[TQTP] Nếu Tạ Liên Không Phi Thăng

Chương 55: - Mong nhớ



Trận chiến càng ngày diễn ra khốc liệt, vô số binh lính va đạp đánh gϊếŧ nhau. Hạ Huyền một tay ôm Sư Thanh Huyền cũng không thể không bận lòng tới an nguy thế cục trước mắt.

Hoa Thành cầm Ách Mệnh trong tay, tư thế oai phong lẫm liệt cưỡi ngựa chém thẳng xuống từng tên giặc ngoại động thủ. Hắn quay đầu nhìn bóng lưng cô quạnh của Hạ Huyền biết rõ tên này hiện tại thần trí đã điên rồi không thể nói lí được chỉ có thể kéo dây cương ngựa quay đầu đánh cản những mũi tên giáo đang bắn hướng thẳng về hai người họ, Hoa Thành cầm cán Ách Mệnh từ trên cao đập mạnh vào lưng của Hạ Huyền, hắn gằn giọng:

"Cho dù có thương tâm cỡ nào, ngươi cũng phải đánh trọn hết mấy trăm tên rác rưởi này không còn sức để ngồi đó đâu!!!"

Hạ Huyền cũng hiểu rõ, ôm Thanh Huyền giao cho tên cận vệ bên cạnh rồi một tay cầm kiếm đứng dậy. Hắn ngước lên hứng lấy từng giọt nước mưa lăn đọng trên mặt mình rồi phút chốc quay mặt lại, ánh mắt như điên cuồng muốn xé lấy những thứ tạp nham, dơ bẩn kia.


Thật là một lũ rác rưởi.

Hạ Huyền quay lưng nhanh chóng nhảy lên ngựa kéo dây cương rồi phóng thẳng vào tên thủ lĩnh cầm đầu Ô Dung quốc, hắn lao lên luồn lách giữa hàng trăm mũi tên chỉa thẳng vào mình. Đám binh sĩ thấy Hạ Huyền một thân độc thủ tiến lên như thế cũng theo đà mà ùa lên càng lúc càng loạn.

Tướng lĩnh Ô Dung quốc thấy Hạ Huyền đánh ngựa cầm kiếm vun vút chém mấy đường hướng về mình, không kịp trở tay chỉ có thể đánh vài đường cản lực đạo kia. Trong phút chốc gã nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Hạ Huyền lại có cảm giác run người sợ hãi, ánh mắt sát khí đằng đặc như một con quỷ đang nhốt trong hình hài của một nam nhân. Chỉ khi đến cực điểm, con quỷ trong người hắn mới bộc trào ra sức càn quét.

Hạ Huyền nhân lúc tên tướng lĩnh sơ ý, hắn nhảy phóng ra khỏi lưng ngựa, múa tung trên không trung một vòng rồi dùng chân đá mạnh vào đầu gã. Lực đạo mạnh tới mức khiến chiếc mũ sắt bảo hộ đầu của tên thủ lĩnh cũng bay rớt xuống đất, cả mặt của gã bị móp xệ, máu mũi cùng miệng lần lượt chảy xuống. Hạ Huyền cầm kiếm chém thẳng một phát xuống ngay yết hầu, tức khắc tên thủ lĩnh còn chưa kịp làm gì máu từ cổ họng phun ra, gã ú ớ mấy tiếng thất thanh:


"A...HỰ!"

Quân binh Ô Dung quốc vừa nhìn thấy người đứng đầu bị Hạ Huyền chém chết lại còn dùng một tay nắm lấy đầu gã bẻ ra sau một phát chết tức tưởi khiến chúng dần trở nên hỏa hoạn đành muốn lui binh quay về tuyến thủ.

Hoa Thành không dễ gì buông tha lập tức ra lệnh cho người vây bắt chúng lại:

"Truy cùng đuổi tận, gϊếŧ không tha!"

"Vâng."

