Trạc Chi

Chương 34: Đức tính tốt



Editor: SQ

_____________________

Sếp Trình ấy mà, có đức tính tốt là rất biết thông cảm cho người yếu thế

Sinh viên nghệ thuật rất đa cảm, chỉ mỗi việc quyết định ăn liên hoan ở đâu thôi mà cứ như thảo luận chủ đề triển lãm tranh, đây một câu kia một câu tranh luận cả buổi.

Cho đến khi số tin nhắn lên đến 99+, một đàn chị tung ra bảo kiếm bắt đầu tổng kết.

“Nói chung là ăn ngon, chơi vui, với có chỗ chụp hình sống ảo, phố Du Tiền đúng không? Đầu tiên đi ăn món Giang Tô chính cống trước, sau đó đến Tân Thế Quan, đúng lúc không gian điêu khắc của Tằng Nhị dời đến khu đó, bây giờ vé nhóm vẫn còn rẻ.”

Giải quyết nhanh gọn lẹ.

Sau khi kết thúc công việc, đàn anh đàn chị có xe phân chia ngồi thế nào để đến đó.

Mạnh Thính Chi cũng có xe, nhưng cho dù đã được Trình Trạc cầm tay chỉ dẫn rồi đi nữa, cô cũng không dám lái xe chở người, cho nên lẳng lặng ngồi xe của Hứa Minh Trạch.

Có một bạn nữ nói, ăn xong người ngợm toàn mồ hôi mồ kê, có muốn trang điểm lại cũng khó, vậy thì chụp ảnh sống ảo thế nào chứ.

Ngẫm lại cũng có lý, vậy là mọi người đến triển lãm điêu khắc ở phòng tranh của Tằng Nhị trước. Không gian lấy màu trắng làm chủ đạo, chất liệu sơn dầu, những mảng màu trơn chiếm diện tích lớn cùng với chủ nghĩa giải cấu trúc tập trung làm cho khung cảnh thêm phần phức tạp lẫn rõ ràng.

Sau khi trầm trồ khen ngợi Tằng Nhị xứng với danh “đỉnh chóp” của khoa Mỹ thuật, chụp hình xong, mọi người đi bộ đến cửa đông phố Du Tiền.

Khu vực này không phải là kiến trúc cổ nữa, mà là được tân trang lại theo phong cách cổ xưa, những nét đậm chất thành cổ được thể hiện rất rõ rệt, nếu mở hàng quán ở đây mà không tạo được cảm giác vừa nghe thấy tên là nghĩ ngay đến cửa hàng lâu đời thì không xứng với phong cách lịch sử của con phố này.

Vì vậy, dù có là nhà hàng lẩu Tứ Xuyên, cũng phải treo một tấm thẻ màu xanh lá đậm viết “công thức bí truyền”.

Nhóm của Mạnh Thính Chi ăn ở nhà hàng Đất Sét Đỏ đối diện quán lẩu đó. Sau nửa buổi chè chén say sưa, máy sưởi quá nóng, Mạnh Thính Chi mở cửa sổ ra.

Trên phố đông nghịt người, những đốm đèn dầu kéo dài đến tận cùng.

“Mạnh Thính Chi, em không ăn nữa hả?”

Trên bàn nâng ly cạn chén, Hứa Minh Trạch có rượu vào nên mặt cũng đỏ ửng, sau khi lau đi lớp sương mờ trên mắt kính, anh đeo vào lại.

Mạnh Thính Chi lắc đầu, nói no rồi.

Lúc tàn tiệc, số người say chiếm một nửa, Mạnh Thính Chi vất vả đỡ đàn chị ồn ào lên xe đàng hoàng. Ban đầu đàn chị vẫn bình thường, bỗng bất thình lình nhắc đến chuyện chia tay, nói tên khốn đó một chân đạp hai thuyền, đàn chị kể khổ với Mạnh Thính Chi trong nước mắt.

“Đàn ông mà đáng tin thì heo mẹ cũng biết leo cây!”

Mạnh Thính Chi cố gắng đẩy đàn chị đang kẹt ở cửa xe vào trong nhưng không đẩy được, đàn chị say đến mức gương mặt đỏ au, cô ấy xoay người lại lớn tiếng hỏi: “Em nói coi chị nói đúng không!”

Mạnh Thính Chi như dỗ trẻ con, gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng.”

Sau khi răm rắp nghe theo, rốt cuộc đàn chị cũng lên xe.

Khi xe đã đi xa, Mạnh Thính Chi nhìn thấy Hứa Minh Trạch đi ra cuối cùng sau khi đã tính tiền, ngoài hóa đơn, trong tay còn có hai chai sữa chua.

