Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 150: Đám cưới của Tô Chính Thanh



Ngày Tô Chính Thanh kết hôn đã đến.

Nhân vật chính ngày hôm nay, Tô Chính Thanh, lúc này mặc chiếc váy cưới màu trắng xóa, vui vẻ ngồi trước bàn trang điểm, bề ngoài vốn đã thanh lệ thoát tục, dưới kĩ xảo trang điểm của chuyên viên càng trở nên quyến rũ động lòng người, trong đôi mắt phượng xinh đẹp không giấu được ý cười hạnh phúc.

Tô Chính Lượng dựa một bên, nhìn vẻ mặt hạnh phúc thẹn thùng của chị mình, trong lòng cảm thấy vui mừng thay cho cô. Mẹ Tô ngồi một bên, rưng rưng nước mắt, kích động không thôi.

Nghe MC tuyên bố hôn lễ bắt đầu, dưới ánh sáng của ánh đèn sân khấu, Tô Chính Lượng dẫn Tô Chính Thanh kinh diễm động lòng người chậm rãi đi về phía thảm đỏ.

Hôm nay, Tô Chính Lượng mặc một bộ âu phục màu trắng be, thân hình vốn hơi gầy đã trở nên hoàn hảo dưới lớp vỏ của một bộ đồ được cắt may kỹ lưỡng.

Thân hình thon dài, vai rộng eo hẹp, cộng thêm khí chất nho nhã, dịu dàng của bản thân, đã thu hút sự chú ý của không biết bao nhiêu cô gái trẻ ngay khi bước chân vào hội trường cưới.

Tất cả mọi người đều nín thở, bọn họ nhìn Tô Chính Lượng dẫn cô dâu đêm nay không chớp mắt, Tô Chính Thanh bước lên thảm đỏ dài.

Ở đầu kia của thảm đỏ, chú rể đang đứng, một người đàn ông bình thường với khuôn mặt hạnh phúc, bắt đầu từ hôm nay, anh ta sẽ đi cùng chị gái mình trên con đường tiếp theo cho đến cuối đời.

Tô Chính Lượng ôm Tô Chính Thanh, nhẹ nhàng nói với cô, "Chị ơi, chúc chị đã tìm được tình yêu đích thực của đời mình."

Đôi mắt to tròn của Tô Chính Thanh hơi phiếm hồng, cô nghẹn ngào cười nói, "Tiểu Lượng, cám ơn em."

Khi Tô Chính Lượng đưa tay Tô Chính Thanh vào tay chú rể, cậu gật đầu với đối phương, "Tôi giao chị gái mình cho anh. Sau này, anh phải chăm sóc chị ấy cả một đời, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn phải luôn bên cạnh chị ấy nhé."

Người đàn ông thành khẩn và thành kính long trọng tuyên bố, "Tôi sẽ."

Tiếp đến là nghi thức trao nhẫn, sau đó đại diện họ nhà trai lên sân khấu phát biểu.

Tô Chính Lượng ngồi dưới sân khấu, chăm chú nhìn hai nhân vật chính đêm nay, không khỏi mỉm cười.

Chị ơi, chúc chị mãi mãi hạnh phúc.

Trong bữa tiệc, Tô Chính Lượng cùng vài đồng nghiệp cũ và bạn học trò chuyện một hồi. Sau đó, cậu nhìn thấy một thân ảnh xinh đẹp có chút quen mắt ngồi cách đó không xa.

Nhìn kỹ, quả nhiên là Chu Tuệ.

Chỉ thấy cô với mái tóc dài màu đen, mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, trang điểm nhẹ vào buổi tối, trưởng thành hơn hai năm trước, cũng đẹp hơn.

Chu Tuệ hẳn đang nói chuyện với cô gái ngồi bên cạnh, sau đó nhìn về phía Tô Chính Thanh, trên mặt tràn đầy sự hâm mộ cùng chờ mong.

Tô Chính Lượng rũ mắt xuống, lập tức thu tầm mắt trở về, cùng mẹ ngồi xuống.

Nhưng hình như mẹ Tô cũng nhìn thấy Chu Tuệ, bà kéo tay áo con trai, "Tiểu Lượng, mẹ vừa mới nhìn thấy Tiểu Tuệ."

Tô Chính Lượng thờ ơ đáp một tiếng, "Ừm. "

"Mẹ nghe Thanh Thanh nói con bé đến giờ vẫn chưa có bạn trai, dù sao bây giờ con cũng không có bạn gái, hơn nữa trước kia con bé cũng rất ưng con, chi bằng con với con bé..."

Tô Chính Lượng nhìn người đến người đi trong đại sảnh, trong bầu không khí vui mừng như vậy, mẹ cậu lúc này lại nhắc đến chuyện này, không khỏi nhăn mày, "Mẹ, con đã từ chối tình cảm cô ấy rồi, sao có thể làm quen lại với cô ấy? Chuyện làm hại người khác như vậy con không làm được. "

Bà Tô nhìn thấy con trai phản cảm như vậy, cũng ý thức được mình có chút quá đáng, ngượng ngùng gật đầu.

Hai mẹ con im lặng một lúc, mẹ Tô lại mở miệng nói, "Hai ngày trước, dì Vương nghe nói con về, rồi kể chuyện về cháu gái bà ấy, hôm khác có thể sắp xếp ngày đi xem mắt được không?"

