Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 97: 97





Cảm nhận được lưỡi dao bén nhọn đang hướng về phía mình, Tô Chính Lượng lâm nguy không sợ, "Cố Hân Di, nếu tôi đã đến rồi, vậy cô cũng nên giữ lời hứa, thả Lâm Tích Lạc ra.".

Truyện Sủng
Cố Hân Di ác độc cười gian một tiếng, đôi mắt lọ ra sự điên cuồng nhìn mặt Tô Chính Lượng không hề dao động, "Chậc chậc, Tô Chính Lượng, nhìn kỹ, khuôn mặt của cậu cũng rất xinh đẹp, " móng tay màu đen xoa xoa gương mặt cậu, "Nhìn cái làn da này đi, mịn màng, bóng loáng.

Còn có đôi mắt này, cái mũi, miệng, trách không được đều khiến Lâm Tích Lạc cùng Du Thiếu Kỳ si mê cậu đến thế."
Tô Chính Lượng bị Cố Hân Di vuốt ve như vậy, chỉ cảm thấy cả người tóc gáy đều dựng thẳng lên, cậu nghiêng đầu đi, tận lực muốn đem loại vũ nhục này phớt lờ, "Cố Hân Di, cô muốn thế nào?"
"Thế nào? Để tôi nghĩ xem, " Ngón tay Cố Hân Di đặt ở môi dưới, ánh mắt quét qua mặt hai nam nhân kia, "Nhìn hai người nam nhân này vì cậu mà điên cuồng, tôi bây giờ lại muốn đổi chủ ý, tôi không muốn mạng của cậu nữa.

Đôi mắt của cậu xinh đẹp như vậy, tôi rất thích, không bằng lấy ra cho tôi đi, về phần Lâm Tích Lạc, sẽ theo Du Thiếu Kỳ xử trí."
Đôi mắt đen của Lâm Tích Lạc toát ra sự khát máu, hắn liều mạng dùng sức, muốn thoát khỏi dây trói, gân cổ nổi lên từng đường rõ nét, "Cố Hân Di, cô điên rồi, mau thả Tô Chính Lượng ra! Cô có oán hận gì thì trút lên người tôi, không được động đến em ấy, nếu em ấy bị trầy xát một chút, tôi nhất định sẽ giết cô!"
Du Thiếu Kỳ nhìn ả ta đã hoàn toàn điên rồi, lập tức yên tĩnh trở lại, y buông dao trong tay, cao giọng hướng Cố Hân Di quát, "Cố Hân Di, lúc trước đã nói chỉ cần mạng Lâm Tích Lạc, cô hiện tại lại muốn đả thương Tô Chính Lượng, cô là không muốn sống nữa phải không?"
"Tôi không muốn sống? Từ khi bước vào gian phòng này, tôi đã không còn muốn sống! Tô Chính Lượng, nếu như không có cậu, người Lâm Tích Lạc yêu nhất định sẽ là tôi.


Là cậu châm ngòi li gián quan hệ của chúng tôi, khiến hắn bắt Cố thị phá sản, khiến tôi tan cửa nát nhà, khiến tôi biến thành bộ dạng như bây giờ, đầu xỏ mọi chuyện đều là cậu! Cho nên, tôi rất muốn, tra tấn cậu, sau đó mới giết cậu," trên khuôn mặt trắng bệch vặn vẹo của Cố Hân Di lộ ra sát ý, " Cậu nói xem, chúng ta nên bắt đầu từ con mắt này được không?"
Thanh âm Tô Chính Lượng bình trạch không hề phập phồng, "Cố gia các người muốn thâu tóm Lâm thị, liên hợp với Trịnh gia đánh lén Lâm thị, hiện tại rơi vào thế hạ tràng, đó chính là trừng phạt các người.

Về phần cô, cô cũng chỉ là vật hi sinh trong tay cha cô mà thôi.

Nếu cô muốn giết tôi để giải mối hận trong lòng, vậy thì làm đi, nhưng mà nửa đời sau của cô e là phải ngồi trong ngục rồi."
"Cậu câm mồm cho tôi!" Cố Hân Di bén nhọn kêu gào, "Tích Lạc rõ ràng yêu tôi như vậy, lúc trước cậu đã hứa gì với tôi? Cậu đã nói vĩnh viễn sẽ không yêu hắn, nhưng cậu làm được chưa? Sớm biết sẽ có ngày hôm này, ngày đó tôi nên giết cậu thì tốt hơn!"
Thanh âm Lâm Tích Lạc trầm thấp ở phía sau Du Thiếu Kỳ vang lên, "Du Thiếu Kỳ, cô ta đã điên rồi, nếu anh còn muốn cứu Tô Chính Lượng, vậy mở trói cho tôi.

