Tra Công Nhất Định Phải Ngược

Chương 8



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 8


Edit: Tuế Nguyệt


Beta: Nguyệt Kiều


"Thật sự xin lỗi." Lăng An Tu chui vào trong ổ chăn, lấy điện thoại di động buông lỏng nói.


Thanh âm bên đầu điện thoại kia cũng mơ mơ màng màng, nhìn dáng dấp cũng không có tinh thần."An Tu, đầu tôi đau quá..."


"Đó là bởi vì anh tối hôm qua uống nhiều rồi."


"Ồ... Vậy tôi bây giờ đang ở nơi nào?"


"Tôi thay anh thuê một gian phòng khách trong quán rượu." Lăng An Tu nhẫn nhịn giải thích, "Còn có, Lâm tổng anh còn nhớ tôi vừa nói gì chuyện gì không?"


Lâm Tư Viễn âm thanh tựa hồ thanh tỉnh một ít, "Híc, làm phiền cậu lặp lại lần nữa."


"Tôi bị thương nhẹ, muốn xin nghỉ ba ngày."


"Bị thương? Cậu không sao chứ!"


"Một vết thương nhỏ thôi, nhưng là vẫn sẽ ảnh hưởng công tác, cho nên..."


"Tôi biết rồi, cậu ở nhà dưỡng thương cho tốt. À, có cần tôi đi thăm dò bệnh cho cậu không?"


Lăng An Tu mới vừa muốn cự tuyệt, "Oành" một tiếng, cửa đột nhiên bị mở ra. Lăng An Tu lấy làm kinh hãi, đối điện lời nói nói một câu: "Lâm tổng, tôi đây có chút việc, đành cúp máy trước." Nói xong, cậu lập tức ngồi dậy, nhìn mỹ nam đang đứng trước cửa, tức giận nói: "Muốn vào phòng người khác sao lại không gõ cửa?"


Tiếu Thành một mặt bình tĩnh, "Đây là nhà ta, tại sao phải gõ cửa?"


"... Được lắm. Coi như ta thua ngươi rồi." Lăng An Tu vừa mặc quần áo vừa nói, "Ngược lại mẹ của ta cũng đã trở về, ta lập tức sẽ dọn đi, ngươi hài lòng chưa?"


"Tùy ngươi." Tiếu Thành nói, "Nhưng trước khi ngươi chuẩn đi, ta nghĩ nên nói với ngươi chuyện này."


"Chuyện gì?"


"Ta đói."


"..." Lăng An Tu hít sâu một hơi, chỉ chỉ cánh tay đang bang bó của chính mình, "Ta bị thương, ngươi không biết sao?"


Tiếu Thành không để ý nói, "Chỗ đấy chỉ là vết thương nhỏ không ảnh hưởng."


Lăng An Tu nắm cái gối bên cạnh ném xuống, "Lương tâm của ngươi bị chó ăn mẹ rồi!"


Tiếu Thành hơi nghiêng thân, tránh thoát công kích của Lăng An Tu dễ như ăn cháo, âm thanh lại có mấy phần tức giận, "Sáng sớm ngươi nổi điên làm gì!"


Lăng An Tu cười lạnh: "Nổi điên? Đúng, ta chính là người điên, không làm sao sẽ thích người như ngươi! Cút cút cút, biến ra khỏi tầm mắt của ta."


"Ngươi có cần đến mức đó không? Ta nói ta đói, làm bữa điểm tâm, hỏi ngươi có muốn cùng ta ăn hay không..."


"A?" Lăng An Tu trợn mắt lên, "Ngươi làm bữa sáng?"


"Đúng, ngươi muốn có ăn hay không." Nói xong, lần thứ hai dùng sức đóng cửa lại.


Lăng An Tu yên lặng uống cháo, một bộ dạng biết vâng lời, thỉnh thoảng lén lút liếc mắt một cái về phía mỹ nam ngồi đối diện.


"Khụ khụ." Lăng An Tu cuối cùng uống hết một bát cháo, ngẩng đầu nhìn thẳng Tiếu Thành, "Vừa rồi, thật sự xin lỗi nhưng ngươi vừa biểu đạt cũng có chút vấn đề. Bình thường mỗi lần ngươi nói ngươi đói bụng, đều là mệnh lệnh người khác làm cơm..." Lăng An Tu vừa nói vừa quan sát thần sắc Tiếu Thành, phát hiện hắn vẫn là gương mặt lạnh lùng sau quyết đoán nói sang chuyện khác, "Cháo ngươi nấu ăn cũng ngon."


Thấy Tiếu Thành mặc kệ mình, Lăng An Tu cũng không nói chuyện với hắn nữa . Trầm mặc một hồi, Tiếu Thành cuối cùng mở miệng, "Ngươi đã tìm được phòng?"


