Càng kể không khí trông xe càng ngột ngạt, người đàn ông bên cạnh cô sắc mặt hầm hực như cá nóc.
Chết tiệt, tên Âu Dương kia lại dám động chạm cô ấy trước cả mình. Khốn khϊế͙p͙!!!
Hàn Dạ tay chống cằm, ánh mắt đanh thép nhìn vào khoảng không, qua gương chiếu hậu Tiểu A vừa lái xe vừa toát mồ hôi hột.
Muốn thế giới không bị giệt vong, Tiểu A lập tức chuyển chủ đề.
“Thiếu phu nhân, cô với anh ta quen nhau bao lâu rồi.”
Miên Châu không nhìn lấy anh một cái, khai rõ mồm một.
“1 năm 21 ngày.”
“...”
“...”
Hai người đàn ông đều hoá thành thể bị động, Tiểu A đơ người lén nhìn Hàn Dạ....
Phu nhân ơi, tôi chúc cô may mắn~
Hàn Dạ lập tức đen mặt, tay run giật liên hồi co bóp để hiện lên đường gân chằng chịt. Người đàn ông này ghen rồi sao?
Mèo hoang nhỏ, em lại nhớ rõ như in từng ngày khi em và anh ta yêu nhau? Em vậy là đang trêu đùa với anh à? Để xem anh xử lí em thế nào...
“Tiểu A, đi đường vòng.”
Hả? Ý anh là sao?
Bỗng nhiên trêи nóc xe phát ra âm thanh rùn rùn, một cửa xếp bằng sắt ở trêи cao chương đầu xuống ngăn cách thành hai không gian riêng.
C-cái gì đây? Xe của mấy người tổng tài thường được thiết kế kiểu này sao?
Cửa xếp này lù lù xuất hiện, làm cô có một dự cảm không lành...
Y như răng, Dạ Hàn đè cô xuống ghế, bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo sơ mi.
Đợi đã, tôi còn chưa load kịp mà...
Thân hình cô khẽ lay động khơi gợi lên hứng thú của người đàn ông phía trêи. Dạ Hàn túm lấy thân hình cô cắn mạnh lên cổ.
Còn chưa thoả mãn, anh lột sạch quần áo, bắt đầu xông ra trận chiến.
“Ưm...Hàn dừng lại...” Miên Châu mềm nhũn cả thân thể, từng kɧօáϊ cảm không ngừng dồn dập trong máu.
Dạ Hàn ngậm một bên ngực, tay kia thì vuốt ve nơi tư mật, liên tục thấm ướt trêи từng da thịt. Khởi động được một lúc, anh mạnh mẽ đem cậu nhỏ vào lối nhỏ mạnh mẽ đâm vào.
“Em-ưm...” Miên Châu vốn muốn ngăn cản nhưng lần nào mở miệng đều bị anh chiếm lấy đôi môi không cách nào phản kháng được.
Anh ấy bị làm sao thế? Làm gì cũng đều mãnh liệt...
Không biết là đi được bao lâu, chỉ biết trong xe tràn ngập âm thanh của sự va chạm. Miên Châu cố kìm nén để âm thanh của mình không quá to nhưng từng động tác của anh đều khiến cô lạc lối.
Dạ Hàn cứ không ngừng đâm sâu vào trong, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi ướt đẫm cả ghế, Miên Châu đau đến phát khóc nước mắt giàn giụa.
Hai tay cô đàn xen vào mớ tóc của anh, không ngừng van xin nhưng câu nói của cô cũng chẳng giúp cho dã thú này bình tĩnh hơn.
Chỉ khi Miên Châu suýt chút bất tĩnh anh mới cố kìm nén lại ɖu͙ƈ vọng, đặt đỉnh đầu xuống đầu gối anh, lấy áo vest khoác lên thân thể đầy vết tích.
Cô không nhớ chuyện tiếp theo xảy ra thế nào chỉ biết lúc đó Miên Châu đã ngủ thϊế͙p͙ đi vì kiệt sức.