Hai canh giờ đấu tranh ròng rã, đến khi cơn mưa bão ấy chỉ còn lấm tấm nhỏ hạt, mùi máu tanh nồng giữa chốn thi thể của quân binh Ô Dung quốc chồng chất. Các thủ vệ dọn dẹp lại hậu quả sau cùng.

Tây An thắng trận nhưng chỉ là khởi đầu.

Hạ Huyền sau khi đánh gϊếŧ tên cầm đầu của kỵ binh Ô Dung quốc không nhẫn nại được thúc ngựa quay đầu chạy về phía quân doanh đã dở nát xem tình hình, Hoa Thành lúc nãy bị bọn binh lính vây ép cũng đã trọng thương được hậu vệ phục tùng quay về chữa trị.


Hạ Huyền đạp một cước dừng trước những lều trại đã toang hoang, hắn xuống ngựa tìm tên thân vệ vừa nãy đã giao Sư Thanh Huyền trông giữ liền đã có người chạy tới quỳ xuống run cầm cập báo tin:

"Minh Nghi tướng quân, vừa nãy có thích khách nhân lúc hai bên phản loạn đã xâm nhập vào quân doanh giở trò."

Hạ Huyền như bị thêm một chưởng chết đứng ngay tại chỗ, hắn điên phẫn nắm lấy cổ áo tên lính kia hỏi:

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Tên lính kia nhìn ngữ điệu đáng sợ của Hạ Huyền liền chỉ có thể lắp bắp tâu:

"Bẩm...họ không lấy bản đồ địa doanh hay mật trú của quân ta. Chỉ có điều...từ đầu đã nhắm vào ngay quân sư, chúng vệ binh đã ra sức bảo vệ quân sư nhưng võ công của hai người họ cao cường không thể địch thủ, vô số người đã bị đánh ngất hiện vẫn chưa tỉnh. Lúc thần tỉnh lại thì quân sư cũng đã mất tích rồi......"
Hạ Huyền nghe thấy như vậy càng bắt đầu mất khống chế, Sư Thanh Huyền tuẫn quốc chưa gì đã bị hai tên lạ mặt đột nhập vào lấy người đi chẳng khác nào bên trong kinh thành có nội gián thừa cơ hội dùng cách này để khiến cho Tây An rơi vào khốn cảnh?

Nhưng bọn chúng lấy người đã chết để làm gì?

Hạ Huyền tức đến điên cuồng bạo nộ, xung huyết mà đá tên kia một cái lăn ngã sõng soài ra đất rồi gằn giọng:

"Thật là một lũ vô dụng!"

Hoa Thành ôm vết thương trên ngực mình, hơi thở đình trệ, sức lực yếu tới mức phải nhờ một thân vệ khác đỡ từng bước đi vào. Từ đầu tới cuối nghe hết sự tình, hắn đã cảm thấy có điểm nghi ngờ không thỏa đáng nhưng bây giờ không cầm máu thì sẽ mất mạng đành phải gắng gượng mà im lặng.

Hạ Huyền hít thở bình tĩnh lại một chút quay đầu nhìn Hoa Thành rồi nhìn đám binh lính đang quỳ xuống sợ hãi kia, hắn nói:
"Mau đưa Hầu gia vào trị thương, cho người chuẩn bị giấy bút ta viết thư báo cho triều đình."

"Tuân lệnh."

...

Ba ngày sau, phong thư do Hạ Huyền viết đã được gửi đến kinh thành. Bức thư đã được đọc trước nội triều cho các quan thần nghe rõ. Sư Vô Độ sau khi nghe tin Sư Thanh Huyền đã mất nhưng không thấy người thần trí dần dà có chút không chống cự nổi nhưng trước mặt đám quan thần kia y không thể không giữ được sự bình tĩnh cuối cùng mình có.