“Chủ nhà hàng cho.”

Anh mỉm cười đưa cho Mạnh Thính Chi, Mạnh Thính Chi nhận một chai.

Hai người đứng trước quán ăn, dòng người qua lại, bầu không khí sôi nổi trong phòng riêng lúc nãy vẫn còn in đậm trong tâm trí.

Hứa Minh Trạch nhìn Mạnh Thính Chi.

Cô luôn dịu dàng và tỉnh táo, một cô gái thế này thoạt nhìn không có gì nổi bật, nhưng một khi bắt đầu nhìn thấy ưu điểm của cô, chú ý đến ưu điểm của cô, thì khí chất như nước tĩnh lặng chảy sâu toát ra từ cô sẽ khiến người khác vô thức bị hấp dẫn.

“Năm sau em có đến phòng tranh không?”

Mạnh Thính Chi mở nắp chai sữa chua uống một ngụm, vành nắp chai chạm vào môi trên, để lại một vòng tròn mỏng màu trắng, cô đưa tay lau đi. Khi ngẩng đầu lên, đôi mắt sạch sẽ mở to, hơi giật mình như thể bị kiểm tra bài tập về nhà đột xuất.

“Giáo sư Trần kêu anh đến hỏi em hả?”

Phòng tranh của giáo sư Trần trong khoa Mỹ thuật không phải khó vào một cách bình thường, chỉ cần trong lý lịch có một điểm xấu thôi thì đừng mơ có tên trong danh sách, Mạnh Thính Chi biết rõ rằng đây là một cơ hội cực tốt.

“Không phải, tự anh muốn biết em có định đến hay không thôi?”

Hứa Minh Trạch không biết nói dối, cũng không muốn nói dối, trong ánh mắt có sự thẳng thắn bằng mọi giá.

Tiếc là Mạnh Thính Chi không hề nhìn anh.

Cô đang đọc tin nhắn WeChat, trong lúc ăn thư ký Đặng có hỏi cô đang ở đâu, bảo muốn đến đón cô.

Mạnh Thính Chi rất ngạc nhiên, “Anh không đón sinh nhật với bạn gái hả?”

Bên kia mãi không trả lời, khi trên bàn có thêm một món mới thì tin nhắn mới đến.

Đặng Duệ: “Đón xong rồi.”

Mạnh Thính Chi đoán: “Không lẽ anh ấy chỉ cho anh nghỉ ban ngày? Chiếu tối là phải về đi làm?”

Đặng Duệ: “Cũng đại khái thế.”

Mạnh Thính Chi chân thành thông cảm: “Vậy bạn gái anh không ý kiến gì hết hả? Anh phải tỏ thái độ với anh ấy chứ, ở cạnh bạn gái lâu vào mới đúng.”

Đặng Duệ: “Tỏ thái độ thế nào?”



Lúc gọi món, Mạnh Thính Chi không cho ý kiến, những món trên bàn không hợp khẩu vị của cô, đúng lúc cũng không đói bụng, vậy là tập trung ngồi nói chuyện với Đặng Duệ.

Chỉ cho Đặng Duệ vài chiêu, mách nước cách tấn công sếp Trình nào đó, không thích bị ép, thích nghe nói ngọt, rất dễ dỗ dành, mặc dù có chút mưu mô của nhà tư bản, nhưng nói chung chỉ cần tỏ ra yếu thế tội nghiệp đến cùng, là đã thành công được phân nửa.

Sếp Trình ấy mà, có đức tính tốt là rất biết thông cảm cho người yếu thế.

Nói xong, Mạnh Thính Chi gửi địa chỉ nhà hàng mình đang ăn cho Đặng Duệ, bảo anh khi nào đến thì nhắn tin cho mình, bây giờ Đặng Duệ nói đã đến rồi, hỏi Mạnh Thính Chi ở đâu.

Mạnh Thính Chi trả lời lát nữa mình sẽ đi đến ngã tư nhỏ, nhắn xong mới nhớ Hứa Minh Trạch đã bị phớt lờ một lúc, cô mỉm cười xin lỗi, trả lời thẳng thắn: “Chắc là có ạ.”

Ánh mắt của Hứa Minh Trạch sáng lên, anh hỏi tiếp: “Em còn do dự chuyện gì gì?”

“Có lẽ là cảm thấy năng lực của bản thân vẫn chưa đủ, tốc độ làm việc ở phòng tranh nhanh quá.”

Hứa Minh Trạch thở phào nhẹ nhõm, “Em không cần lo chuyện này, đến lúc đó sẽ có người hướng dẫn em.”