"Ừ, cách công ti cũng không xa lắm, tiền thuê nhà cũng không cao, thật tiện lợi."


"Nghe ngươi nói như vậy, hẳn là cự định làm ở Lâm thị lâu dài?"


Lăng An Tu thở dài, "Lâu dài thì cùng lắm cũng chỉ là hai tháng mà thôi."


Tiếu Thành nhăn lại lông mày, "Cái gì hai tháng?"


Lăng An Tu lúc này mới ý thức được chính mình vừa nói cái không nên nói, vội vã giải thích: "Hai tháng... Còn có hai tháng nữa là đến đại thọ bảy mươi của mẹ ta rồi! Ta phải trở về chúc thọ mẹ."


Tiếu Thành cảm thấy được vẫn có cái gì không đúng, nhưng cũng không truy cứu nhiều, "Ngươi chừng nào thì dọn đi?"


Lăng An Tu có chút không vui, chính mình cũng nói muốn dọn đi, vậy mà cái tên này có phần thúc giục ."Ta mới vừa xin nghỉ ba ngày, liền mấy ngày này sẽ đi."


Tiếu Thành tựa hồ còn muốn nói điều gì, mà cuối cùng không có nói ra, uống hết cháo liền đứng lên, "Ta đến công ty."


"Ừ, đi thong thả."


Đi đến cửa, Tiếu Thành đột nhiên quay người, biểu tình có chút không tự nhiên.


"Còn có chuyện gì?"


"Ngươi không cần rửa chén."


"... A." Hắn vốn là không có ý định rửa.


Tiếu Thành đi rồi, Lăng An Tu gọi điện cho chủ nhà trọ, nói mình mấy ngày này sẽ chuyển tới, cúp điện thoại liền bắt đầu thu dọn đồ đạc. Trong tủ treo quần áo có không ít quần áo là của Tiếu Thành, phòng rửa mặt bên trong còn có bàn chải đánh răng cùng khăn mặt của Tiếu Thành. Lăng An Tu nhìn này đó, không biết tại sao tâm lý có chút đau khổ. Vì hoàn thành nhiệm vụ, đáng lẽ phải mặt dày đi theo Tiếu Thành mới đúng, thế nhưng lòng tự ái của cậu không cho phép làm như vậy. Huống hồ, đối với Tiếu Thành hắn rất rõ, ngươi càng là dính hắn, hắn càng là xem thường. Nói cho cùng, Tiếu Thành chính là người kiêu ngạo như vậy. Mấu chốt là mình bây giờ có ngược hắn được sao? Nói không chắc, chính mình ở trong lòng hắn là "Trúc mã" như trước có cũng được mà không có cũng được. Mặc dù tại Lâm thị công tác, nhưng sếp của cậu cũng chỉ là anh vợ tương lai của y mà thôi. Nếu như dời nhà trọ đi, chẳng phải thời gian gặp mặt sẽ ít sao?


Thôi, xoắn xuýt nhiều như vậy cũng không phải là cách. Bây giờ không phải là chính mình muốn dọn đi, là Tiếu Thành để cho mình dọn đi, Lăng An Tu căn bản không có lựa chọn.


Lăng An Tu đem đồ vật thu dọn xong xuôi, mới nhớ ra mẹ cậu vẫn chưa gọi điện báo tin. Từ Cảng Thành về nhà lái xe chỉ cần bốn tiếng mà thôi, mẹ Lăng hẳn là sớm đến nhà mới đúng. Lăng An Tu gọi điện thoại về nhà, nhưng vẫn không người tiếp. Hắn không khỏi có chút lo lắng, lập tức liền bấm gọi anh trai. Ngược lại, anh hắn đã nhận được điện thoại nhanh chóng, chỉ là rất không nhịn được bộ dáng, "Có chuyện gì nói mau!"


Lăng An Tu có chút không hiểu ra sao, hỏi: "Anh, mẹ về chưa?"


"Rồi, đã trở về. Còn có chuyện khác à "


"Không có..."


"Đô —— đô —— "


Lăng An Tu không hiểu ra sao, hai người bọn họ tình cảm anh em rõ ràng rất tốt nha, Anh cậu làm sao vậy?
Vấn đề này cậu nhanh chóng có được đáp án.


Vì dọn nhà, Lăng An Tu liên lạc công ty dọn nhà, mà bởi không có nói là hẹn trước, nhất định phải chờ một ngày mới được. Vết thương Lăng An Tu, không thể đụng vào nước, cũng là không làm cơm. Vốn là nghĩ gọi thức ăn ngoài, liền cân nhắc đến chính mình mỗi ngày đều ở nhà trọ, ngộp đến hoảng loạn, liền thay quần áo dự định đi ra ngoài ăn bữa ngon.


