“Được, nói cái gì thế?” Con ngươi Đô Ân Vũ sáng lên, nghiêng người về phía Giang Dực.
“Con đường gian khổ trong những ngày đầu khởi nghiệp của Tập đoàn An Giang, tình bạn long đong của thiếu niên Giang Dực trong thời gian du học, đời sống tình cảm biến đổi bất ngờ của Thẩm Du Ninh” Giang Dực sửa chăn cho Đô Ân Vũ một lần nữa, dừng lại hai giây hỏi, “Em muốn nghe cái nào?”
Đô Ân Vũ cười đến híp mắt lại, cố ý nói, “Tôi muốn nghe đời sống tình cảm biến đổi bất ngờ của thiếu niên Giang Dực.”
“Vậy thì không có”, Giang Dực không làm được, “Chỉ có cuộc sống tình cảm của thiếu niên Giang Dực là trống rỗng.”
Đô Ân Vũ càng vui vẻ, núp ở trong chăn cười run bần bật, mang theo ý cười nói, “Vậy vẫn là nghe lời anh.”
Câu chuyện của Giang Dực nói thật không có gì khoác loác, không có máu chó không kích thích, một câu tóm tắt chính là câu chuyện hắn cãi nhau cùng bạn thân trong thời gian du học.
Thế nhưng sau đó chuyện náo loạn này cũng bặt vô âm tín, giữa hai người không có tranh cãi kịch liệt, thậm chí Giang Dực cảm thấy mình cũng không tham dự mà không hiểu sao bị đối phương xa lánh.
Nhân vật chính của câu chuyện tên là Lưu Vọng, là bạn cùng phòng kiêm bạn tốt trong thời gian Giang Dực du học, sở dĩ Lưu Vọng có thể quen với Giang Dực là bởi vì hai người có bối cảnh giống nhau, đều là vì kế thừa gia nghiệp mới ra nước ngoài học quản lý, càng có duyên phận chính là ở trong nước hai người cũng từng gặp qua, chắc là ở một bữa tiệc thương nghiệp nào đó cùng nhau ăn cơm nói chuyện, tóm lại có thể gặp được người bạn như vậy ở nơi đất khách quê người thật sự không dễ dàng.
Tính cách Lưu Vọng hướng nội không nói nhiều lắm, rất nhiều chuyện đều không trực tiếp biểu đạt với Giang Dực, Giang Dực cũng không giỏi đi đoán tâm tư người khác, nhưng tính cách của hắn là chân thành, có chuyện gì cũng sẽ nói cho Lưu Vọng, giữa hai người chưa bao giờ phát sinh hiểu lầm gì.
Du học ở nước ngoài có một đồng hương đồng hành như vậy thực sự rất quan trọng, chăm sóc lẫn nhau và hỗ trợ lẫn nhau, cuộc sống tinh thần có thể có một nơi để gửi gắm.
Lúc ấy Giang Dực cho rằng Lưu Vọng chính là một vị tri kỷ khác của hắn sau Thẩm Du Ninh nếu như không xảy ra chuyện đó.
An Giang đã trải qua một cuộc khủng hoảng kinh tế cách đây chưa đầy 10 năm, khi tiền mặt của tập đoàn rất túng thiếu và nguy cơ phá sản tài chính rất lớn.
Lúc đó Giang Dực đang học ở nước ngoài, bởi vì trong nhà xảy ra chuyện nên trạng thái cả người hắn đều rất căng thẳng, Lưu Vọng hỏi hắn xảy ra chuyện gì thì Giang Dực cũng nói thành thật.
Không nghĩ tới lúc ấy Lưu Vọng đã gọi điện thoại cho nhà mình để ba hắn ta giúp đỡ An Giang một phen, hành động này tuy nói cảm động nhưng cũng rất ấu trĩ, tình cảnh khi đó ở An Giang chính là ai đưa tay thì người đó gánh nguy hiểm, huống hồ lấy thực lực kinh tế của nhà Lưu Vọng gánh vác An Giang, kết quả cuối cùng rất có thể là lấy rắn nuốt voi, tự nhiên ba Lưu Vọng không đồng ý với thỉnh cầu của con trai, chỉ nói ngày sau sẽ quan tâm một chút.
