"Đã qua cơn nguy kịch, bên phía cảnh sát cũng cử người đến đây. Họ đợi Gia Tuấn tỉnh lại để lấy lời khai." cô đáp lời.
Không nằm ngoài dự đoán của Thiên Vỹ, anh cũng biết trước được bên phía cảnh sát sẽ đến. Như vậy cũng phần nào an toàn cho Mộc Nhi.
[Mộc Nhi, tối nay em hãy ở lại đó đi. Đừng về nhà, sáng mai rồi về.]
Câu nói của anh khiến cô hơi khó hiểu, cô nhanh chóng hỏi lại anh. Sao cô lại không thể về nhà?
[Chuyện này không đơn giản, người bọn chúng nhắm đến là Gia Tuấn nhưng hiện giờ em ở cùng cậu ấy...anh sợ bọn chúng sẽ đổi mục tiêu, lấy em làm con tinh.] anh giải thích.
[Vì vậy trong thời gian này em phải cẩn thận, anh chắc rằng bọn chúng cũng quanh quẩn đâu đó trong bệnh viện.]
"Em hiểu rồi." cô đáp.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với anh, cô nhanh chóng gọi cho thuộc hạ nhờ cậu trông chừng Kris giúp mình.
"Cô chủ, sáng mai tôi sẽ đến đón cô." trước khi kết thúc cuộc gọi, thuộc hạ liền nói.
"Cản ơn cậu."
Hạ chiếc điện thoại trong tay xuống, cô nhìn về phía Gia Tuấn và đặt ra rất nhiều câu hỏi.
'Rốt cuộc là bọn chúng muốn gì ở anh? sao phải làm như thế?'
...
Đúng như đã hứa, sau khi đưa Kris đến trường an toàn thì cậu nhanh chóng bắt một chiếc taxi đi đến bệnh viện nơi Gia Tuấn đang ở.
Cô cũng không dám đi về một mình mà ở đây đợi cậu ấy đến.
'Cạch' cửa phòng mở ra, cậu nhanh chân bước vào và cũng không quên cúi đầu chào vị cảnh sát ở đó.
"Cô chủ, đi thôi!"
Cô gật đầu, lấy chiếc túi xách kế bên cùng cậu đi ra xe. Trước khi đi, cô còn không quên nhờ vị cảnh sát đó trông Gia Tuấn giúp mình.
"Đây vốn là nhiệm vụ của tôi, cô cứ yên tâm." cảnh sát đáp lời.
Trên đường về cả hai nói rất nhiều về chuyện của Gia Tuấn, thuộc hạ cũng ngỏ ý muốn cử thêm người đi theo cô.
Bởi cậu không biết rõ mục đích tiếp theo của chúng là gì, việc quan trọng bây giờ mà cậu nên làm là bảo vệ an toàn cho cô kể cả Kris.
Đó là nhiệm vụ của cậu dù không có lệnh của anh. Cô mãi mãi là con dâu Huỳnh Gia, chỉ duy nhất một mình Mộc Nhi.
Dù có ai đó muốn đá cô ra khỏi vị trí đó cũng khó lòng mà đoạt được ý nguyện.
"Chuyện này cậu đừng cho mẹ tôi biết, bà ấy sức khỏe không tốt. Mẹ có hỏi thì cậu cứ bảo là Gia Tuấn đi công tác đột xuất." cô dặn dò.
...
"Đại ca, nó không chết nhưng mà...vẫn đang hôn mê chưa tỉnh lại."
Ly rượu trên tay hắn bỗng được siết chặt. Hắn tự nói thầm trong bụng: 'mạng của mày lớn thật.'
"Ở trong bệnh viện có một vị cảnh sát và một cô gái rất lạ...tôi đoán, đó có thể là bạn gái của nó." thuộc hạ của hắn lại tiếp lời.
"Bạn gái?" hắn cất lời. Không ngờ là Gia Tuấn đã có bạn gái mới, xem ra hắn đã biết điểm yếu của Gia Tuấn là ai rồi.
"Con đó đã hết giá trị rồi, ngươi mau đi chuẩn bị. Nhớ chuẩn bị loại mới nhất hôm nay vừa nhập." hắn ung dung nói, cô gái mà hắn nói đến cũng đủ hiểu đó là Vy Vy.
