu niên, ngươi cũng ở đây à?” Quả chuông phát ra âm thanh vang dội.
Thần thức Hứa Ứng hét ầm lên: “Thế nào là ta cũng ở đây? Đây là đầu óc của ta cơ mà? Ngươi vào đây bằng cách nào?”
“Đi qua huyệt Ngọc Chẩm ở sau ót ngươi.”
Quả chuông đường hoàng nói: “Tu vi khí huyết của ngươi tăng cường, thương tích của ta cũng nhờ đó mà đỡ hơn, thấy ngươi không mang ta theo nên đi vào đây ngồi một chút.”
Từ khi Hứa Ứng đi vào Tần Nham Động, thương tích đã khỏi hẳn, những bệnh ẩn trong cơ thể cũng được chữa trị, khí huyết còn hùng hồn hơn lức trước, quả chuông nhân cơ hội này hấp thu thêm một ít khí huyết của Hứa Ứng, nhanh chóng khôi phục năng lực hoạt động!
Nó định chui vào trong đầu Hứa Ứng, ăn cắp càng nhiều khí huyết để dưỡng thương, không ngờ lại gặp phải chính chủ, không khỏi lúng túng.
Hứa Ứng không truy cứu, dò hỏi: “Sao ngươi lại ở cạnh bí tàng Nê Hoàn của ta?”
“Nơi này là bí tàng Nê Hoàn?” Quả chuông kinh ngạc, bay lòng vòng quanh quả trứng hỗn độn, tấm tắc lấy làm lạ: “Chẳng trách ta không đẩy được nó. Ta đi vào đầu ngươi thông qua huyệt Ngọc Chẩm, hoàn toàn không biết nơi này là bí tàng Nê Hoàn.”
Hứa Ứng thuật lại chuyện mình theo dấu năng lượng thần bí của Tần Nham Động, tầm long định vị tới nơi này, nói: “Năng lượng thần bí đi vào đây là hoạt tính trong thân thể ta được kích hoạt, cho thấy chắc chắn nơi này là bí tàng Nê Hoàn.”
Trong thời đại của quả chuông không có chuyện thân thể bí tàng, nghe vậy vẫn chưa hiểu, lên tiếng hỏi: “Nê Hoàn Cung Động Thiên, vì sao năng lượng thần bí lại có thể kích hoạt bí tàng Nê Hoàn? Đúng là kỳ quái.”
Hứa Ứng nói: “Động thiên phúc địa thì phải có linh khí linh lực thần bí chứ, chuyện này rất bình thường mà?”
Quả chuông cười lạnh nói: “Ngươi coi động thiên phúc địa là rau cải trắng, đâu đâu cũng có à? Động thiên phúc địa rất hiếm có, mỗi động thiên phúc địa đều có lai lịch rất lớn. Tuy nơi này là động phủ thượng cổ nhưng tuyệt đối không thể có một tòa động thiên! Chủ nhân của nơi này gọi nó là Nê Hoàn Cung Động Thiên chỉ là tự dát vàng lên mặt mình thôi!”
Hứa Ứng suy nghĩ nói: “Nếu năng lượng thần bí trong Tần Nham Động không phải linh khí linh lực, thế thì lạ rồi. Chắc hẳn lực lượng này không phải được tự nhiên tạo thành...”
Hai mắt y đột nhiên sáng bừng lên, cười nói: “Ta có thể theo dấu năng lượng thần bí tìm ra bí tàng Nê Hoàn, thế thì cũng có thể theo hướng của năng lượng thần bí, tìm ra nơi khởi nguồn!”