Mạnh Thính Chi gật đầu, đáp vâng.

“Vậy anh đưa em về nhà nhé? Hay em muốn đi dạo quanh đây?”

“Không cần đâu ạ.” Mạnh Thính Chi lịch sự từ chối, “Lát nữa có người đón em.”

Đúng lúc này, một tin nhắn mới xuất hiện trong điện thoại.

“Cô Mạnh, tôi thấy cô rồi.”

Mạnh Thính Chi quay đầu, thấy một chiếc SUV màu đen đang đậu ở ven đường cách đó không xa. Ở một con phố nổi tiếng trên mạng như phố Du Tiền này, chiếc BBA không thực sự quá bắt mắt, nhưng biển số xe rất đáng để bàn tán, 8 là con số tốt, 7 lên 8 xuống [1], theo một góc độ phong thủy nào đó thì số 7 tốt hơn số 8.

[1] 7 lên 8 xuống, tiếng Trung là七上八下, trong thời hiện đại thì cụm này còn là thành ngữ chỉ cảm giác thấp thỏm lo âu.

Theo văn hóa Trung Quốc, khi mua nhà, nếu phải chọn giữa tầng 7 và tầng 8 thì nên chọn tầng 7, vì theo cụm trên, tầng 7 đi lên ý vận may sẽ lên, ngược lại, chọn tầng 8 thì vận may sẽ đi xuống, nhưng không phải lúc nào nghĩa đó cũng được áp dụng, vì có nhiều người dùng số 8 với nghĩa “phát (phát tài phát lộc)”.

Sau khi tạm biệt Hứa Minh Trạch, Mạnh Thính Chi đi về phía xe.

Đang đi giữa chừng, Đặng Duệ ngồi ở ghế lái cũng xuống xe đi đến đón cô.

Từ đây nhìn sang cửa nhà hàng Đất Sét Đỏ, tầm nhìn không bị chắn, Đặng Duệ đi đến cạnh Mạnh Thính Chi, lo lắng thì thầm hỏi cô: “Cô Mạnh, người đó là ai thế?”

Mạnh Thính Chi hơi bất ngờ khi thấy Đặng Duệ hóng hớt. Kiểu trợ thủ chuyên dụng của nhà tư bản như họ, nếu không tinh thông đủ 18 môn võ [2] thì cũng phải đã được 16 17 môn rồi, giả điếc chỉ là một kỹ năng cơ bản.

[2] Cụm 十八般武艺样样精通 =  thông thạo 18 môn võ công, trong thời hiện đại được dùng để chỉ người toàn năng toàn diện trong công việc.

Nhưng Mạnh Thính Chi không chột dạ, cũng không giấu giếm.

“Đàn anh ở phòng tranh.”

Đặng Duệ đi phía trước, mở cửa xe cho Mạnh Thính Chi, ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng chỉ đứng sang một bên, Mạnh Thính Chi vừa tiến một bước thì chợt lùi lại, quay sang nhìn Đặng Duệ, ra điều kiện với anh.

“Thư ký Đặng, chuyện anh mới nhìn thấy ấy, đừng nói cho Trình Trạc biết được không?”

Vẻ mặt của Đặng Duệ cứng đờ, anh nhanh chóng liếc nhìn một cái ra sau Mạnh Thính Chi rồi thu ánh mắt lại, ngoài vẻ do dự muốn nói thì nhiều hơn cả là chúc cô may mắn.

Mạnh Thính Chi chăm chú nhìn, chưa kịp hiểu vẻ mặt này của thư ký Đặng có nghĩa là gì, thì một giọng nam rõ ràng và quen thuộc vang lên từ cánh cửa xe đang mở sau lưng.

“Được rồi, em đừng làm khó Đặng Duệ nữa, nói anh nghe, em không muốn anh biết chuyện gì?”

Đèn đọc sách được bật lên, dưới ánh đèn dịu dàng, Mạnh Thính Chi sững sờ.

Tay anh đang xoay một chiếc điện thoại gắn ốp ca rô trắng xanh.

Điện thoại của thư ký Đặng.

Thảo nào lúc nãy khi vừa ăn vừa nói chuyện với thư ký Đặng, Mạnh Thính Chi đột nhiên cảm thấy hình như cách nói chuyện của anh khác hẳn mọi khi.

Tại vì đội lốt người khác chứ sao!

Mà lúc nãy cô nói xấu sếp Trình không hề ít, bây giờ trong đầu cô đang điên cuồng hồi tưởng lại, lúc đó sếp Trình đội lốt thư ký Đặng đã trả lời thế nào?