Sau khi bãi triều Sư Vô Độ tức khắc trở về phủ nhốt mình trong phủ hơn một tuần liền, không hẹn gặp ai cũng không muốn gặp người. Tạ Liên hiểu rõ một người hết mực thương yêu đệ đệ có tiếng như Thủy Hoành đại nhân rất khó để mà chấp nhận sự thật này. Điều y quan ngại nhất vì sao hai tên lạ mặt kia không gϊếŧ binh lính hộ thuẫn cho Sư Thanh Huyền mà chỉ đánh ngất rồi chạy lấy người?
Rốt cuộc võ công cao cường cỡ nào lại có thể một mình đấu chọi với tất cả binh vệ trong quân doanh?

Quân sư vừa mất, Tây An thất thủ, đường quân lương chuyển cống từ Hòa An đến Tây An lại xảy ra chuyện. Hết thảy tất cả sự việc đều xảy ra cùng một lúc, tuyến phòng thủ của Tây An lại bị giảm mạnh sau lần hao hụt đánh binh với Ô Dung quốc. Chỉ cần sơ ý một chút thì Quân Ngô cũng dễ dàng trục lợi mà đánh vào bất cứ lúc nào.

Điều quan trọng nhất bây giờ là tiếp viện.

Nhưng Tạ Liên một mực rất lo lắng, càng nghĩ sắp xếp liên kết sự việc với nhau lại cảm giác có chút bất ổn.

Vì sao khi Tây An cấp báo Ô Dung quốc đánh vào thì đúng lúc đường quân lương ở Hòa An xảy ra chuyện? Biên quận Thiên Quan cũng không phải không có sự thủ chắn thấp đến như thế tại sao thổ phỉ có thể xuất hiện đột ngột ngay lúc này?  Cuối cùng, Bán Nguyệt quốc gần đây không dám động thủ lại cùng lúc có chuyện rục rịch muốn đánh vào thiết kỵ Hòa An dù thế tử bên đó chưa đăng ngôi được bao lâu?
Tạ Liên ngồi nhìn từng tấm phong thư cùng sách lược trên bàn, y trầm tư suy nghĩ nhíu mày một lúc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

"Thái tử điện hạ, quốc sư có chuyện muốn gặp người."

Tạ Liên hơi ngỡ ngàng, chuyện Mai Niệm Khanh đến đây vào giữa trời khuya như thế này thật sự rất hiếm. E rằng người muốn nói gì quan trọng sao?

"Mời vào."

Tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, Mai Niệm Khanh chầm chậm bước vào rồi nhìn cung nhân đằng sau đóng cửa lại. Khuôn mặt Mai Niệm Khanh giờ đây không còn vẻ ôn hòa thản nhiên thường ngày mà là một vẻ mặt trầm ngâm rất khó nói.

Mai Niệm Khanh hành lễ chấp tay theo lễ nghi: "Thần bái kiến điện hạ."

Tạ Liên vội đứng dậy, bước tới đỡ Mai Niệm Khanh dìu người ngồi xuống bàn trà bên cạnh.

"Sư phụ, người không cần đa lễ như vậy."

Mai Niệm Khanh ngồi xuống ghế, ho đằng hắng vài cái rồi nhìn gương mặt hốc hác của Tạ Liên.
Việc Tây An trở thành mớ hỗn độn như thế, Tạ Liên chắc hẳn cũng đã mất ngủ nhiều ngày rồi. Mai Niệm Khanh cầm quạt phẩy nhè nhẹ rồi thấp giọng:

"Chiến sự Tây An đã nhiều ngày đêm khiến hoàng thượng mệt mỏi như vậy, ban ngày còn phải nghe đám quan thần kia tranh chấp. Thái tử điện hạ, e là con cũng không mấy được an yên."

Tạ Liên ngồi xuống bên cạnh, rót trà kính cẩn mời y, dịu giọng nói: "Sư phụ, người hiểu rõ những gì trước mắt đúng chứ?"

Mai Niệm Khanh im lặng phút chốc, điềm đạm hỏi: "Thái tử điện hạ, cục diện trước mắt con đã nhìn tỏ tường hay chưa?"