Khi Giang Dực biết cũng rất cảm động, sau khi cảm ơn Lưu Vọng cũng khách quan giải thích với hắn ta, tấm lòng của hắn ta mình hiểu, nhưng hiện tại tình huống này không phải bọn trẻ chúng ta một hai câu là có thể xen vào, huống hồ cậu là anh em của tôi, không có đạo lý đẩy anh em vào trong hố lửa.
Lưu Vọng vẫn là người dễ nói chuyện, nhưng không biết lần đó lại chạm trúng chỗ nào, hắn ta hỏi có Giang Dực có phải lo sẽ nợ tôi không, sợ sau này không trả được à?
Giang Dực càng buồn bực, hắn chỉ đơn thuần cảm thấy loại chuyện này bọn họ cũng không có quyền lên tiếng, lấy tình bạn giữa hắn và Lưu Vọng cũng không đủ để cho một nhà đối phương vì mình mà quăng đầu, nhưng nói như thế nào thì Lưu Vọng làm như vậy đến cùng vẫn là vì mình nên chắc chắn Giang Dực sẽ không nói lung tung đả thương lòng người.
Giang Dực một lần nữa nhắc lại cho dù là tri kỷ thì hắn cũng không thể không để ý đến an nguy của đối phương mà tiếp nhận ý tốt của người ta, Lưu Vọng lập tức không kiên trì nữa, Giang Dực còn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy trôi qua.
Nhưng không nghĩ tới không lâu sau Lưu Vọng lại nói với Giang Dực mình muốn chuyển đi, lý do là em họ cũng sang bên này học tập, cần hắn ta chăm sóc một chút.
Lúc ấy Giang Dực còn đang vì chuyện trong nhà mà sứt đầu mẻ trán, cũng không quá để ý với việc Lưu Vọng chuyển nhà.
Cuối cùng cũng may thanh danh của ba Giang tốt, ngăn cơn sóng dữ kéo công ty từ ranh giới sinh tử trở về, chờ tất cả mọi chuyện khôi phục lại quỹ đạo thì Giang Dực mới nhớ tới đã lâu mình không liên lạc với Lưu Vọng, vốn định gọi người ta ra ngoài ăn cơm cùng nhau trò chuyện thì lại luôn bị đối phương năm lần bảy lượt từ chối.
Sau đó thật sự Giang Dực rất khó hiểu, sau giờ học chặn Lưu Vọng hỏi có phải mình làm sai chuyện gì không, Lưu Vọng nói không, chỉ là cảm thấy không hợp chơi cùng nhau nữa.
Đây còn chưa phải là kết cục cuối cùng, cuối cùng là khi tốt nghiệp về nước có chuyện cần liên lạc thì Giang Dực mới phát hiện hắn đã bị Lưu Vọng xóa bạn tốt.
Giang Dực mười vạn câu hỏi vì sao, tìm được Thẩm Du Ninh giải đáp nghi ngờ, lúc ấy đối phương nói hai câu đã lòi ra chân tướng, chẳng qua Giang Dực lại hao phí rất lâu mới có thể tiếp nhận sự thật.
Đô Ân Vũ là khán giả thứ hai của câu chuyện này, Giang Dực bỏ qua một số chi tiết hắn và Lưu Vọng ở chung, nhưng với tính tình mẫn cảm của Đô Ân Vũ thì hình như cũng nắm được trọng điểm.
“Lưu Vọng… Coi anh như bạn sao?” Đô Ân Vũ hỏi, “Ý tôi là, hắn ta chỉ coi anh như bạn sao?”
Giang Dực nhướn mày, có chút không thể tưởng tượng được nhìn Đô Ân Vũ một cái, bởi vì những lời hiện tại như đúc với câu hỏi của Thẩm Du Ninh lúc trước.