Vâng, cô nói đúng thật.

Lúc đó cô còn đắc ý lắm cơ, thấy chưa, có là thư ký của Trình Trạc đi nữa thì bây giờ cũng không hiểu anh bằng cô đâu, thư ký Đặng cũng phải đồng ý với những phân tích chuyên sâu của mình về Trình Trạc, mình cũng xuất sắc lắm chứ chẳng đùa.

Mạnh Thính Chi lầm bầm, không biết giữa xấu hổ hay túng quẫn thì bên nào đang nhiều hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhăn tít lại, giọng nói như tức giận.

“Sao anh bày đặt trêu người ta thế chứ?”

Anh ngồi thẳng lưng ở hàng ghế sau, hơi nghiêng người sang, đôi mắt sáng tỏ nhìn thẳng Mạnh Thính Chi, hỏi rất có logic: “Mới nói đến tỏ ra yếu thế và tội nghiệp có tác dụng thôi, còn dời sự chú ý là chiêu gì nữa?”

Mạnh Thính Chi bực bội nói: “Em còn tuyệt chiêu khác đó, chưa dạy cho thư ký Đặng đâu.”

“Ồ, cho anh xem thử?”

Mạnh Thính Chi khẽ hừ, ném chiếc túi nhỏ trong tay vào chỗ trống trên ghế, người đột nhiên nhào vào trong xe, làm Trình Trạc bất ngờ ôm cô vào lòng.

Vòng eo của cô mềm mại, uốn cong ra phía sau tạo một đường cong mỏng manh và đẹp đẽ, mái tóc dài bồng bềnh tỏa hương, kề sát bên cổ anh.

Cô đắc ý hỏi: “Có tác dụng không?”

Chiêu này là do anh đích thân dạy, cô thực sự đã tiến bộ.

Trình Trạc ôm mặt cô, lớp trang điểm mỏng nhẹ như không có, khuôn mặt ửng hồng vì gió lạnh, đôi má lành lạnh mềm mại, lòng bàn tay của Trình Trạc rất nóng, che lại cho cô, áp sát vào ngửi, “Sao mà thơm thế?”



Mạnh Thính Chi nghiêng người, lấy ra từ trong túi một cành hoa nhỏ.

Màu thạch anh vàng, một cụm chừng ba hoặc năm bông, là hoa lạc mai, trồng ở sân sau của nhà hàng Đất Sét Đỏ.

Cô nhìn thấy lúc đi vệ sinh, hoa thơm đến nỗi cô phải lập tức hỏi xin chủ nhà hàng cho hái một cành.

Ông chủ người trung niên nhìn cô trong chiếc đầm nhung dài, bên trên đôi giày bốt là bắp chân thon thả thẳng tắp, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay trắng trẻo như ngọc, nụ cười rất dịu dàng, ông nhanh chóng đi ra từ sau quầy tính tiền, vui vẻ dẫn cô ra sân sau cắt.

Hoa đã nằm trong túi cô một lúc lâu, lúc lấy ra có hơi nhàu, ngón tay cô mảnh khảnh, yêu thích vuốt ve cánh hoa, rồi nhẹ nhàng đặt lên tai anh.

“Hồi nãy chủ nhà hàng nói, hoa phải đi với người đẹp, đúng lúc hợp với anh.”

Khuôn mặt sáng láng này, nhìn thế nào cũng thấy xứng với hai chữ người đẹp, nhất là đuôi mắt hơi hướng xuống phía dưới, một đôi mắt hoa đào, như hoàng hôn rạng rỡ.

Ngắm xong hoa và người, Mạnh Thính Chi ôm cổ anh, nói: “Anh thơm quá à.”

Lúc nãy không để ý, tay Trình Trạc vẫn đang cầm một ít tài liệu, từ trước đến giờ anh chưa từng giấu giếm những chuyện này với Mạnh Thính Chi. Cô giở xem vài trang, trong tiêu đề dài ngoằng có mấy cụm từ xa lạ, cô không ngắt câu đọc, cũng không buồn quan tâm mấy câu này có nghĩa là gì.

Ngón tay thả lỏng, bìa tài liệu lạnh lẽo về lại vị trí cũ.  

“Anh đi họp hả?”

Anh lấy bông hoa bên tai xuống, kẹp giữa ngón tay xoay tròn, trả lời bằng một câu hỏi: “Không thì sao có thể bóc lộ thư ký Đặng không cho cậu ấy đón sinh nhật của bạn gái?”

Lại quay về đề tài cũ.

Thư ký Đặng không dám xen vào giữa hai người nữa.

