Căn phòng trống trơn không chút sinh khí, mà xung quanh cũng không bày biện bất cứ món gì chứng tỏ rằng buổi tiệc sắp sửa được diễn ra.
Đúng là bọn lừa đảo!
Mấy người đó khi nào lại nhớ đến tôi cơ chứ? Lúc trước tránh tôi như tránh tà, bây giờ gặp tôi ở đâu thì đánh luôn ở đó. Bởi vì tôi hại chết anh hai nên bọn họ luôn ghê tởm và hận tôi nhiều như vậy.
Mà bây giờ tôi còn liên luỵ anh phải phẫu thuật nằm viện hơn một tháng trời, hận thù đó chỉ có thể nhiều hơn, lý gì lại mời tôi đến tham gia tiệc mừng anh khỏi bệnh?
Ngực tôi không ngừng dâng lên dự cảm bất an, bây giờ không phải lúc mắng chửi bản thân ngu ngốc như thế nào, tôi phải lập tức rời khỏi đây ngay bây giờ.
Nơi đây xa tít như thế, cho dù bọn họ có phanh xác tôi ra cũng không ai hay biết.
Nhưng chưa để tôi kịp xoay người rời đi, từng tràng vỗ tay như âm thanh ma quỷ ào ào xuyên qua tai đâm thẳng vào trí não của tôi.
“Vốn biết mày ngu nhưng không ngờ mày ngu đến mức độ này. Ha ha ha! Suốt ngày nghĩ cách đeo bám Khải Đăng đến lú luôn rồi, mày là cái thá gì có thể chen chân vào cuộc vui của bọn tao, đủ vinh dự để tao đích thân mời mày?”
“Kèo này tao thắng rồi, mày cũng quá đề cao trí thông minh của nó rồi đó.” Trái ngược với Khánh Duy phấn khích cợt nhả thì Thái Hoàng vừa thong thả đi bên cạnh vừa nhã nhặn đáp lời.
Theo sau họ còn có mấy người thanh niên trạc tuổi mà tôi có mấy lần gặp mặt, ánh mắt chung quy chỉ có giễu cợt và hung ác.
Tiếp xúc càng lâu tôi càng rõ ràng bản chất của mấy cậu ấm cô chiêu nhà danh gia vọng tộc, đối với bản thân thì hào nhoáng sĩ diện, lòng tự tôn cao ngất ngưỡng, nhưng đối với người khác thì rẻ rúng miệt thị, không những đùa ác mà còn cho rằng đó là sự ban ơn.
“Ha ha ha, nhờ có Thái Hoàng nghĩ ra trò hay này mà tao được lên đời xe mới miễn phí, nè mấy đứa nào thua thì mau móc chìa khoá ra, ma mốc, mốc ra nhanh nhanh!”
“Chung chi lát ra bar rồi tính, giờ tao còn có trò hay hơn cho chúng mày giải trí đây!” Khánh Duy đi tới tôi vừa nói vừa xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi như một kẻ đểu cáng, nhìn thấy ánh mắt của tôi liền nhấc cao tay phải chuẩn bị vung mạnh về phía tôi.
Tôi nhanh chóng né sang chỗ khác, không những thành công tránh được mà còn nhấc chân tống cho hắn một cú đá ngay bụng.
Chuột đến chân tường cũng có thể quay đầu cắn ngược mèo! Mạng mấy người là châu báu, mạng tôi là cỏ rác, may mắn, rác rưởi thì không sợ đánh mất, tôi có chết cũng không thấy đáng tiếc!
“Má! Càng ngày mày càng lớn gan nhỉ, con chó cái này, nghĩ rằng nhích cao mông thì có thể lấy lòng được Khải Đăng, rồi an toàn sống chui rúc dưới chân Khải Đăng sao? Tao nói cho mày biết, chó thì chỉ có thể là chó, ăn đồ ăn của chó và ở nơi của chó!” Gương mặt Khánh Duy thoáng chốc hằn học vết hung ác, hắn dữ tợn quát lên:
“Bắt nó lại cho tao! Hôm nay tao không chơi chết nó không mang tên Khánh Duy!”
Rất nhanh sau đó, mấy người áo đen liền từ ngoài xông vào khoá chặt cả người tôi. Nhưng chưa kịp làm gì thì Khánh Duy đã lên tiếng: “Giữ đó được rồi, để tao tự tay xử nó!”
