Điều ước thứ ba: Ba có thể đồng ý cho con nuôi một chú mèo con không?
Thằng bé nói rằng các bạn cùng lớp mẫu giáo đều có một con, nó cũng muốn có.
Nhưng khi đó Bùi Diên Lễ nghe xong lại tỏ ra ghét bỏ, anh ta nói với đứa nhỏ: "Nuôi con còn chưa đủ sao?"
Anh ta không muốn có thêm một gánh nặng nào với tôi. Tôi có thể hiểu nhưng anh ta không thể nói chuyện với đứa trẻ như vậy. Lần đó tôi đã cãi nhau rất to với anh ta, anh ta mắng tôi là đồ đàn bà chanh chua vô lý, tôi nói anh ta không xứng đáng làm cha.
Anh ta cười lạnh ba tiếng, "Cô tưởng tôi muốn làm cái người ba này lắm sao?"
Máu từ toàn thân tôi ồ ạt trào lên, tôi xông lên tát anh ta một cái, anh ta đẩy tôi ngã vào những mảnh thủy tinh, lòng bàn tay tôi bê bết máu, anh ta lạnh lùng bỏ đi.
Hôm đó tôi tưởng Tiểu Trì đã được tài xế đưa đi học rồi, không ngờ thằng bé lại trốn trong nhà. Nó lau m.á.u trên tay tôi, khóc đến mức luống cuống tay chân, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, bàn tay nhỏ lau nước mắt, khóc nức nở nói: "Mẹ ơi, con không cần mèo con nữa… Con không cần nữa."
Tiểu Trì lớn từng này rồi mà vẫn rất ít khi mong muốn thứ gì.
Tôi muốn thỏa mãn thằng bé, vẫn mua một chú mèo về. Cũng là mèo trắng, rất nhỏ và mềm. Ôm vào lòng rất ngoan, không kêu nhiều, Tiểu Trì rất thích, tận tình chăm sóc nó mấy ngày, đặt tên nó là Viên Viên.
Mấy ngày đó Bùi Diên Lễ không về nhà.
Nhưng khi anh ta vừa về đến nhà, anh ta đã ném Viên Viên đi.
Tiểu Trì nói không sao nhưng tôi biết, thằng bé vẫn rất buồn trong một thời gian dài.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tôi bước vào cửa hàng thú cưng, muốn thay Tiểu Trì xem thêm những chú mèo con này. Những chú mèo con có đủ loại màu sắc, hoa văn khác nhau, có con lười biếng, có con thì rất hoạt bát.
Có một chú mèo con đang dùng bàn chân hồng hào bám vào kính. Toàn thân chú mèo trắng như tuyết, nhưng trên tai có một mảng đen, tôi nhận ra ngay đó là Viên Viên.
Nó đã béo hơn một chút, mặt cũng tròn hơn, trông mũm mĩm như một cục bông.
Lúc mới nuôi nó, nó còn rất nhỏ, Tiểu Trì có thể bế nó bằng hai tay. Ngày Bùi Diên Lễ vứt nó đi, Tiểu Trì không nói gì nhưng sáng hôm sau gối của nó lại ướt đẫm.
Nhìn thấy Viên Viên như nhìn thấy Tiểu Trì vậy.
Tôi không kìm được sự phấn khích, vỗ vào kính, làm kinh động đến nhân viên cửa hàng thú cưng. Anh ta xông lên đẩy tôi ra. Tôi như phát điên, chỉ vào con mèo đó và nói rằng đó là mèo của tôi.
Có lẽ nhân viên cửa hàng nghĩ tôi là kẻ điên, xô đẩy tôi ra ngoài.
Tôi không phải là kẻ điên, tôi chỉ quá phấn khích.
Niềm vui mừng khi tìm lại được thứ đã mất.
Tìm lại được Viên Viên của Tiểu Trì rồi. Vậy thì tôi có thể gặp lại Tiểu Trì không?
Nhưng người đến đón Viên Viên không phải là Tiểu Trì, mà là Lương Bình Sương.
Cô ta đi từ bên ngoài cửa hàng thú cưng vào, ánh mắt chạm vào mắt tôi, rồi lại nhìn con mèo, "Đường Chi… Cô thích Linh Đang không?"
