Thanh Trúc chỉ mỉm cười không đáp lại, nhưng sao cô cảm thấy vị phu nhân này dễ gần vậy, người ta thường nói mấy vị mẹ chồng thường hay bắt bẻ, khó tính lắm mà.
Lê Đình Hùng đứng ở cửa sổ tầng trên thấy hết cảnh này, hai con người này vậy mà ở một chỗ lại hòa hợp đến vậy.
Chính anh cũng không biết giờ này ánh mắt của anh dịu dàng đến bao nhiêu.
Thanh Trúc bị Mỹ Anh phu nhân giữ lại ăn tối xong rồi mới về. Mỹ Anh phu nhân cũng gian xảo lắm nha, trao đổi số điện thoại, zalo, facebook với Thanh Trúc hết rồi. Với lý do là để giám sát Lê Đình Hùng cho tiện.
Đến tối, tại một quán bar nổi tiếng ở Sài Gòn, trong một căn phòng không thể VIP hơn, bốn chàng trai cực soái đang ngồi với nhau dưới ánh đèn mờ ảo, hoàn toàn tách biệt với không gian ồn ào ở phía ngoài.
Lê Đình Hùng hỏi:
"Cuối cùng cũng thấy cậu rồi. Một năm nay cậu mai danh ẩn tích ở chỗ nào vậy?"
Nguyễn Quốc Trường đáp:
"Đi làm nhiệm vụ, không thể phân thân trở về được."
Đúng vậy, ngoại trừ Trần Thanh Phong, Lê Đình Hùng, Đậu Đình ra thì còn một người nữa đó là Nguyễn Quốc Trường. Anh là bộ đội, luôn trong tình trạng đi làm nhiệm vụ, cho nên mỗi năm bộ tứ này mới được gặp nhau một vài lần, có khi là vài năm mới gặp một lần cũng nên.
"Lần này nghỉ được dài ngày không?"
"Tầm một tháng."
"Ông già nhà cậu cho cậu nghỉ nhiều vậy sao?" Loading...
"Ừm, bắt đi xem mắt."
Phụt...
Lê Đình Hùng vừa mới nhấp một ngụm rượu thì bị phụt ra hết.
"Cái gì? Ông già nhà cậu đang nghĩ cái gì vậy?"
"Tôi cũng chẳng biết. Ngày mai đi gặp mặt xem sao, được thì tiến tới còn không thì coi như không có duyên phận."
"Chả lẽ cậu cứ để cho ông già quyết định mọi thứ vậy sao?"
"Trước mắt cứ như vậy đã."
Lúc này Đậu Đình mới cắt lời:
"Đó là chuyện của ngày mai, bây giờ quẩy đã. Nào, lên ly."
Mấy tuần rượu đi qua, mọi người cũng không ở lại quá khuya mà ai về nhà nấy.
Nguyễn Quốc Trường kéo Trần Thanh Phong lại nói:
"Phong, cậu đưa tôi về."
"Được."
Thế là ba chiếc siêu xe lần lượt chui ra khỏi hầm của quán bar và hòa vào cái tấp nập, xa hoa của thành phố.
"Phong, cậu sao vậy?"
"Đâu có gì đâu, sao cậu lại hỏi vậy?"
"Hồi nãy thấy cậu không nói gì, có tâm sự gì sao?"
"Cũng không có gì, sắp đến ngày kỉ niệm của công ty, nên hơi nhiều việc."
Ngừng một lát, Trần Thanh Phong lại nói tiếp:
"Cậu lần này hẳn là rảnh vậy đi?"
Nguyễn Quốc Trường cũng không giấu diếm:
"Thực ra lần này không chỉ đi xem mắt, mà còn có một việc nữa, có khả năng liên quan tới cậu."
Trần Thanh Phong nhíu mày:
"Tôi?"
"Đúng vậy"
"Có thể nói chuyện gì không?"
"Cũng không có gì phải giấu diếm cậu, đợt trước công ty cậu bị hacker tấn công đúng không?"
"Ừm"
"Lần này tôi muốn đào người từ chỗ cậu. Tôi đang lựa chọn tinh anh cho bộ phận bảo vệ an ninh mạng, và thấy năng lực của bộ phận IT chỗ cậu không tệ. Không, phải nói là rất chuyên nghiệp, có thể thành công ngăn chặn sự xâm nhập của hacker, xử lý rất gọn gàng, làm chấn động giới mạng luôn. Không ngờ cậu lại nắm trong tay những con người như vậy."
Người Trường nói không phải là Hạ An thì là ai nữa, không ngờ cô lại giỏi giang như vậy, chấn động cả giới quân đội luôn rồi.
Lúc nghĩ đến Hạ An, Trần Thanh Phong không tự chủ được mà mỉm cười, lần này anh đưa ra một quyết tâm lớn nhất trong cuộc đời mình, đó là...
"Đó không phải là người của công ty tôi."
"Thật sao? Vậy cậu có liên hệ hộ tôi được không?"
"Cũng được, nhưng người ta có đồng ý hay không thì phải dựa vào cậu rồi."
"Được, cảm ơn cậu."
Trưa hôm sau, tại một nhà hàng sang trọng tại quận nhất, Quốc Trường đang đối mặt với lần đầu tiên đi xem mắt. Đối mặt với bao nhiêu tội phạm, anh đều bình tĩnh xử lý, nhưng sao lần này đi xem mắt, còn được gặp gái đẹp nữa mà lại căng thẳng như vậy chứ.
"Chào anh, xin hỏi anh có phải là Quốc Trường không ạ?"
"Đúng vậy, em là Hạ An sao?"
"Vâng, chào anh, rất vui vì được gặp mặt anh."
Sau khi nhận người xong xuôi, Quốc Trường kéo ghế ra và mời Hạ An ngồi xuống.
Anh đưa menu cho Hạ An:
"Em gọi món đi"
"Vâng, anh có khẩu vị gì đặc biệt không?"
"Không, anh ăn gì cũng được, em cứ gọi những món em thích ăn là được."
"Vậy em không khách khí nha."
Hạ An cầm menu, lướt qua một vòng rồi chọn đại mấy món rừng, món biển mỗi thứ một món.
Quốc Trường không nghĩ đối tượng mà anh gặp mặt lại xinh xắn, nhỏ nhắn và trông sạch sẽ thuần khiết đến vậy. Anh cứ nghĩ bố sẽ chọn một thiên kim môn đăng hộ đối với nhà mình, chứ không nghĩ đến ông lại chọn cho mình một người như này. Trông như cô bé đang học đại học, mặc một chân váy, phối với một áo sơ mi đơn giản, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng, trông rất ưa nhìn. Đặc biệt là khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, không tô hoa điểm phấn màu mè. Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh và bố anh lại hợp gu như vậy.
Còn Hạ An, cô không hề biết hôm nay mình đi xem mắt, hôm qua bố mẹ gọi điện thoại nói muốn giới thiệu cho cô một người bạn, bố mẹ ở xa, lỡ như có việc gì thì còn có bạn bè bên cạnh giúp đỡ. Thế là cô không nghĩ ngợi mà đồng ý luôn, bố đúng là không làm cô thất vọng. Còn có điều gì vui hơn khi được trai đẹp tiếp chuyện nữa chứ.
Hạ An bắt đầu lên dây cót kiếm chuyện:
"Anh là quân nhân sao?"
"Ừm, thế còn em?"
"Em làm nhân viên văn phòng bình thường thôi, em mới ra trường, đi làm được mấy tháng à."