Tôi nhìn thấy Khánh Duy kiêu ngạo đứng trước mặt tôi, dưới chân là sợi roi cá đuối được hắn kéo lê trên sàn nhà. Tôi nhìn thấy những vảy ngược trên roi mà đầu óc sởn lên, kiểu hành hạ thời trung cổ này chỉ có kẻ biến thái như hắn mới có thể nghĩ ra.
“Vút vút vút!”
Tiếng roi liên tiếp vút lên người tôi đau điếng.
Dù cho tôi có lì lợm đến cắn răng nuốt ngược tiếng rên la vô ích, nhưng thời gian lâu dần, khả năng nhẫn nhịn đã đến cực hạn, môi tôi bị cắn nát khiến cho tiếng ú ớ không ngừng vang vọng khắp căn phòng.
“AA!”
Đau quá! Thả tôi ra! Đừng đánh nữa! Đau lắm!
Tôi ú ớ kêu gào, vải trên người tôi đôi chỗ đã rách toạc, tôi có thể cảm nhận được vảy roi quất đến đâu khí lạnh liếm đến đó, càng khiến vết thương rát buốt hơn.
Tôi cảm thấy thứ gì ươn ướt chảy rì rì trên mấy chỗ da thịt non mềm, ngoài máu ra tôi không thể đoán được thứ gì khác. Nhưng rồi tiếng mắng chửi ma quỷ của Khánh Duy lại tiếp tục cất lên:
“Thứ câm hèn như mày vốn dĩ không nên tồn tại, mày không thấy sao, mày là sự sỉ nhục của cha mẹ mày, có biết bên ngoài đàm tiếu cha mẹ mày ác đức thế nào mới đẻ ra thứ nghiệp chướng như mày không, mày sống không có tích sự gì, tại sao cứ lì lợm sống như thế. Hả?”
Tôi là sự sỉ nhục của cha mẹ ư, tôi sống không có tích sự gì ư. Rõ ràng hắn mắng tôi sỉ nhục tôi, nhưng tôi không có cách nào phản kháng, không bởi vì tôi câm, mà những điều hắn nói hoàn toàn là sự thật.
Tôi đáng chết bao nhiêu, bản thân tôi luôn rõ ràng điều này hơn bất cứ ai, nhưng như thế thì sao, tôi cứ mãi không chết, càng không thể giở trò tự sát đê hèn!
“Mày có biết tao nhìn thấy mày liền hận, sao mày không chết đi, nếu không có mày, có lẽ tao…”
Khánh Duy điên cuồng gào thét và vung roi tới tấp vào người tôi, nhưng có lẽ hắn biết đâu là chừng mực nên đã kịp dừng câu nói ngay lúc then chốt.
Tôi nhục nhã cố gắng cuộn người để tránh đòn roi, nhưng đau quá, rát quá, dù là cuộn người tôi cũng không thể thấy an ổn, chỉ có thể không ngừng lăn lộn trên sàn nhà lạnh lẽo, vết thương bị động chạm càng khiến cơn đau như sâu mọt cắn tôi đến hồn phách không còn.
“AA”
Đau quá! Dừng lại đi!
“Con chó câm hèn này! Mau ngậm lại thứ âm thanh ghê tởm đó đi, chết tiệt!” Có ai đó đứng xa thét lên khi thấy tôi thê thảm ú ớ.
Khánh Duy cũng vứt roi cá đuối ra sau, nhè nhẹ phủi tay rồi chậm rãi hạ mắt nhìn xuống tôi, nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:
“Mày nghĩ rằng có thể nhịn đấm ăn xôi sao, có thể bám lấy Khải Đăng như đỉa đói mãi mãi sao, tao nhắc cho mày nhớ, Ngạn Dương đã chết đồng nghĩa mày mãi mãi không được sống yên ổn!” Tôi nằm chết lặng trên sàn nhà, không rõ ai là ai, nghe vào tiếng được tiếng mất như gió thoảng qua tai, trí não trì trệ khiến tôi nghĩ mình sắp chết, nhưng đau rát dai dẳng từ mỗi tấc da thịt khiến tôi biết rằng mình vẫn còn sống. Sống thoi thóp như một con cá sắp chết, nằm trên thớt mặc con người định đoạt sự sống.
Tầm mắt tôi lúc này chỉ còn lại gót giày đầy răng cưa của Khánh Duy đang giẫm đến, kèm theo tiếng nói lạnh lẽo của hắn: