Tra Công, Nhẹ Chút Đi!

Chương 40: Hận tình triền miên



Anh nói xong cũng lập tức áp cả người lên cơ thể tôi. Trong khoang xe chật chội và tối ám, ánh sáng mờ ảo từ đèn đường chiếu vào chỉ đủ để nhìn thấy sườn mặt sắc lạnh của anh.

Tôi không dám lên tiếng, cả người như chết trân trong đôi con ngươi lập loè phát sáng tựa loài thú săn mồi đêm khuya.

“Roẹt!”

Quần áo tôi nhanh chóng bị anh xé rách không thương tiếc, da thịt tôi chẳng mấy chốc đã lồ lộ trước mắt anh.

Hai tay tôi bị anh đặt trên đỉnh đầu rồi khoá chặt, phía dưới cũng không hề thua kém, đều bị anh kìm hãm giữa đôi chân thon dài săn chắc.

Môi anh mơn trớn trên làn da chồng chất vết sẹo của tôi, rất nhanh sau đó, từ hôn chuyển sang cắn, răng anh cà khắp cơ thể tôi, vừa day vừa cắn như muốn đóng dấu chủ quyền trên từng tấc da thịt tôi.

Nhưng không giống mọi lần, trái tim tôi đã hoá tro tàn, tôi cố gắng vùng vẫy cơ thể tránh thoát sự vây hãm của anh.

Buông tôi ra! Tôi không ngừng gào lên với anh.

“Shhh! Miệng cứng lòng mềm, cậu còn nôn nóng hơn tôi nữa sao?”

Bởi vì khoang xe chật hẹp, cơ thể hai người dán sát lên nhau, tôi vừa động chân một chút đã chạm đến nơi đó của anh, cách một lớp quần tây, thứ đó của anh đã rục rịch đứng sững.

Khốn kiếp!

Anh không cần biết tôi phản ứng ra sao, nhanh chóng cúi xuống cướp lấy hai cánh môi vừa mới chửi anh rồi tham lam day cắn.

Tiếng ú ớ tôi chưa kịp phát ra đã bị anh điên cuồng nuốt trọn.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, ngậm chặt miệng cố gắng tránh né những hành động điên rồ của anh.

Buông tôi ra! Buông tôi ra!

Trong khoang xe kín đáo tiếng la của tôi không ngừng dội lại như bản nhạc tình kích thích anh không ngừng cuồng dã.

Môi lưỡi anh thừa cơ len vào và luồn lách khắp khoang miệng ẩm ướt của tôi.

Ngạn Du, mày mau chóng tỉnh táo lại đi! Mày còn muốn hèn mọn làm đồ chơi của hắn bao lâu nữa đây?

Nhưng trí não kiên trì nhắc nhở tôi không được thoả hiệp, nỗi đau chồng chất nơi trái tim khiến toàn thân tôi tê liệt và rã rời, tôi cố gắng chớp mắt nhìn anh, không lúc nào quên được tôi và anh là loại quan hệ gì?

Chẳng phải người dưng, cũng không bằng thế thân, huống chi là nhân tình nhân ngãi.

Tôi há miệng cắn mạnh lên môi anh, một luồng máu tanh nồng dần lan toả trong khoang miệng cả hai.

Làm ơn dừng lại đi! Tôi không muốn tiếp tục dây dưa thế này nữa! Đau lắm!

Động tác anh ngừng lại nhưng chỉ là một thoáng, rất nhanh sau đó anh điên cuồng mút mát hai cánh môi của tôi đến sưng đỏ và buốt rát.

Một tay anh dời xuống phía dưới cầm lấy sinh mạng của tôi mà liên tiếp xoa nắn. Môi lưỡi anh chậm rãi trườn xuống cần cổ, mút nhẹ lên hõm xương quanh xanh và hung hăng ngoạm lấy hạt đậu đỏ trước ngực tôi.

Trên dưới đồng đều kết hợp, tôi bị vây giữa hai tầng kích thích, lúc đau đớn lúc khoái lạc mê hồn, tôi rất nhanh đã đầu hàng dưới bàn tay điêu luyện và sành sỏi từng ngóc ngách trên cơ thể tôi của anh.

Tiếng rên rỉ vụn vãi tràn ra càng trói buộc con người vào chốn hoan lạc vô bờ.

“Cậu chạy cho tôi xem! Chấm dứt cho tôi xem!” Anh sảng khoái gặm cắn tai tôi rồi rót vào những ma âm khiêu khích.

Phía dưới tôi đã ướt át sưng đỏ trong liên hoàn kích thích của anh, hai chân tôi dang rộng và gác hờ lên tấm vai trần săn chắc màu lúa mạch của anh.

Phía dưới thấp thoáng cảm nhận được một đầu than nóng bỏng đang chực chờ xâm chiếm.

“A!”

Nơi đó lập tức bị xé rách, tường thịt hai bên bởi vì bất ngờ mà không ngừng co bóp đẩy thứ đó mau chóng ra ngoài.