Tạ Liên nghe Mai Niệm Khanh hỏi, y cũng chỉ đành có thể im lặng. Cả hai đều rơi vào khoảng không, không ai mở lời cũng không ai nói tiếp. Tuy rằng như vậy thật khiến cho con người ta cảm thấy căng thẳng nhưng Tạ Liên cũng chưa từng thấy không khí giữa thầy trò hai người lại ngột ngạt tới như vậy.
Mai Niệm Khanh bỗng nhiên cất tiếng cắt đi sự im lặng giữa hai bên rồi hỏi: "Thái tử điện hạ con có biết vì sao lần lượt hết chuyện này tới chuyện khác đều đổ dồn cùng một lúc vào Tây An hay không?"

Tạ Liên cúi thấp người, nhìn hơi trà nóng phả ra lắc đầu nói: "Con nhìn thấy cục diện trước mắt chỉ là nhìn không rõ."

Mai Niệm Khanh hiểu Tạ Liên muốn nói gì, chỉ bật cười khanh khách thành mấy tiếng rồi đặt chén trà qua một bên, sau đó dùng ngón tay viết một chữ lên mặt bàn gỗ.

Tạ Liên chăm chú nhìn nhất cử nhất chỉ của Mai Niệm Khanh, sau đó ánh mắt hơi ngưng thần.

"马" (Mã)

Tạ Liên khó hiểu nhìn y hỏi: "Sư phụ, người đây là có ý gì?"

Mai Niệm Khanh: "Một con ngựa có thể chạy vạn dặm cỡ nào nhưng cũng sẽ không biết được hướng nó muốn đi về đâu nhưng nếu chỉ cần một "thúc đẩy" thì chiến mã cũng sẽ khác."
Tạ Liên nghe xong đột nhiên như sáng tỏ ý ngữ trong câu nói kia của Mai Niệm Khanh.

Y đang ám chỉ trong triều có nội gián.

Việc Ô Dung quốc đánh vào, Bán Nguyệt quốc lại cố ý gây sự cùng lúc chắc chắn đã có người trong kinh thành đã thông đồng cùng hai bên thừa cơ đánh vào Tiên Lạc.

Then chốt của tất cả ngọn nguồn này đều xuất phát từ kẻ đứng sau tấm màn kia.

Ngay từ đầu sau lưng bọn họ vẫn còn có người khác nhúng tay vào, tất cả chỉ là quân cờ của hắn.

Một con "mã" theo ý của Mai Niệm Khanh nói chính là chỉ Bán Nguyệt quốc, Bán Nguyệt quốc cho dù thế lực có đang hùng mạnh từ từ cỡ nào đều nằm trong tầm ngắm của Tiên Lạc không thể nào muốn động binh là động được nhưng nếu có kẻ thông báo việc triều đình đang trong thế ngàn cân thì chỉ cần việc "đẩy" một phát dưới sự hướng dẫn của kẻ kia thì chắc chắn Bán Nguyệt quốc có thể thừa cơ gây sức ép cùng lúc với Ô Dung quốc.
Rốt cuộc là ai?

Mai Niệm Khanh nhìn Tạ Liên lại bắt đầu dùng tay nói chuyện, ý bảo Tạ Liên im lặng vì bên ngoài không khỏi sẽ tránh tai mắt.

Y bỗng nhiên quay về bộ dạng như cũ, khoa trương đứng dậy mà múa vài đường sau đó còn hô lớn:

"Tiếc quá, thái tử điện hạ nếu con đã không muốn chơi bài với ta thì phải khổ thân sư phụ con một chuyến tới đây rồi! Thần xin lui trước, điện hạ hãy an dưỡng cho tốt ngày mai còn phải lên triều sớm nha!"

Mai Niệm Khanh nói xong liền ra khỏi cửa để Tạ Liên suy tư trong căn phòng. Bất giác khóe môi Tạ Liên khẽ cong, nhờ có Mai Niệm Khanh khai sáng ra cục diện rối rắm trước mắt.

Lần này y biết mình phải làm gì rồi.

...

Tây An quận.