Tô Chính Lượng lạnh lùng nói, "Mẹ, mẹ không cần khuyên con nữa, con sẽ không nói chuyện yêu đương với ai nữa đâu, huống chi là kết hôn. Con chỉ muốn ở bên cạnh và chăm sóc cho mẹ."

Bà Tô thấy con trai mình cố chấp như thế, trong lòng vừa khổ sở vừa tức giận, "Tiểu Lượng, sao con cứ không hiểu như vậy? Tất nhiên mẹ rất vui nếu con muốn chăm sóc cho mẹ, nhưng con người ta luôn có gia đình riêng, không thể ở một mình mãi được. Bây giờ mẹ còn sống, thì có thể ở bên con được, nhưng mẹ đâu thể ở cạnh con cả đời được. Chờ khi mẹ chết, con không vợ không con cũng không có chỗ nương tựa, vậy thì con phải làm sao?"

"Mẹ, mẹ đừng nói nữa."

"Tiểu Lượng, mẹ muốn con sống một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc, không muốn nhìn thấy con già rồi vẫn cô đơn không nơi nương tựa, những cô gái này đều dịu dàng, săn sóc, hiểu ý người khác, chỉ cần con đi xem một chút, chắc chắn sẽ thích."

Tô Chính Lượng nhấp mấy ngụm rượu, cau mày nói, "Mẹ, con biết mẹ muốn tốt cho con, nhưng con đã quyết định cả đời này sẽ không yêu bất cứ ai nữa, vì vậy cho dù mẹ nói gì đi nữa, con sẽ không nghe đâu."

"Đứa nhỏ này sao lại cố chấp như vậy? Sao không chịu nghe lời cơ chứ? Nhất định phải để mẹ ép thì con mới chịu đi hay sao?"

Tô Chính Lượng biết mẹ nhất định sẽ bắt cậu đi xem mắt, tàn nhẫn nói: "Nếu mẹ cứ ép con đi xem mắt cũng được, nhưng nhất định phải nói cho người ta biết con là đồng tính luyến ái. "

Bà Tô kinh hãi nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý tới con trai mình đang nói cái gì, lúc này mới hòa hoãn lại, "Tiểu Lượng, con đang nói cái gì vậy, sao con có thể..."

"Điều con nói là sự thật." Đôi con ngươi như hồ nước lạnh nhìn đám cưới náo nhiệt, "Mẹ, cho đến hôm nay, con mới phát hiện ra mẹ là người ích kỷ như vậy. Mẹ vì bản thân, không tiếc lấy hạnh phúc của người khác để hoàn thành tâm nguyện của mình, chuyện như vậy, con không làm được. Nếu mẹ muốn che giấu xu hướng tính dục của con trai mình với người khác, điều đó sẽ gây hại đến hạnh phúc cả đời của người ta."

Lời nói bình tĩnh, lại khiến cho bà Tô lạnh lẽo, bà run rẩy nói, "Tiểu Lượng, con..."

Đúng lúc này, tiếng nhạc vui vẻ trong đại sảnh vang lên, cô dâu chú rể bắt đầu mời rượu, Tô Chính Lượng uống một hơi cạn sạch rồi rời đi.

Rửa mặt nước lạnh trong phòng rửa tay, mặc dù vẫn còn một chút cảm giác chóng mặt, nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.

Sửa sang lại quần áo,cậu bước ra khỏi phòng rửa tay. Có lẽ đang vội vàng quay lại đám cưới, ở chỗ rẽ, Tô Chính Lượng đã va chạm với một người đang tiến lại gần.

"Xin lỗi."

Vội vàng chào hỏi đối phương một tiếng, ngay cả đối phương ai cũng không thấy rõ, bèn đi ra ngoài.

"Tô tiên sinh?"

Tô Chính Lượng dừng bước, xoay người lại, thì ra là Lý Tư Phàm.

"Xin chào."

Lý Tư Phàm thấy thật sự là Tô Chính Lượng, có vài phần vui mừng khôn xiết, "Tô tiên sinh, đã lâu không gặp, thật trùng hợp lại gặp được anh ở đây."

Tô Chính Lượng vẻ mặt thản nhiên, "Đúng vậy. "

Lý Tư Phàm thấy Tô Chính Lượng ăn mặc chỉnh tề, vừa mới lướt qua cậu, trên người đối phương hình như còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt, lại thấy cậu đi về phía đại sảnh ở tầng dưới, rồi nghĩ đến bên kia là đang tổ chức tiệc cưới, thanh âm náo nhiệt truyền đến cả tầng hai, cậu ta cười hỏi, "Tô tiên sinh đến đây dự đám cưới phải không?"

"Là đám cưới của chị tôi."

Lý Tư Phàm thầm cười nói, "Hóa ra là vậy, vậy thì chúc mừng Tô tiểu thư giùm tôi nhé."

"Cám ơn," Nghĩ đến nơi có Lý Tư Phàm xuất hiện, người kia nhất định sẽ ở đây, để tránh đụng mặt hắn, Tô Chính Lượng chỉ chỉ hướng đại sảnh, "Xin lỗi, tôi còn phải đi hỗ trợ, đi trước."

"Vâng, " Lý Tư Phàm vội vàng nhường đường cho Tô Chính Lượng.

Lý Tư Phàm nhìn theo thân ảnh màu trắng vội vàng đi vào đại sảnh ở tầng dưới với một biểu hiện phức tạp trong đôi mắt đen của cậu ta.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.