Một người vô tích sự, không làm được gì cho hắn lại hết giá trị trong mắt Gia Tuấn.
Nhận được tin nhắn từ Âu Dương, cô ta nhanh chóng đi đến gặp hắn.
Vừa vào trong, cô đã đi đến câu lấy cổ hắn. Vy Vy cất lời: "sao hôm nay lại gọi em đến đây? nhớ em rồi sao?"
"Chỉ có bảo bối hiểu ý anh nhất." hắn đặt lên môi cô ta một nụ hôn chứa đựng bao nhiêu sự nhớ nhung.
Ngay lúc cô mất cảnh giác liền đâm mạnh kim tiêm vào người cô, Vy Vy dần dần thấy mọi thứ xung quanh nhòe đi và gục trên người hắn.
"Đừng tránh tao ác, có trách thì trách mày ngu và vô tích sự." hắn nhanh chóng bế cô sang giường ngủ, đặt cô nằm xuống rồi rời đi.
...
'Anh à, bình tĩnh lại đi. Đó không phải lỗi của anh.'
'Gia Tuấn, sau này kết hôn. Em muốn chúng ta sẽ có một bé trai và một bé gái, chúng ta sẽ nuôi dạy con thật tốt.'
'Chúng ta chọn cái nhẫn này làm nhẫn cưới đi.'
'Con đồng ý.'
'Tuấn, tại sao anh lại không tin em, thật sự không phải em làm...thả em ra đi mà, Gia Tuấn...'
'Mộc Nhi anh xin lỗi, là tại anh...tất cả là tại anh.'
Từng câu nói, từng đoạn kí ức liên tục hiện về. Gia Tuấn cau mày, miệng liên tục lẫm bẫm thu hút sự chú ý của vị cảnh sát.
"Anh ơi, này anh ơi."
"Mộc Nhi..." Gia Tuấn hét lên rồi bừng tỉnh, hơi thở đầy gấp gáp.
Vị cảnh sát thấy anh tỉnh lại vội đi kêu bác sĩ đến. Họ nhanh chóng vào kiểm tra cho anh.
Bên trong phòng bệnh anh đầy thắc mắc không hiểu sao mình lại nằm ở đây, còn cả vị cảnh sát kia nữa. Đã xảy ra chuyện gì sao?
"Chào anh, tôi cần lấy lời khai của anh, mong anh có thể hợp tác với tôi." cảnh sát nói.
"Lời khai? đã có chuyện gì xảy ra sao? tôi sao lại nằm đây?" từng câu hỏi dồn dập khiến vị cảnh sát khó hiểu.
"Anh không nhớ gì sao? trong số thực phẩm xuất khẩu của công ty anh có chứa hàng cấm."
Nghe vị cảnh sát giải thích anh lại vô cùng ngạc nhiên nhìn ông ấy.
...
Nhận tin báo từ bệnh viện là anh đã tỉnh lại, cô cùng thuộc hạ tức tốc chạy đến đó.
Đến nơi, cả hai nhanh chóng chạy vào trong phòng bệnh của anh. Vị cảnh sát thường túc trực cũng đã về lại cơ quan.
Ông ấy nghĩ dù sao anh cũng mới tỉnh lại nên để cho anh nghỉ ngơi một thời gian.
"Gia Tuấn, anh thấy trong người thế nào?"
Nghe giọng nói quen thuộc, anh vội ngước lên nhìn. Người đứng trước mặt chính xác là người mà anh đã đợi bao lâu nay.
Anh nhanh tay kéo cô, ôm chặt lấy cô như thể sợ buông ra cô sẽ chạy khỏi anh. Cô vừa định cất lời liền bị lời nói của anh cắt ngang.
"Cuối cùng em cũng trở về, anh biết chắc chắn em vẫn còn sống. Mộc Nhi...anh nhớ em nhiều lắm, rất rất nhớ em. Đừng rời xa anh nữa."
Lời nói của anh khiến cho cô cùng thuộc hạ vô cùng bất ngờ, Gia Tuấn đã khôi phục trí nhớ rồi sao?