“Bốp!” Anh hung hăng đánh mạnh lên mông tôi, vừa nhấc tôi lên cao vừa chậm rãi chuyển động thứ đó tiến sâu vào trong cơ thể tôi.

Nước mắt sinh lí thoáng chốc trào ra, cơ thể tôi đúng là hết thuốc chữa, chưa bao giờ chống cự với kích thích từ anh.

Anh nhếch môi kiêu ngạo nhìn tôi, cất lên chất giọng trầm khàn quyến rũ: “Cần tôi như thế thì ngoan ngoãn làm đồ chơi của tôi, cũng đừng bao giờ mơ tưởng chạy trốn!”

Lời vừa dứt, phía dưới tôi bị anh thô bạo và mạnh mẽ đâm sâu từng hồi.

Thân thể tôi lắc lư liên hồi theo từng lần thúc tới của anh, lắc đến mức đầu cảm thấy choáng váng, tôi hốt hoảng dang tay ôm chặt cổ anh để không bị anh thúc đến té nhào xuống sàn xe.

“Bạch bạch bạch.”

Âm thanh da thịt va chạm vang lên không ngớt trong không gian chật hẹp chọc người ta phải mặt đỏ tim đập cúi đầu đi ngang qua.

Nhìn thấy bóng người lướt qua gần trong gang tấc, tôi ngượng đến mặt đỏ như tôm, tim bị kích thích như muốn nhảy tung khỏi lồng ngực, móng tay vô thức đâm sâu vào gáy anh.

Anh không những không trách, càng hài lòng phét mạnh mấy cái lên mông tôi đau rát, vừa đâm vừa mắng tôi là “đồ hư hỏng.”

Tôi không biết cãi lại làm sao, rõ ràng tôi là đồ hư hỏng, bởi vì phía dưới đang gắt gao hút lấy anh dụ dỗ anh càng hung hăng đánh chiếm tôi nhiều hơn.

Nơi mẫn cảm sâu trong cơ thể tôi bị kích thích liên hồi, lạc dục từ đó nhanh chóng truyền khắp tứ chi phế phủ, đánh cho trí óc tôi mê man ngất lịm, tiếng khóc nấc vỡ oà giữa hai cánh môi đào bị anh mút đến sưng đỏ óng ánh.

“Hức hức.”

Không biết anh đã bắn vào cơ thể tôi bao nhiêu lần, tôi chỉ có thể phó thác tính mệnh trong tay anh, chịu đựng từng lần dày vò điên đảo của anh.

Một đêm đó, anh không ngừng cướp đoạt thân xác tôi, điên cuồng chiếm giữ tất cả linh hồn và trí não tôi, ngay cả lúc anh ngồi dậy lái xe cũng không hề rút khỏi người tôi, anh bắt tôi ngồi trên đùi anh rồi một đường lái thẳng về nhà.

Tôi co người rúc thành một quả cầu nhỏ trong lòng anh, sợ hãi và kích thích mỗi khi cảm nhận thứ đó đâm sâu vào cơ thể lúc anh đánh lái sang đường.

Xe dừng lại trước sân biệt thự, anh vẫn giữ nguyên tư thế đó nhấc bổng tôi ra xe và đi lên phòng ngủ.

Tôi lúc này như con cá chết để mặc anh tuỳ ý lau rửa và sát trùng những vết thương chi chít trên cơ thể xanh xao.

Tôi ngước nhìn anh, chỉ cách nhau một tầng da thịt nhưng tôi không thể nào biết được suy nghĩ trong lòng anh.

Tôi không thể yêu anh, càng không có cách nào hận anh. Anh tàn nhẫn rồi dịu dàng, cứu tôi rồi giết tôi chỉ trong một ánh mắt hững hờ điềm nhiên.

Cao Khải Đăng, anh rốt cuộc là người hay quỷ? Tại sao khiến tôi không ngừng đau lòng rồi không ngừng mong manh mộng tưởng.

Tôi bực tức vung tay tát mạnh lên gương mặt điển trai trước mắt, nhưng anh đã nhanh chóng chụp lấy rồi cúi xuống gặm lấy môi tôi và trút xuống một nụ hôn dịu dàng day dứt.

Một nụ hôn không nhanh không chậm, không nông không sâu trong gian phòng tĩnh mịch giữa đêm đông khuya khoắt. Tôi bị anh hôn đến triền miên, từng lớp vân môi chạm lẫn vào nhau như dỗ dành tôi đừng khóc đừng đau.
Một tiếng “cạch” bất chợt vang lên, cổ tay tôi lành lạnh chạm đến thứ kim loại cứng rắn, tôi lập tức giật mạnh tay về trước.

Tiếng xích sắt vang lên leng keng đập tan tành khoảnh khắc ấm cúng mơ hồ vừa nãy.

“Cậu ngoan ngoãn ở trong phòng cho tôi!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.