Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 94: 94





Đêm trừ tịch - Đêm 30
Tô gia ngồi vây quanh bàn ăn, vừa ăn bữa cơm đoàn viên, vừa xem gala mừng xuân trên TV, mẹ con Tô gia ngồi tâm sự với nhau.

Tô mama gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong bát Tô Chính Lượng, "Tiểu Lượng, mau, ăn nhiều một chút."
"Cám ơn mẹ, " Tô Chính Lượng thấp giọng nói, đem thịt gà bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai nuốt.

Ăn xong, Tô Chính Lượng đẩy bát cơm ra, đứng dậy, "Mẹ, chị, con no rồi."
Tô mama nhìn thây trong bá, cơm còn rất nhiều, vội vàng đứng dậy kêu, "Tiểu Lượng, sao con ăn ít vậy..."
Tô Chính Thanh kéo kéo tay Tô mama, "Mẹ, để Tiểu Lượng đi, lát nữa mẹ nấu một ít bánh trôi nước, con mang cho em ấy, thuận tiện nói chuyện với em ấy."
Tô mama bất đắc dĩ lắc đầu, "Được rồi."
Tô Chính Thanh uống canh gà, oán giận nói, "Mẹ, Tiểu Lượng mấy ngày nay, tinh thần không được tốt, mẹ xem em ấy gầy thành như vậy, con nhìn thôi cũng thấy xót rồi, mẹ sao còn..."
Tô mama bị con gái nói như vậy, nghẹn khuất trong lòng cũng dâng lên, "Mẹ sao lại không biết? Mẹ đây chẳng phải đang vì nó sao? Nếu mẹ đồng ý cho hai chúng nó cùng một chỗ, mới chính là hại nó.

Đau dài không bằng đau ngắn, bây giờ, mẹ thà nhẫn tâm tách chúng nó ra, chính là không muốn nhìn thấy tình huống đau lòng sau này.

Em trai của con không có phản đối việc mẹ làm, nhưng giờ nó lại muốn đi Mỹ, hơn nữa cón đi mấy năm liền.


Con nói xem, này không phải là muốn đối nghịch với mẹ sao?"
Tô Chính Thanh thấy mẹ nổi giận, bật người an ủi, "Mẹ, con hiểu mẹ nghĩ gì, nhưng mẹ có từng nghĩ đến cảm thụ của Tiểu Lượng, tình cảm của em ấy dành cho Lâm Tích Lạc nhiều năm như vậy, sao có thể nói cắt đứt liền cắt đứt? Nó muốn đi Mỹ, cũng đã nói qua với con, nhưng lúc đó nó còn chưa quyết định, cho nên con mới không nói cho mẹ biết."
Tô mama rất lo lắng mà nhắc đi nhắc lại, "Mẹ biết trong lòng nó hết sức khổ tâm, nhưng mẹ cũng hết cách rồi.

Không biết trong đầu em trai con nó nghĩ cái gì nữa, nó nói nó muốn đi Mỹ ngay bây giờ, một mình ở nơi xa lạ, không ai quên biết, mẹ sao có thể yên tâm?"
Tô Chính Thanh dở khóc dở cười, "Mẹ, Tiểu Lượng đã lớn rồi, mẹ sao còn lo lắng quá như vậy? Chẳng lẽ mẹ sợ em ấy bị người khác bắt cóc sao?"
Tô mama lắc đầu, "Sao có thể."
Tô Chính Thanh tiếp tục nói, "Cho nên, nhìn bộ dạng khó chịu của nó bây giờ cũng khiến chúng ta khó chịu, không bằng để nó xuất ngoại giải sầu, đợi đến khi vết thương trong lòng nó liền lại thì quay về, đó cũng coi như là một biện pháp tốt."
Tô mama chậm rãi gật đầu, "Thanh Thanh, có lẽ con nói đúng."
Tô Chính Thanh bưng một bát bánh trôi nước đi vào phòng Tô Chính Lượng, thấy em trai đứng bên cửa sổ ngẩn người, "Tiểu Lượng, buổi tối em chưa ăn cái gì, qua đây, ăn một chút bánh trôi đi."
Tô Chính Lượng hơi hơi nghiêng đầu, trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy sự cô đơn, cậu vươn tay nhận lấy bát bánh trôi nóng hôi hổi, đờ đẫn mở miệng nói, "Chị, gần đây hắn ở đâu?"
Lông mày xinh đẹp của Tô Chính Thanh nhíu nhíu, "Tiểu Lượng, đừng nghĩ nữa, nhân lúc bánh trôi còn nóng mau ăn đi."
Tô Chính Lượng cái gì cũng không nói, múc một viên cho vào miệng cắn một miếng, mềm mềm, còn có vị ngọt, hồi ức trong lòng chầm rãi hiện lên trước mắt.

Năm hai đại học năm ấy, kỳ nghỉ đông đúng vào tết nguyên tiêu, đêm đó, cậu cùng Lâm Tích Lạc trốn ra ngoài chơi, đợi đến lúc quay về, kí túc xá đã đóng cửa.

Hai người đành phải chạy đến khách sạn cạnh trường ngủ qua đêm, sau đó, hai người làm chuyện nên làm.

Chuyện phát sinh đêm đó, kí ức đến nay vẫn còn mới mẻ, tuy rằng rất đau, nhưng cậu là vui vẻ chịu đựng.