Lăng An Tu đón xe đi đến cửa hàng thịt nướng tự phục vụ. Cửa hàng nướng thịt này đặt tại cảng đại phụ cận, khi mà Tiếu Thành lên đại học hồi đó, Lăng An Tu mỗi cuối tuần đều trở lại tìm hắn, hai người sẽ tới đây ăn một bữa. Lăng An Tu mỗi lần ăn no đến cơ hồ không nhúc nhích, Tiếu Thành sẽ một mặt không nhịn được đỡ cậu đi trong sân trường đi dạo. Vào lúc ấy, Tiếu Thành vẫn không được Tiếu gia thừa nhận, tuy rằng không thiếu tiền, nhưng cũng không thể tùy tiện vào mấy quán rượu sang trọng ở Cảng Thành.


Cửa hàng thịt nướng này vừa ngon lại rẻ, phần lớn khách hàng đều là học sinh, túm năm tụm ba, Lăng An Tu là một nam nhân xuất hiện hoàn toàn không hợp. Cậu cũng không quan tâm có thể ăn được hay không, tất cả đồ ăn lấy mỗi thứ một chút, tìm một cái góc trong ngồi xuống bắt đầu ăn uống thỏa thuê.


Lăng An Tu ăn đến đầu đầy mồ hôi, lại muốn ăn liền muốn nướng, bận bịu đều không giúp được. Một mình cậu cũng không uống rượu, ngược lại là uống mấy chai coca.


Trong cửa hàng rất náo nhiệt, cách đó không xa thỉnh thoảng phát ra một trận cười vang của mấy cô cậu học sinh, nhưng lại làm cho Lăng An Tu cảm thấy có chút khổ sở.


"Ngươi khổ sở cái gì?" Một thanh âm xuất hiện ở trong đầu Lăng An Tu.


"Không biết." Lăng An Tu cười cười, "Ngươi cảm thấy thế nào, hệ thống quân?"


Hệ thống âm thanh không có bất kỳ chập trùng: "Ngươi và 'Hắn' hòa làm một thể , đây là một hiện tượng không tốt. Nếu như tiếp tục tiếp tục như vậy, ngươi có thể sẽ quên bản thân của ngươi."


Lăng An Tu kinh hãi đến biến sắc: "Có ý gì?"


"Ý là, ngươi sẽ trở thành thành viên trong thế giới này. Ngươi sẽ không thể tiến vào không gian trí nhớ trước kia, ngươi sẽ quên mất cha mẹ ngươi, bằng hữu, cũng sẽ quên mất sự tồn tại của ta. Cho đến lúc đấy, cho dù là ta, cũng không thể liên lạc với ngươi, ngươi cũng sẽ quên mất nhiệm vụ của chính mình."


Lăng An Tu rơi vào trầm mặc. Hoàn toàn biến thành "Hắn" sao? Nhưng là cậu cũng có cha mẹ chính mình, bằng hữu, tư tưởng, cậu cũng không muốn quên những thứ này.


"Vậy ta nên làm như thế nào?"


"Điều này ta không thể khống chế, ta chỉ có thể khuyên ngươi tận lực bảo trì lý trí, thời khắc nào cũng nhắc nhở chính mình là đang thực hiện nhiệm vụ."


Lăng An Tu đột nhiên nghĩ đến điều gì đấy, vội vàng hỏi: "Ta nhớ tới ngươi nói từng cho ta biết, nếu như ta làm nhiệm vụ thành công, có thể xóa trí nhớ của ta, nghĩa là sao?"


"Xét thấy công lược giả(1) nắm giữ bản thể ký ức cùng tình cảm của "Hắn", yêu phải đối tượng cần công lược là lại chuyện không quá bình thường. Như vậy phi thường bất lợi cho công lược giả làm nhiệm vụ. Cho nên tại nhiệm vụ sau khi kết thúc, công lược giả có thể lựa chọn tiêu trừ ký ức của hắn ở cái không gian trước. Dù sao, nếu như tâm lý có người, rất khó toàn tâm mà công lược những người khác."


(1) Công lược: Chinh phục =)) Mình sẽ để nguyên Hán Việt bởi nghe hay hay =)) Công lược giả là người đi chinh phục. Đối tượng công lược là người bị/được chinh phục. - NK


Tâm lý Lăng An Tu chìm xuống, "Nếu như ta lựa chọn xóa ký ức, ta sẽ hoàn toàn quên Tiếu Thành sao?


"Không, ngươi sẽ nhớ đây là nhân vật ngươi từng công lược, nhưng chỉ là cái ấn tượng mơ hồ. Hắn càng giống như là một nhân vật trong tiểu thuyết, ngươi nhớ tới, mà đối với ngươi mà nói, hắn cũng chỉ là cái tên mà thôi."


Lăng An Tu không khỏi mà cười khổ: "Ngươi còn rất nhân tính hóa mà. Rốt cuộc là vị nào đại thần thiết kế ngươi a?"