Đã hơn nửa tháng từ sau khi đánh nhau với Ô Dung quốc, quân doanh đã được dời căn cứ ở một góc sau núi Đồng Lô.
Tuyến phòng thủ bây giờ yếu đi hơn rất nhiều, các binh sĩ lại đói ăn không thể chống đỡ nổi nhiều người vì thế mà phát sinh ra nhiều bệnh vặt vãnh. Quân lương từ Hòa An vẫn chưa về chắc chắn không thể nào thu xếp ổn thỏa.

Tâm trạng của Hạ Huyền không ổn định  lại thêm áp lực đè nặng lên vai khiến hắn nhiều ngày không ra khỏi lều trại để các binh sĩ không biết phải nên làm thế nào. Điều họ chỉ còn có thể trông cậy vào Hoa Thành đang dần dần bình phục.

Hoa Thành nhiều ngày dưỡng thương, vết thương trên ngực được băng bó rất kĩ nhưng nếu sơ hở một chút thì miệng vết thương lại rách ra khiến hắn nhiều lúc cũng xanh mặt.

Hoa Thành cực kỳ ghét mùi khói thuốc bay quanh quẩn trong chỗ của mình.

Thật buồn nôn.

Hắn như con cáo cáu gắt, gần đây chỉ có thể nằm yên một chỗ không thể đi đâu càng khiến tâm trạng trở nên bức bối hơn. Nhiều lúc nằm trên giường giữa lều vu vơ như thế này, lắng nghe từng tiếng nói chuyện của quân sĩ bên ngoài thật khiến hắn có chút cảm thấy phiền phức.
Hoa Thành tựa đầu lên thành giường, nhìn sợi chỉ đỏ thắt nút tâm kết giữa tay mình, hắn lại đưa tay sờ sờ một chút, rồi tự nhủ:

"Đã mòn bạc rồi..."

Sợi chỉ đỏ trên tay hắn không còn mang dáng vẻ như lúc đầu, nút chỉ đã bung ra còn phai màu đỏ nhạt nhòa. Hoa Thành nhìn một lúc lại nhìn băng vải đen mình để bên cạnh, hắn nâng tay cầm lấy băng vải đen kia bất chợt nhớ tới hình bóng tươi cười của ai đó.

Điện hạ.

Tam Lang lại nhớ huynh rồi.

Tối hôm nay là trăng rằm, bên ngoài ánh trăng sáng tỏa ra giữa trời đất, tấm rèm trước lều của Hoa Thành bị gió thổi phảng phất bay lên. Hoa Thành ngẩng mặt nhìn ánh trăng tròn trên trời, ánh mắt có hơi rung động, tâm trạng cau có khi nãy lại dịu đi một phần.

Thấy trăng như thấy người, yêu người như yêu lấy trăng.

Ngọn gió ấy ngừng lại, tấm rèm cũng rũ xuống che đi ánh sáng ấy, giây phút Hoa Thành đang cảm thấy yên bình nhất liền bị một tên thân vệ đứng ngoài lều vọng vào:
"Hầu gia, có người...muốn bái kiến người."

Hoa Thành nghe vậy tưởng chừng lại là mấy kẻ tướng sĩ muốn bàn bạc chuyện quân sự liền một mực không vui nhưng vẫn phải tiếp đón nên thờ ơ nói:

"Cho vào đi."

Tấm rèm lại một lần nữa hé mở, ánh sáng len lỏi vào chiếu rọi lên gương mặt Hoa Thành. Hắn ngước mặt nhìn bóng dáng kia bỗng nhiên cứng người.

Thân ảnh ấy vén rèm lên, mặc một y phục trắng tinh choàng thêm một áo khoác lông trắng trên mình, y nhìn thấy hắn liền mỉm cười dưới ánh trăng kia nhìn Hoa Thành khẽ gọi:

"Tam Lang."

       ------------- CÒN TIẾP -----------

Tác giả: Hoa Hoa đại nhân cùng vị thê tử của hắn đã gặp lại nhau aaaa!!!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.