Trong linh đường tang lễ, người đến rồi lại đi, từng khuôn mặt đều lộ vẻ đau buồn thương tiếc.
Chỉ có tôi biết, tất cả đều là giả tạo.
Đứng trong phòng ăn, rót một cốc nước, định uống thì sau lưng truyền đến tiếng cười nói đùa cợt của phụ nữ: "Đứa trẻ đã c.h.ế.t mấy ngày rồi mà vẫn chưa thấy ba nó về à?"
"Cô không biết sao?"
"Biết gì cơ…"
Giọng nói đó hạ thấp đến mức chỉ còn là tiếng thì thầm, "Anh hai Bùi đã đến núi tuyết Tây Lợi cùng Bình Sương rồi. Nơi đó không có tín hiệu, nhà họ Bùi gọi điện cho anh ấy đến phát điên rồi mà vẫn không gọi được."
"Có lẽ là cố tình không nghe máy." Người phụ nữ nói chuyện cong môi cười, "Ai mà không biết cô ta là dựa vào việc mang thai trước khi kết hôn mới được gả vào cửa, nếu không phải vì cô ta, anh hai Bùi đã sớm ở bên Bình Sương rồi."
Trong tiếng ồn ào huyên náo, cuối cùng tôi cũng ngất đi vì quá đau buồn trong linh đường tang lễ.
Tỉnh dậy sau khi được cho uống chút thuốc, bên tai vẫn còn rất nhiều tiếng ồn, đầu tôi đau như búa bổ, lật người úp mặt vào gối, cố gắng trốn tránh hiện thực, mùi ẩm ướt mặn chát xộc vào mũi, hóa ra là nước mắt tôi rơi những ngày qua.
Nước mắt đã thấm ướt gối nhưng Bùi Diên Lễ vẫn chưa về.
Tiếng ồn ào tan biến khi có tiếng bước chân nặng nề vang lên, trong đám đông có vẻ như có người nói: "Diên Lễ, cuối cùng anh cũng về rồi."
Diên Lễ… Bùi Diên Lễ?
Không thể nào.
Anh ta đang ở Tây Lợi, ở bên Lương Bình Sương, sao anh ta có thể trở về?
Cho dù anh ta muốn trở về, Lương Bình Sương có đồng ý không?
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Cô ta cố tình chọn đúng ngày sinh nhật của Tiểu Trì để cùng Bùi Diên Lễ lên chuyến bay ra nước ngoài. Tối hôm đó Tiểu Trì cúi đầu nhìn những ngọn nến trên bánh sắp cháy hết, ánh sáng từ đèn cầy chiếu lên khuôn mặt tròn trịa của thằng bé, chiếu rõ vẻ mất mát của nó.
Nó là một đứa trẻ rất thích ăn đồ ngọt nhưng lại không ăn một miếng nào, giọng nói ngây thơ hỏi từng câu: "Mẹ ơi, bao giờ thì ba về?"
Thằng bé không khóc không quấy, từ nhỏ đã hiểu chuyện, biết ba không yêu nó, càng không yêu mẹ của nó.
Trong năm năm qua, điều ước duy nhất của Tiểu Trì là ba có thể ở bên nó đón sinh nhật nhưng đến khi nó mất, điều ước này vẫn chưa thành hiện thực.
Chiếc ghế dựa bên cạnh bị kéo ra, có người ngồi xuống.
Mùi hương đó là của người đã chung chăn gối với tôi năm năm. Chỉ cần anh ta đến gần, dựa vào hơi thở, cử chỉ, thậm chí là một ánh mắt của anh ta, tôi đều có thể cảm nhận được.
Trước đây tôi rất mong có thể gần gũi với anh ta nhưng giờ đây tâm ý đã như tro tàn. Thậm chí còn không muốn nhìn anh ta lấy một lần.
Khi anh ta cùng Lương Bình Sương đến Tây Lợi, tôi đã chặn đường anh ta, nắm lấy tay áo anh ta cầu xin: "Ngày mai đi được không? Hôm nay là sinh nhật 5 tuổi của Tiểu Trì, nó muốn ba ở bên nó."
Kết hôn nhiều năm như vậy, tôi tự biết mình không có tư cách yêu cầu anh ta điều gì, dù sao thì cuộc hôn nhân này không phải là điều anh ta mong muốn.
Nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Tiểu Trì, tôi vẫn luôn cầu xin anh ta.
Thế nhưng không ngoài dự đoán, Bùi Diên Lễ gỡ tay tôi ra, mặt không biểu cảm: "Xin lỗi, Bình Sương đang đợi tôi."
Nhưng con anh ta cũng đang đợi anh ta.
Chỉ là, lần này, Tiểu Trì thực sự tức giận rồi, sẽ không bao giờ đợi anh ta nữa.
Cả người tôi lạnh ngắt, tôi co rúm người lại, đầu vùi sâu vào trong. Bùi Diên Lễ ngồi một bên, anh ta biết tôi đã tỉnh, anh ta là người nhạy cảm đa nghi như vậy. Những năm gần đây, anh ta nắm rõ từng cử động của tôi như lòng bàn tay.
Một là sợ tôi lại tính kế anh ta, hai là sợ tôi làm tổn thương người trong lòng anh ta.
"Em tỉnh rồi à?" Trong giọng điệu của Bùi Diên Lễ không có nỗi buồn, mà là sự gấp gáp, "Những người ở dưới lầu đã giải tán rồi, dậy ăn chút gì đi."
Sao anh ta có thể bình tĩnh như vậy, như thể người c.h.ế.t không phải là con anh ta.
Đúng vậy.
Nhiều năm như vậy, anh ta chưa bao giờ coi Tiểu Trì là con của mình, càng không coi tôi là vợ. Dù sao thì nếu không có sự tính toán của mẹ, tôi đã không thể lên giường với Bùi Diên Lễ,, không thể làm phu nhân họ Bùi.