Chú mèo con được bế ra ngoài. Tôi tận mắt nhìn thấy chồng mình bị Lương Bình Sương cướp đi, lại nhìn thấy con mèo của Tiểu Trì nằm trong lòng cô ta, thân thiết với cô ta.
"Linh Đang ngoan lắm, cô muốn vuốt ve nó không?"
Linh Đang.
Nó không còn được gọi là Viên Viên nữa, nhưng nó chính là Viên Viên, tôi nhớ mà.
Tôi đột nhiên giơ tay định giật lấy con mèo, làm Lương Bình Sương sợ hãi. Cô ta vội vàng lùi lại, "Đường Chi, cô làm gì vậy? Cướp đồ quen tay rồi à?"
"Nó là mèo của Tiểu Trì, không phải của cô!" Tôi suy sụp về mặt cảm xúc, bụng đau quặn, hét lớn.
Lương Bình Sương tỏ vẻ xem thường, "Đường Chi, đây là quà Diên Lễ tặng tôi, sao lại thành của cô được? Cô đã chiếm giữ anh ấy nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao, bây giờ ngay cả một con mèo cũng muốn cướp?"
Là Bùi Diên Lễ.
Là anh ta đã lấy con mèo của Tiểu Trì tặng cho Lương Bình Sương.
Anh ta dựa vào cái gì?!
Cho dù anh ta có hận tôi nhưng Tiểu Trì vô tội.
Rốt cuộc là từ khi nào, đồ của tôi, Bùi Diên Lễ đều tặng cho Lương Bình Sương?
Có lẽ là từ sinh nhật của anh ta bắt đầu.
Sau khi Lương Bình Sương xuất hiện, ánh mắt của Bùi Diên Lễ luôn dõi theo cô ta. Cô ta xuất chúng rực rỡ, trời sinh một đôi với Bùi Diên Lễ, Bùi Diên Lễ sẽ buồn vì sinh nhật mà không đợi được quà của cô ta.
Hôm đó ngồi trên bậc thềm, Bùi Diên Lễ buồn bã nhìn trăng. Khuôn mặt của anh ta tuấn tú, ánh trăng mỏng manh rơi trên mặt anh ta, chiếu rõ sự trống rỗng u ám trong hốc mắt anh ta.
Anh ta hỏi tôi: "Đường Chi, em nói xem cô ta có quên mất sinh nhật của anh không?"
Anh ta đang nói đến Lương Bình Sương.
Tôi che giấu sự cô đơn của mình, tặng cho Bùi Diên Lễ chiếc đồng hồ mà tôi đã làm thêm để mua, cười khổ nói: "Có lẽ cô ta đang bận, tặng anh cái này."
Bùi Diên Lễ nhận lấy, thậm chí không thèm nhìn.
Ngày hôm sau anh ta đến đón tôi, Lương Bình Sương đi cùng. Tôi nhìn thấy chiếc đồng hồ của mình trên cổ tay cô ta. Sau đó còn có rất nhiều thứ khác, chẳng hạn như tài xế mà chú Bùi cử đến cho tôi, bị Bùi Diên Lễ gọi đi đón Lương Bình Sương. Lương Bình Sương muốn tham gia cuộc thi, Bùi Diên Lễ đã lấy bản thiết kế của tôi đưa cho cô ta, rồi sau đó nữa, là suất đi du học.
Ngày hôm đó, anh ta đứng trước mặt tôi, thản nhiên, không hề có chút áy náy nào, "Đường Chi, Bình Sương cần ra nước ngoài hơn em. Cô ta rất tài năng, không nên bị chôn vùi."
Cũng ngày hôm đó.
Mẹ tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày, không còn sống được bao lâu nữa. Bà hy vọng Bùi Diên Lễ có thể đưa tôi ra nước ngoài, đây là di nguyện của bà. Ngay cả di nguyện của bà, Lương Bình Sương cũng cướp đi.
Tôi không kìm được mà ngồi bên giường mẹ khóc suốt một đêm, không biết là đang khóc vì mất đi suất du học, hay là khóc vì người mẹ sắp lìa xa, hay là vì sự vô tình của Bùi Diên Lễ.
Lúc đó tôi chưa làm mẹ, không biết trong mắt một người mẹ, nước mắt của con cái là vũ khí lợi hại đến mức nào, thậm chí có thể khiến người mẹ cả đời tầm thường, an phận thủ thường của tôi phải tính kế Bùi Diên Lễ.