Đã thế, hai con người này thấy anh đến cũng không giả bộ ngại ngùng chút nào, vẫn cứ cầm cầm nắm nắm, còn thái độ không hoan nghênh cho lắm, đặc biệt là bạn thân của anh. Nhìn cái mặt như ai dành mất chén cơm của anh ta vậy.
Đành phải cất giọng, nói lên sự tồn tại của mình:
“Heey, hai người quá đáng lắm rồi đấy, có biết là tớ đang độc thân không mà còn diễn cảnh ân ân ái ái trước mặt tớ.”
Trần Thanh Phong vứt cho anh ta một câu nói không thể lạnh lùng hơn:
“Nếu không chịu được thì cậu đi ra đi, đâu ai bắt cậu đứng đó nhìn đâu, phòng này bóng đèn sáng lắm rồi.”
Được lắm, đây là tri kỉ của anh ta đó, là bạn cùng nhau lớn lên, mà bây giờ mở miệng nói anh ta là bóng đèn.
Anh mới không thèm làm bóng đèn.
Nhưng mà đến để hỏi thăm, nên không thể cứ vậy mà tức giận bỏ đi được. Loading...
Nghĩ vậy đành bỏ qua Trần Thanh Phong, quay sang hỏi Hạ An:
“Em sao rồi? Đỡ hơn không?”
“Em đỡ nhiều rồi, có thể chiều nay sẽ xuất viện được, về đơn vị cũng được, chứ ở đây em thấy ngột ngạt quá.”
Vừa mới nghe đến từ xuất viện thì người nào đó không vui hét lên:
“Không được.”
Khi nhận ra giọng của mình quá lớn, Trần Thanh Phong mới hắng lại:
“Thân thể em còn yếu, không thể tiếp tục huấn luyện, phải nghỉ ngơi một thời gian đã, không làm việc này thì làm việc khác, không thể vội vàng rồi ảnh hưởng đến sức khỏe như vậy được.”
Nghe giọng bá đạo như vậy của Trần Thanh Phong, Quốc Trường không tiện chen ngang vào, dù sao cũng là chuyện của cặp đôi này, anh tuy là bạn nhưng không phải cái gì cũng góp ý được, đặc biệt là về phương diện tình cảm.
Hạ An vì phải nhập viện mà rầu rĩ hôm qua giờ, thể lực vốn đã tệ hại rồi, giờ mà không được tập luyện nữa thì coi như rớt từ vòng gửi xe, cô nhẹ giọng:
“Không sao đâu, ở đơn vị anh Trường ngày nào cũng mang thức ăn thêm cho em, em trai anh cũng vậy, mọi người đều giúp đỡ em, lúc nào em cảm thấy mệt em sẽ xin phép nghỉ ngơi, lúc nào khỏe mới tập luyện, anh không phải lo điều này nha.”
“Như vậy cũng không được, em quá yếu, tạm thời không được huấn luyện gì hết, cứ nghỉ ngơi trước đã.”
“Nhưng em khỏe hơn rồi nè, em hứa vào đó em sẽ cố gắng ăn uống, hay là hàng tuần anh cứ gửi sơn hào hải vị, đồ ăn dinh dưỡng cho anh Trường, rồi em sẽ qua đó ăn, được không?”
Vừa nhõng nhẽo vừa cầm tay Trần Thanh Phong lắc qua lắc lại, chính cô cũng cảm thấy đây không còn là bản thân mình nữa, nhưng biết sao giờ, cô không muốn ngừng huấn luyện, cũng không muốn anh lo lắng cho mình quá nhiều.
Trình độ vuốt lông được thăng cấp.
Người nào đó không chịu nổi dụ dỗ phải đồng ý:
“Được rồi, vậy anh sẽ gửi đồ ăn thêm cho em mỗi ngày, nhớ phải ăn hết, nếu để anh phát hiện em không ăn hoặc ốm đau gì nữa, ôm đồ về cho anh.”
“Dạ, em biết anh thương em nhất mà.”
Đạt được ý đồ, còn không ngại vuốt thêm lông.
Cảnh tượng này lọt vào mắt một chú cẩu độc thân nào đó nãy giờ đứng làm bóng đèn, anh đúng là được mở rộng tầm mắt. Nếu nghe người khác kể lại, có lẽ đánh chết anh cũng không tin đâu.
Chọc mù mắt tôi đi.
Và thế là Đậu Đình dưới sự dặn dò của Trần Thanh Phong đi làm thủ tục xuất viện.
Quốc Trường vì đầu giờ chiều còn phải huấn luyện tân binh nên cáo từ về sớm, Hạ An được Trần Thanh Phong và Đậu Đình đưa về vào buổi chiều.
Trên đường về, mấy lời dặn dò luyên thuyên của Trần Thanh Phong làm cô cảm thấy buồn cười, không ngờ anh cũng có một mặt này.
Có lẽ đã thương ai rồi, người ta sẽ thay đổi đến chóng mặt.
Về đến đơn vị thì mọi người đang đi huấn luyện, không có ai ở trong phòng, Hạ An leo lên giường đánh một giấc tới khi nghe tiếng mọi người mở cửa mới tỉnh lại.
Từ mà trình diễn võ thuật lần trước, ba cô gái trong phòng này không còn định kiến với cô nữa, tuy nhiên vì trước đó đã có hiểu lầm, lại còn vạch mặt nhau giữa ba quan văn võ, nên giờ không còn mặt mũi nào nói chuyện với nhau. Mấy người cảm thấy hơi ngại, nhưng riêng Hạ An thì vẫn bình thường, cô đâu có làm gì sai với cả cô cũng không thích chấp nhặt với người khác.
Phòng ngủ vẫn căng thẳng như vậy, đột nhiên, Ngọc Tú bước đến mép giường của cô, chủ động lên tiếng:
“Em sao rồi?”
Hạ An không ngờ Ngọc Tú lại chủ động hỏi han cô như vậy, cô nở một nụ cười:
“Em không sao ạ, cũng đỡ hơn nhiều rồi.”
“Ừm, vậy thì tốt. Trước đây chị hơi quá lời với em, em đừng để ý nha, tính chị khá thẳng thắn nên có gì là chị nói ngay. Giờ đây, mọi hiểu lầm đều được giải quyết, cũng không muốn mọi người trong phòng mở mắt là thấy nhau lại không có tiếng nói chung, cho nên chị mong chúng ta sẽ làm bạn phòng vui vẻ, em đồng ý không?”
“Được ạ.”
Hai người còn lại cũng không ý kiến gì, mọi người cứ thế mà giảng hòa.
Không khí trong phòng cũng vì thế mà nhẹ nhàng hẳn.