“Chắc là Lưu Vọng đang theo đuổi cậu đi? Kết quả cậu cứ luôn coi người ta là anh em rồi từ chối, căn bản người ta không muốn làm anh em với cậu, vậy nếu đã không còn diễn kịch thì sẽ cảm thấy ở chung cũng không cần thiết nữa.”Đây là lời giải thích của Thẩm Du Ninh lúc đó.
Lúc đó Giang Dực không tin tưởng lắm, thật vất vả mới tiếp nhận kết quả này lại vẫn cảm thấy mình uất ức, hình như từ đầu đến cuối hắn đều là người ngoài cuộc, bị bạn bè sớm chiều ở chung yêu đơn phương, buông tha, quăng vào danh sách đen, thế nhưng hắn hoàn toàn không có ý thức. Có đôi khi Giang Dực cũng hận mình chậm chạp, có đôi khi cũng trách vì sao đối phương không thể nói rõ ràng, phần lớn là giải thích vì nhau, kết luận tất cả do tính cách không hợp mà sinh ra hậu quả.
Vấn đề Đô Ân Vũ hỏi Giang Dực ám chỉ rất rõ ràng, Giang Dực cảm thấy anh đã đoán được tám chín phần mười nên đồng dạng ám chỉ lại, “Lúc ấy tôi không ý thức được.”
Làm sao có thể ý thức được, trong lòng Đô Ân Vũ nghĩ, thiếu niên Giang Dực khi đó chỉ có thể đơn giản hơn Giang Dực bây giờ, có người trực tiếp tỏ tình với hắn chắc cũng không tiêu hóa được, càng đừng nói đến việc chỉnh đốn vở kịch một vai trong chuyện thầm mến này.
Đô Ân Vũ vừa tỏ vẻ lý giải tình cảnh của Lưu Vọng, dù sao chính anh cũng là một người theo đuổi, vừa cảm thấy chuyện này của đối phương làm không đúng lẽ thường tình, Giang Dực tốt như vậy, cho dù chỉ là ở cùng nhau cũng rất vui vẻ, làm sao có thể nhẫn tâm đến già chết không qua lại thế?
Đô Ân Vũ không hiểu lắm, âm thầm lắc đầu, kéo chăn bông lên cằm rùng mình một cái.
“Lạnh à?” Vừa rồi Giang Dực chỉ lo nói chuyện nên không để ý tới nửa cánh tay ở bên ngoài của Đô Ân Vũ, chắc là chút khí nóng lúc ăn cơm cũng tản đi rồi.
“Cũng bình thường, hình như túi nước ấm không còn nóng.” Đô Ân Vũ mò mẫm ở trong chăn, vừa mới xác định được nguồn nhiệt thì lại không nghĩ tới bị đối diện lấy trước.
Tay Giang Dực và anh gặp nhau trong chăn bông, chạm phải cũng không ngạc nhiên, ngược lại buồn bực tại sao hắn không nắm cho ấm.
“Tay lạnh như vậy?” Giang Dực nhíu mày, “Túi nước còn không ấm bằng tôi.”
Trong lòng Đô Ân Vũ khẽ động, mơ hồ cảm thấy nếu như mình nói cái gì đó thì ý niệm vừa rồi xuất hiện trong đầu nói không chừng sẽ thành sự thật.
“Ừ, có chút lạnh.” Đô Ân Vũ dừng lại hai giây, bổ sung, “Túi nước ấm nhanh lạnh.”
Giang Dực suy nghĩ một chút, cởi áo khoác ra, mang một cái gối từ giường bệnh bên cạnh tới, “Tôi làm ấm cho em.”
Trong ánh mắt không giấu được vui vẻ, Đô Ân Vũ che đậy xoa xoa mũi, chờ Giang Dực tới đây thật cẩn thận dịch sang bên cạnh, nhường cho hắn một mảnh giường trống.