Tô Chính Thanh nhìn thấy bộ dáng như đi vào cõi thần tiên của em trai, lo lắng hỏi han, "Tiểu Lượng, em làm sao vậy?"
Tô Chính Lượng lấy lại tinh thần miễn cưỡng cười cười, "Chị, em không sao, chị đi ra ngoài trước đi."
"Ừ, " Tô Chính Thanh có chút lo lắng, bất quá vẫn gật gật đầu đi ra ngoài.

Tô Chính Lượng buông bát, một lần nữa trở lại đứng cạnh cửa sổ.

Lúc này, đã gần chín giờ, mọi người ăn xong cơm tất niên đều chạy ra cửa nhà đốt pháo hoa.

Pháo hoa sặc sỡ sắc màu cùng âm thanh vang dội, chiếu sáng hơn nửa bầu trời đêm.

Đôi mắt đen ngây người nhìn bầu trời đêm sáng rực, tâm, lặng như nước.


Lâm Tích Lạc, anh ổn chứ?
Điện thoại di dộng đặt trên bàn, đột nhiên vang lên.

Từ sáng đến giờ, cậu đã nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới của người thân và bạn bè, vậy thì lần này chắc cũng là một người bạn nào đó gọi đến thôi.

Tô Chính Lượng cau mày, cậu thật sự không có tâm trạng nghe điện thoại, vì vậy cứ mặc kệ để cho điện thoại reo hồi lâu, cậu cũng không tiếp.

Một lát sau, chuông điện thoại di động lại vang lên.

Tô Chính Lượng có chút giận dữ cầm điện thoại lên, nhìn thấy người gọi tới là Lâm Tích Lạc, khuôn mặt trắng nõn hiện lên mấy mạt ưu thương.

Là hắn gọi đến, có nên nghe không?
Nghe hay không thì cũng đâu có khác nhau? Quên đi.

Lắc đầu, Tô Chính Lượng đặt điện thoại di động xuống, bưng bát đi ra ngoài.

Chờ cậu dọn dẹp phòng bếp xong, trời đã khuya.

Nhu nhu hai mắt có chúy mỏi, Tô Chính Lượng chuẩn bị đi ngủ, mấy ngày nay, chất lượng giấc ngủ của cậu không tốt lắm, cứ nghĩ đến mấy ngày nữa, mình phải đi Mỹ, cậu lại muốn điều chỉnh thân thể mình thật tốt để thích nghi với thời gian bên kia.

Do dự một hồi, Tô Chính Lượng nhấc di động, ngẫm lại, có lẽ đây là lần cuối cùng cậu nghe thấy thanh âm Lâm Tích Lạc, liền gọi cho người kia.


Điện thoại vừa vang lên tiếng " đô", đối phương liền tiếp.

"Cuối cùng cậu cũng gọi lại, Tô Chính Lượng."
Giọng nữ chanh chua, mang theo âm điệu quái dị từ đầu bên kia truyền vào trong tai Tô Chính Lượng, khiến cậu sửng sốt.

Thanh âm này là?
Nghe tháy giọng nói đó, Tô Chính Lượng trong lòng có dự cảm bất thường, "Cô là...!Cố Hân Di?"
Cố Hân Di âm lãnh nở nụ cười, "Hiếm thấy đó, cậu vẫn còn nhớ giọng của tôi, thật sự khiến tôi cảm động đến nước mắt giàn dụa..."
Tô Chính Lượng trước mắt đột nhiên tối sầm, "Lâm Tích Lạc ở đâu? Vì sao điện thoại anh ấy lại ở trong tay cô?"
Cố Hân Di "Khanh khách" nở nụ cười, "Ai nha, không cần khẩn trương như vậy, Tích Lạc hiện tại đang ngồi đối diện với tôi, ngủ rất là ngon lành nha, chẳng qua...!Hắn có thể sống qua đêm trừ tịch hôm nay hay không cũng chưa chắc."
Tô Chính Lượng chỉ cảm thấy mình như đang rơi vào hầm băng, cô vô pháp không chế trái tim đang nảy lên của mình, "Cố Hân Di, cô muốn thế nào?"
"Tôi muốn thế nào? Ha ha, ha ha ha, " Cố Hân Di đột nhiên cười như điên, tiếng cười âm trầm bén nhọn vang vọng bên tai, khiếnTô Chính Lượng hết hồn, "Tôi muốn thế nào...!Tôi muốn dùng mạng của hắn để hiến tế Cố thị."
Tô Chính Lượng hoảng sợ kêu lên sợ hãi, "Không, cô không thể làm như vậy!"
"Tô Chính Lượng, tôi vì sao phải nghe theo cậu? Nếu không phải vì cậu, tôi đã sớm kết hôn với Tích Lạc, Cố gia chúng tôi cũng không biến thành như bây giờ! Cho nên, tôi muốn giết Lâm Tích Lạc, hủy hoại Lâm gia bọn họ, khiến cho cậu thống khổ cả đời!"
Thanh âm Tô Chính Lượng run rẩy, cầu xin nói, "Tôi xin cô đó, đứng làm tổn thương anh ấy! Người cô hận là tôi, không cần chuyển nỗi hận đó lên người anh ấy!"
Cố Hân Di đối với phản ứng của Tô Chính Lượng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, nghĩ đến cá nhỏ đã mắc cậu, ả ta sâu kín hỏi lại, "Vậy, cậu nguyện ý dùng tính mạng mình để đối lấy mạng hắn không?".


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.