Đây là lần đầu tiên hệ thống không trả lời vấn đề của Lăng An Tu ngay, Lăng An Tu cảm thấy kinh ngạc —— chẳng lẽ là hệ thống quân chết máy?


Hệ thống trầm mặc 3 giây, mới trả lời: "Ta không biết."


"Hóa ra ngươi là cô nhi." Lăng An Tu trêu ghẹo nói.


"Ngươi vẫn là lo cho nhiệm vụ của ngươi thì hơn, chỉ còn 50 ngày nữa là hạn cuối."


Lăng An Tu thở dài, "Ta biết."


Ăn buffet là ăn đến không chống đỡ nổi chính là thói quen "thâm căn cố đế"(2)của Lăng An Tu, nhưng khi cậu đỡ tường đi ra nhưng không ai dìu cậu. Vì tiêu hóa, Lăng An Tu bỏ ra một giờ bước đi về nhà.


(2) đã ăn rất sâu, ảnh hưởng rất nặng nên khó có thể thay đổi.


Vừa mở cửa ra, một trận mùi thơm của thức ăn liền nhào tới trước mặt, có thể Lăng An Tu đánh chết cũng không ăn được. Chuyện gì thế này? Lẽ nào Tiếu Thành trở về nấu cơm?


Lăng An Tu đi vào phòng khách, thấy được một cảnh tượng cực kỳ tình quái dị, đầu óc của hắn trong nháy mắt liền chết máy.


Mẹ Lăng đang bận rộn trong phòng bếp, kiểm tra nồi nước đang đun; Tiếu Thành mặt không thay đổi ngồi ở ghế sô pha, trên tay còn ôm một đứa bé trai khoảng độ chừng một tuổi, Đứa trẻ nghe đến động tĩnh, xoay đầu lại, mắt mở to nhìn Lăng An Tu, sau đó "Khanh khách" nở nụ cười.


"Này, đây là..." Lăng An Tu ngay cả lời đều nói không rõ ràng .


"Há, con đã về!" Mẹ Lăng vui cười hớn hở chào Lăng An Tu, "Ăn cơm chưa?"


"Ăn rồi. Không phải, đây rốt cuộc là chuyện ra sao? Mẹ, tại sao lại đã trở lại? Còn có, đứa nhỏ này ..."


"Đến cả cháu con, con cũng không nhớ sao?" Mẹ Lăng trách cứ.


"Đây không phải là trọng điểm!"


Mẹ Lăng một bên xào rau vừa Lăng An Tu giải thích: "Con biết anh của của gấp như vậy gọi cho mẹ là có chuyện gì không?"


Lăng An Tu ngơ ngác mà lắc đầu một cái.


"Hắn đang cùng chị dâu con muốn ly hôn!"


"A?" Lăng An Tu trợn mắt ngoác mồm, "Tại sao?"


"Sự việc là thế này, chị dâu con chê anh con không có tiền đồ. Nhưng lần này huyên náo cùng thật sự, anh của con cuống lên —— đứa nhỏ này cũng hơn một tuổi rồi, làm sao ly hôn đây! Vì vậy liền đem mẹ gọi trở về. Không nghĩ tới mẹ cũng không khuyên nổi chị dâu con, hiện tại cô ta mỗi ngày la hét muốn mang đứa con đi. Đây chính là cháu đích tôn nhà ta, làm sao có thể để cô ta ôm đi! Cho nên, mẹ và anh con thương lượng, trước tiên định đem đứa bé ở nhà con, chờ chị dâu con nháo xong lại mang về."


"..." Lăng An Tu đã không còn sức phùn tào, nửa ngày mới thốt ra một câu nói: "Đứa bé sẽ ở trong bao lâu?"


"Mẹ cũng không biết được. Mẹ ngày mai còn phải trở về, không phải không quá yên tâm. Tiểu Tu, ngươi chăm sóc cháu đích tôn nhà ta thật tốt nha, nếu không thì coi chừng đấy!"


Lăng An Tu miễn cưỡng cười cười, đi tới trước ghế sa lon đưa tay ra, nói: "Chú ôm một cái."


Tiếu Thành nhìn Lăng An Tu liếc mắt một cái, đem đứa bé mềm mũn giao vào trong tay Lăng An Tu.


Dâng lên nhuyễn manh anh nhi một viên ~! =3=


- Hết chương 8 -


Mùng high tháng chín người ta rủ nhau đi chơi hết rồiiii ╮(╯_╰)╭ Kiều ta lại phải nhà chán chường ôm máy hự hự ╯︿╰
Á á yamete yamaha ╭(╯ε╰)╮ 😡😡




Ảnh: Group khôngmuối.
Các nhạt ơiiiiiiiii


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.