Chuyện giữa chúng ta, chờ xử lý xong ả điên này rồi nói."
"Được rồi, " Du Thiếu Kỳ hít vào một hơi, không chút do dự mở trói cho Lâm Tích Lạc.
Cố Hân Di nhìn thấy hành động của hai người đối diện, một lần nữa nở nụ cười " khanh khách", " Xem ra, hai người là muốn hợp tác đối phó tôi?"
Cố Hân Di đắc ý dương dương mày, "Vô dụng, chỉ cần hắn ở trong tay tôi, hai người các người tuyệt đối không thể làm gì tôi, Tô Chính Lượng, tạm biệt!"
Nói xong, dao nhọn trong tay hướng ngực Tô Chính Lượng đâm tới.
Hai nam nhân nhìn mặt Tô Chính Lượng chợt trắng bệch, không hẹn cùng kinh hô đứng lên.
"Lượng!"
"Chính Lượng!"
Máu tươi đỏ sâm, theo con dao sắc nhọn chảy ra, giống như cây anh túc đẫm máu, nở rộ trên thảm.
Du Thiếu Kì phục hồi lại tinh thần, giơ con dao bén nhọn trong tay nhằm về phía Cố Hân Di, " Tôi phải giết cô!"
Rất nhanh, một đám cảnh sát tiến vào văn phòng, " Cảnh sát đây, mau buống vũ khí trong tay!"
Lâm Tích Lạc bước nhanh đến đỡ Tô Chính Lượng, mở quần áo ra, nhìn vết thương.


Hoàn hảo, vết thương không sâu, hắn dùng lực ấn chặt miệng vết thương, hướng cảnh sát gầm rú, " Cậu ấy bị thương, nhanh gọi xe cấp cứu!"
Một cảnh quan trẻ tuổi lập tức chạy tới bên cạnh bấm 120, " Lâm tiên sinh, xe cấp cứ sắp tới rồi!"
Du Thiếu Kỳ ném dao trong tay xuống, ngồi xuống nhìn về phía Tô Chính Lượng đã ngất xỉu, " Chính Lượng, Chính Lượng, em ổn chứ?"
Cố Hân Di suy sụp ngồi dưới đất, con dao đẫm máu khua qua khua lại, " Haha, tôi rốt cục cũng giết được hắn, giết được rồi..."
Cảnh sát nhìn Cố Hân Di đã hoàn toàn mất trí, tịch thu công cụ gây án của cô ta, " Cố tiểu thư, mời cô theo chúng tôi về đồn," xoay người nhìn về phía Du Thiếu Kì bên kia, " Về phần vị tiên sinh này, ngài là người có liên can, nên mời ngài theo tôi về cảnh cục luôn."
"Lượng, em sao rồi?"
Tô Chính Lượng suy yếu mở hai mắt, cố sức nở một nụ cười, "Em không sao, chỉ là có chút lạnh."
Lâm Tích Lạc ôm Tô Chính Lượng, kéo bàn tay lạnh như băng của cậu lên, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy lo lắng, "Em mất máu quá nhiều, cho nên mới thấy lạnh, hiện tại anh ôm em, xe cứu thương sắp đến rồi, em cố gắng lên một chút."
Tô Chính Lượng gật gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, "Ừm."
* * * * * * * * * *
Ngày hôm sau.
Tô Chính Lượng vì đau mà tỉnh lại, khi mở mắt ra, nhìn thấy mẹ và chị an vị bên cạnh.
Nhìn thấy con trai tỉnh lại, Tô mama xoa xoa khóe mắt đẫm lệ, kích động nói, " Tiểu Lượng, con tỉnh rồi, mẹ sợ con chết rồi."
Tô Chính Lượng cười cười, "Con không sau, có chút thương tích ấy đã là gì."
Nhìn thấy vẻ mặt không thèm để ý của em trai, Tô Chính Thanh có chút tức giận nói, " Lại còn chút thương tích, lần trước bị thương còn ở lại bệnh viện rất lâu đó.


Mới vwuaf nghe bác sĩ nói, vết thương này của em tuy không nghiêm trọng, nhưng cũng phải cố gắng tĩnh dưỡng, ít nhất phải sau hai tuần mới được cắt chỉ."
Tô Chính Lượng dưới sự trợ giúp của Tô Chính Thanh chậm rãi ngồi dậy, nhind chung quanh bốn phía, vô tình hỏi, " Đúng rồi, chị, Lâm Tích Lạc đâu?"
Tô mama nghe thấy con trai nhắc tới tên Lâm Tích Lạc, không vui nói, " Mẹ đuổi hắn đi rồi."
Tô Chính Lượng nhìn thấy thái độ lãnh đạm của mẹ, yên lặng gục đầu không nói một tiếng.
Thấy con trai rầu rĩ không vui, Tô mama nhắc đi nhắc lại, " Vì hắn mà con mưới bị thương phải nằm viện, con thế nào còn quan tâm đến hắn? Tiểu Lượng, không phải mẹ muốn ngăn cấm gì con, nhưng con cùng một chỗ với hắn sẽ không hạnh phúc.

Lấy lần bị thương này của con mà nói đi, nếu không phải tại hắn, con cũng sẽ không bị Cố Hân Di đâm bị thương.

Cho nên, nghe lời mẹ, mau quên Lâm Tích Lạc đi."
Tô Chính Thanh thấy mẹ mình càng nói càng hăng, mà biểu tình của em trai cũng càng ngày càng phức tạp, bật người nói với mẹ, " Mẹ, Tiểu Lượng vừa mới tỉnh, thân thể còn suy yếu, có gì thì để em ấy khỏe lại rồi nói."
Nói xong, cô liền lôi kéo mẹ rời khỏi phòng bệnh.
Tô Chính Lượng ngồi trên giường bệnh, nhìn ra bầu trời bên ngoài khung cửa sổ, ánh mắt u buồn..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.