Lúc nãy đậu xe bên đường, anh ngồi với sếp nhìn bạn gái của sếp nói chuyện với người đàn ông khác là đã đủ đáng sợ rồi, không phải vì Trình Trạc phản ứng dữ dội, mà là ngược lại, anh không có chút phản ứng nào cả, đó mới đáng sợ thật sự.

Thư ký Đặng không chịu nổi bầu không khí áp lực trong xe, bèn quay ra sau nói hình như đã từng nhìn thấy chàng trai đó ở câu lạc bộ nghệ thuật, chắc là đồng nghiệp của cô Mạnh.

Trình Trạc nhíu hàng mi dày, vẻ mặt bình tĩnh không hề tính toán cũng không chút để ý, vài giây sau, mới nhẹ giọng nói: “Ánh mắt của người này không tệ.”

Ý là chỉ chuyện thích cô Mạnh?

Đặng Duệ không dám hỏi.

Cùng giới tính mới có thể hiểu nhau nhất, có lẽ đàn ông sẽ không đỏ mặt ngại ngùng như phụ nữ, nhưng vẻ ngập ngừng mà không nói và ánh mắt dịu dàng của một người đàn ông trước một người phụ nữ chỉ có một ý nghĩa duy nhất.

Đặng Duệ ngồi vào ghế lái, vội vàng phủi sạch sẽ mọi liên can.

“Anh Trình nói đùa đó, do hôm nay bạn gái tôi phải tạm thời tăng ca, cô ấy không đi được, lúc nãy lái xe nên không tiện trả lời tin nhắn của cô, cho nên mới nhờ anh Trình trả lời giúp.”

Nói một tràng, không lộ chút sơ hở.

Đây mới là trợ thủ không tròn 10 điểm nhưng cũng đã được 8 9 điểm, khác hoàn toàn với tay mơ vào nghề hùa theo cô trong WeChat lúc nãy, còn bày đặt nói “Vâng, cô Mạnh nói đúng quá” nữa cơ, làm cô vui công cốc.

Khi xe đến khu căn hộ Chẩm Xuân, Trình Trạc nhìn ra ngoài cửa sổ, bảo dừng xe.

Anh và Mạnh Thính Chi phải đi siêu thị, cho nên dừng ở đây, Đặng Duệ chạy xe vào bãi đậu, lát nữa mua xong hai người sẽ tự đi bộ về.

Mạnh Thính Chi hỏi: “Sao tự dưng muốn đi siêu thị?”

Trình Trạc cài nút áo trên cùng cho cô, nắm tay cô đi thẳng đến lối vào siêu thị đang sáng đèn và tấp nập người ra vào.

“Ngày hội viên, giảm giá.”

Đón lấy gió lạnh, Mạnh Thính Chi nhớ ra.

Hôm nay khi sắc trời tờ mờ sáng, người này chuẩn bị nô dịch cô, đến thời điểm quan trọng, đồ dùng tránh thai chỉ còn lại một chiếc hộp rỗng.

Anh đã quen lười nhác, lười bộc lộ cảm xúc, lười nổi giận với người khác, ngay lúc đó, chiếc hộp nhỏ đã phải chịu áp lực mà lẽ ra nó không nên chịu.

Mạnh Thính Chi trần như nhộng, như viên nếp tròn trốn trong chăn, chăn bông rung lên từng hồi.

“Mạnh Thính Chi, em đang cười?”

Vì người bên trong lắc đầu nên chăn xuất hiện nếp gấp tương ứng, cô kìm lại giọng nói nhẹ nhàng, còn làm người khác bực bội hơn nói thẳng là đang cười, đáp đâu có đâu, sao em cười anh được.

Sau đó, một đôi mắt sạch sẽ ấm áp lộ ra bên mép chăn, vô tội chớp chớp: “Giờ phải sao đây Trình Trạc?”

Giả vờ vô tội thất bại.

Mặc dù không đến bước cuối cùng, nhưng Trình Trạc cũng đã bắt nạt cô thảm thương, đích thân nói cho cô biết, anh không thiếu cách.

Lúc anh tắm xong quay lại, Mạnh Thính Chi đã ngủ say.

Giữa trưa thức dậy, cô vẫn mặc đồ ngủ, còn là bộ mà Trình Trạc đã kéo tay cô mặc cho lúc cô không thể tỉnh táo nổi.

Chiếc hộp nhỏ tội nghiệp nằm xẹp lép ở mép giường.

Cô xuống giường, đá bay nó xa ba mét, nhưng rồi lượm lên lại, bực bội vứt vào thùng rác.

Cái hộp hại cái thân chứ còn gì nữa!

 

 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.