Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 592: Chương 591





Sáng nay bọn họ đã biết chuyện An Vu Khang bị mắc bẫy rồi.

Lúc này mẹ An đang tức giận mắng: “Đồ vô dụng! Ngay cả chuyện chạy trốn cũng không làm được, mới một đêm đã bị bắt, đúng là chẳng có ích lợi gì”
An Bích Hà run rẩy ngồi trên ghế sa lon nhìn mẹ An nói: “Tối hôm qua chúng ta không giúp bố, mẹ nói xem bố có làm bậy.

như vậy có liên lụy đến chúng ta hay không?”
Mặc dù nhiệm vụ sát hại Lạc Quang Nhật là An Vu Khang ra lệnh.

Tuy ghi chép của bệnh viện cũng đã bị triệt tiêu, nhưng chuyện cô ta lái xe trong lúc say thì… Thôi trước tiên phải biết rõ tình hình hiện tại của An Vu Khang ra sao đã, sau đó mới xác định xem ông ta đã cho ai làm.

Một khi ông ta muốn trả thù bọn họ sẽ lập tức lấy toàn bộ chứng cứ báo với cảnh sát.

Vậy sau này An Bích Hà muốn sống yên ổn, e là cũng rất khó.


Chuyện say rượu, nếu không ngồi tù thì cũng phải trả một khoảng tiền bồi thường lớn cho Lạc Hiểu Nhã.

Dù sao cô ta cũng là người gây họa.

Lạc Hiểu Nhã bị mù, Lạc Quang Nhật thì bị thương nặng là do cô ta lái xe đụng vào bọn họ.

An Bích Hà vội vàng vò đầu bức tóc hệt như một người điên, cả người nóng nảy.

“Bích Hà ngoan nào, đừng vội, con bình tĩnh lại.” Mẹ An lập tức an ủi cô ta: “Dù sao con cũng là con gái của An Vu Khang, trong tay con còn có “Khinh Hà” là tài sản nhà họ An.

Sau này An Vu Khang cần chúng ta vào trại giam thăm ông ta.

Hơn nữa, sau khi ông ta được thả, không có tiền cũng không có sức, e là còn cần con nuôi nữa kìa, ông ta sẽ không tố cáo con đâu” Mẹ An vô cùng chắc chắn về chuyện này.

Mặc dù bà ta và An Vu Khang không có tình cảm nhưng mẹ An là người hiểu rõ nhất về tính cách của ông ta.

An Bích Hà nghe vậy mới nhẹ nhõm một chút: “Hy vọng là như vậy.”
Nhưng cô ta không biết trước tương lai, vì vậy An Bích Hà vẫn nơm nớp lo sợ và thấp thỏm không yên.

Mẹ An chỉ có thể dời đi sự chú ý nói với cô ta: “Chúng ta đi dạo một vòng nhà máy “Khinh Hà” đi, xem việc kinh doanh như thế nào rồi”
Đây là chuyện duy nhất có thể an ủi hai mẹ con họ.

Văn phòng của An thị đã bị niêm phong.


Bây giờ đến phòng.

làm việc còn không có, các nhà thiết kế cũng bỏ đi hết, chuyện này làm cho bọn họ vô cùng nhức đầu.

Nhưng dù sao “Khinh Hà” vẫn còn, không chỉ có cơ sở chính ở thành phố S mà xung quanh còn có mấy chỉ nhánh, đại lý lớn nhỏ đếm không hết.

Mặc dù mức độ buôn bán một ngày không bằng lợi nhuận của An thị lúc trước, nhưng cũng đủ để duy trì cuộc sống giàu có hiện tại.

An Bích Hà nghe vậy, mắt sáng rỡ nói: “Ngày hôm qua con đã mở rộng sản xuất ở công xưởng, chúng ta lời được rất nhiều từ đám quần áo đã bán đi.

Qua mấy ngày nữa con đem đám quần áo khác đi thiết kế, hàng tồn kho thì bán ở “Khinh Hà”.

Rất nhanh chúng ta sẽ lại kiếm thêm một khoản lời nữa.

Đến lúc đó chúng ta xây một phòng làm việc mới và tuyển nhà thiết kế, từng bước từng bước vực dậy “Khinh Hà”, bằng năng lực của con, sau này nhất định có thể làm An thị hồi phục lại như xưa”
Cô ta hào hứng nói, kéo tay mẹ An đi thay quần áo chuẩn bị đi xem xét một vòng.


Hai người vừa từ trên lầu đi xuống còn chưa kịp ra cửa đã nghe thấy một tiếng “Âm”, là tiếng kính trong nhà bị đập bể.

An Bích Hà hét lên, hai mẹ con ôm đầu ngồi thụp xuống.

Lúc trước vì giảm bớt chỉ phí mà bọn họ đã cho tất cả người giúp việc nghỉ hết, chỉ giữ lại một bà vú để tiện phục vụ.

Bây giờ bà vú không có ở nhà, trong nhà cũng không còn ai có thể chống trả nữa.

An Bích Hà không ngờ ban ngày ban mặt mà vẫn có người dám xông vào, đập phá cửa kính nhà bọn họ.

Hai mẹ con ôm nhau run lẩy bẩy, nhìn cục đá trên mặt đất, ánh mắt đầy khiếp sợ.

“Mẹ, có phải có ăn trộm hay là cướp bóc gì không, bọn họ có dám xông tới làm chúng ta bị thương không?”.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.