Giang Dực đặt gối đầu rồi nằm xuống ôm Đô Ân Vũ vào trong ngực, toàn bộ động tác liền mạch, nhanh đến mức Đô Ân Vũ còn chưa kịp thẹn thùng thì đã có thể nghe được tim Giang Dực.
Đô Ân Vũ nằm ở ngực Giang Dực, giữa hai người còn cách một cánh tay của anh.
Anh chậm rãi giật giật trong lòng Giang Dực, nhìn như điều chỉnh tư thế thoải mái nhưng thực tế lại tự nhiên vòng qua eo Giang Dực.
“Câu chuyện thiếu niên Giang Dực còn không?” Đô Ân Vũ nhẹ giọng hỏi.
Giang Dực như đang dỗ dành một đứa trẻ đi ngủ, một tay có quy luật vỗ lưng Đô Ân Vũ, tay kia để cho thân thể đối phương dán chặt vào mình, “Tạm thời chương này kết thúc, nếu còn muốn nghe cái khác thì chờ khỏi bệnh tôi sẽ nói cho em nghe.”
Có thể là nhiệt độ cơ thể Giang Dực quá mức ấm áp, hoặc là người ôm làm cho người ta an tâm, vốn tưởng sẽ mặt nóng tim đập đều bị Giang Dực dịu dàng trấn an thay thế, tiết tấu phía sau cùng hô hấp thong thả của Giang Dực đã trở thành khúc ru tốt nhất.
Đô Ân Vũ ngủ rất nhanh, cảm giác được người trong ngực chậm rãi thả lỏng thì Giang Dực mới rũ mí mắt xuống, nhìn chằm chằm đỉnh đầu Đô Ân Vũ ngẩn người.
Vừa rồi hắn kể có chút hoảng hốt, kỳ thật một chương chuyện kia còn chưa kể xong.
Một năm trước hắn và Lưu Vọng gặp nhau, lúc ấy là bữa tiệc cảm ơn của doanh nhân, có thể do Lưu Vọng hơi say, thế mà trước khi tan tiệc tìm được Giang Dực để hỏi hắn “Có phải đến bây giờ cậu cũng không biết hay không?”
Giang Dực không nhớ rõ lúc đó mình trả lời cái gì, có thể là thành thật nói tâm tình của mình, cũng có thể là uyển chuyển biểu đạt khoảng trống của dây thần kinh tình cảm, nhưng hắn nhớ rõ cuối cùng mình nói một câu, “Tôi không phát hiện được, không quá rõ ràng.”
“Tôi cho rằng đã đủ rõ ràng rồi.” Lưu Vọng cười cười tự giễu “Muốn từng phút từng giây giữ gìn trái tim đối phương, thật sự không phát hiện được ư?”
Câu nói kia ở trong lòng hắn giống như là vết xước trên giấy trắng, bình thường nhìn không thấy sờ không được, chỉ có đối diện với ánh sáng mới có thể lộ ra dấu vết.
Thời khắc nguy cấp phản xạ ngăn cản có điều kiện, không ăn sáng lo em ấy bị hạ đường huyết, không nhìn nổi em ấy bị lạnh, đau nhức bị ốm như ở trên người mình.
Hắn không có khả năng không phát hiện ra nữa, bởi vì Đô Ân Vũ chính là ánh sáng kia.
Giang Dực lùi về phía sau nhìn mái tóc có vẻ lộn xộn của Đô Ân Vũ, nhìn hàng mi thon dài lại yên tĩnh của anh, nhìn cái mũi đỏ bừng vì bị cảm, nhìn anh trốn dưới một nửa chăn bông, đôi môi mềm mại mà tròn trịa.
Trái tim yên tĩnh của hắn bởi vì đối phương mà đập không có quy luật, lại giáng xuống ở trong bóng đêm, chỉ nhìn thôi hắn đã đã chiếm được một mảnh bình an.
Tất cả những ồn ào vụn vặt như rời xa hắn, chỉ còn lại ý tưởng thẳng thắn trong đầu.