Tôi muốn động đậy nhưng thân thể nặng nề không còn chút sức lực, tay vừa nhúc nhích đã bị còng sắt siết cho đau nhói.
Anh vẫn đang bóp chặt cằm tôi, bàn tay với sức lực mạnh mẽ từ từ cạy mở khớp hàm tôi.
Tôi bị anh bóp đau mà há miệng như cá đang thoi thóp, muỗng cơm trên tay anh nhanh chóng đổ vào miệng tôi, ngay sau đó anh bụm miệng tôi lại bắt tôi phải nuốt xuống.
Ánh mắt tôi tan rã nhìn anh, cơm ngạt ngay cổ họng khiến tôi khó chịu nhăn mày, nhưng chung quy tôi vẫn không thể nuốt xuống được, thà tôi chết đi còn hơn phải sống trong sự giam cầm kinh tởm này.
Cơm vẫn còn trơ ở đó, trí não tôi đã bay tận đâu đâu, mặc cho anh ra sức nhồi nhét bắt tôi nuốt trọn nhiều hơn chăng nữa.
Phí hoài mà thôi!
Tôi bỗng dưng sù sụ ho lên khiến cơm văng tung toé lên tay anh, anh cảm thấy ghê tởm liền nhanh chóng thu hai tay về.
Một cái tát giòn tan tiếp tục đánh vào mặt tôi choáng váng.
Tôi không đau không khóc, hoặc nước mắt đã cạn và dây thần kinh đau đớn đã đứt rời, tôi hững hờ nhìn qua khung cửa sổ tìm kiếm chút ánh sáng mơ hồ, nhưng sau cùng chỉ nhìn thấy cơ thể tôi phản chiếu trong gương nom gầy gò, hai gò má hóp lại như một kẻ bệnh tật lâu ngày.
Mới mấy ngày không ăn uống mà thân thể tôi tiều tuỵ và xanh xao kinh khủng.
Anh bỗng dưng cười nhẹ, tiếng cười khinh khỉnh phát ra trong khoang mũi khiến tôi lạnh sống lưng. Tôi dời mắt nhìn đến người anh, gương mặt điển trai và vóc dáng cao lớn đang bị bao phủ bởi lửa giận kinh hoàng, tôi rùng mình nhìn anh lạ lẫm phía trước, hai hốc mắt trào lên sự chua xót khôn cùng.
Vì sao lại đến nông nổi này? Tôi và anh, là ai đày đoạ ai, là ai nhúng chàm ai? Sau cùng đã chẳng thể quay lại như ban đầu nữa rồi.
Anh bỗng dưng nói vào điện đàm: “Nhật trình của hai hôm trước, mang chúng đến đây cho tôi!”
Rất nhanh chóng, người vệ sĩ xuất hiện với tờ báo trên tay, từ đầu đến cuối vẫn không dám nhìn đến chỗ này.
Tiếng giấy loát xoát vang lên trong căn phòng tĩnh mịch khiến lòng tôi thấp thỏm không yên, rốt cuộc anh lại giở trò gì nữa đây?
“Bốp bốp.” Anh cầm báo vỗ mạnh lên mặt tôi hai cái, nghiến răng nghiến lợi nói ra: “Trước khi tuyệt thực chết, tôi nghĩ cậu vẫn nên đọc báo một chút, dù gì ông ấy vẫn là ruột rà của cậu.”
Giọng điệu anh giễu cợt nhưng không nghe ra chút bông đùa nào cả, linh tính càng mách bảo tôi rằng đã có chuyện không lành xảy ra.
Quả là như thế!
Ngay trên trang đầu tiên, hình ảnh cha tôi hiện lên mồn một trước mắt tôi, nếu như tôi chối bỏ là người giống người, vậy ba từ Lâm Thanh Ngạn đủ để chứng minh tôi không hề nhìn nhầm, người đàn ông trên báo chính là cha tôi.
Sai phạm nghề nghiệp gây chết người - Viện trưởng bệnh viện Indochina nói gì?
Tôi đọc đi đọc lại từng câu chữ trên trang báo, mới mấy ngày không gặp, vậy mà cha tôi sắp sửa hầu toà và có nguy cơ phải ngồi tù.
Bởi vì nhân viên vật tư y tế không kiểm tra kỹ lượng hệ thống máy lọc trước khi chạy thận cho bệnh nhân, dẫn đến bệnh nhân tử vong lập tức, cha tôi là viện trưởng đương nhiên bị liên đới và phải chịu trách nhiệm trong việc này.
“Tin hay không tin tuỳ vào cậu cả thôi? Ông ấy sinh nhưng không dưỡng, đối xử tệ bạc với cậu, mới đây còn công khai từ cậu trước đông đảo mọi người. Thấy thế nào? Những người đối xử ác với cậu sắp bị trả giá rồi đấy, cậu đã vui vẻ hơn chút nào chưa, hả?”
Âm thanh cuối cùng anh ngân dài rót vào tai tôi một nỗi rùng mình, mắt tôi từ đờ đẫn dần tập trung tiêu cự nhìn về phía anh.
Chuyện này là do anh nhúng tay vào?
“Cậu nghĩ rằng tôi nhàn rỗi lắm sao mà làm chuyện hạ tiện như vậy? Vào chữa ở bệnh viện nhà cậu cũng không phải dân thường, người ta nếu muốn làm lớn chuyện đâm đơn ra toà thì cha cậu đương nhiên không thoát tội. Nhưng mà…”
Anh vừa nói vừa dang tay miết lấy cằm tôi cười giễu: “Nhà họ Lâm không cách nào khuyên họ bãi nại, nhưng với thế lực của nhà họ Cao thì mọi chuyện sẽ khác.”
Anh nói xong liền nhấc tay vỗ bôm bốp lên mặt tôi, đôi mắt sâu thẳm lập loè thứ ánh sáng của ma quỷ vô tình. Tôi nhanh chóng bắt lấy cọng rơm cuối cùng, ú ớ gào lên nhưng sợ anh không hiểu, tôi cắn răng chịu đau mà dùng hai tay kéo lấy xích sắt đặt ở trước ngực, làm động tác ra hiệu với anh.
Vậy tôi phải làm sao thì anh mới chịu cứu lấy cha tôi?
“Dễ thôi, chỉ cần cậu đồng ý ăn cơm thì tôi có thể để nhà họ Cao dài tay một chút.”