Đầu óc Tiểu Lý trống rỗng, dựa theo bản năng cúi xuống, nhanh chóng nhặt tài liệu và hợp đồng rơi trên mặt đất lên.
Đang đùa à! Đây là hợp đồng dự án trị giá mấy chục triệu, cái gì mà máy chém, Hạc đỉnh hồng rồi Medusa, sao có thể so sánh được?
Mục Vô Nhai xoay ghế lại, thờ ơ hỏi: "Cậu là người đưa vào hay là người bị đưa vào?"
Hợp đồng dự án hàng chục triệu trong tay Tiểu Lý lại rơi đầy đất.
Ngài có ý gì!
Có ý gì hảa!
Đây là đang ám chỉ cái gì sao?!
Mục tổng! Tiểu Lý tôi theo ngài ba năm, ba năm này ngài không gần phụ nữ không gần đàn ông, chính trực xã giao, tuân thủ pháp luật, kính già yêu trẻ, nhưng sao hôm nay ngài lại thế này?!
Chẳng lẽ là...
Mục tổng...
Ngài...
Để ý tôi?!
Ngài...
Muốn ngủ với tôi?!
Tiểu Lý hít một hơi, sau đó do hít mạnh quá nên đột nhiên ho khan một tiếng.
Mục Vô Nhai đứng dậy, cúi xuống tự tay nhặt toàn bộ hợp đồng lên, Tiểu Lý ho đủ rồi hét lên thảm thiết: "Mục tổng! Tôi không phải loại người làm những việc như thế này!"
Mục Vô Nhai à một tiếng, gật đầu nói: "Xử nam." Nói xong, hắn còn dùng ánh mắt thương hại liếc nhìn Tiểu Lý một cái.
Tiểu Lý: "..."
Tiểu Lý bật khóc trong lòng.
Không cách nào phản bác, vì điều ông chủ nói là sự thật.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa, cậu đợi đó rồi mang cho tôi vài quyển sách tiếng Đức." Mục Vô Nhai nói với Tiểu Lý khi đang sắp xếp các tài liệu hợp đồng.
Tiểu Lý sửng sốt: "Sách Tiếng Đức?"
Mục Vô Nhai gật đầu: "Dự án lớn gần đây không phải là hợp tác với công ty bên Đức sao?"
Tiểu Lý nói: "Mục tổng, chúng ta có người phiên dịch mà, ngài không cần quá lo lắng, chúng ta thuê một người bên họ thuê một người nên sẽ không bị lừa đâu, hơn nữa mấy ngày này ngài có thể học được bao nhiêu chứ?"
Mục Vô Nhai cười nói: "Lerne So Viel Wie Möglich*, có thể học được bao nhiêu thì học bấy nhiêu."
*Lerne So Viel Wie Möglich: Học càng nhiều càng tốt.
Tiểu Lý nghe hắn nói lưu loát câu tiếng Đức, lỡ mồm thốt ra: "Mục tổng, vừa nãy ngài muốn ngủ với tôi sao? Tôi chỉ có một từ cho việc này, được!"
Mục Vô Nhai cười cười: "Xin lỗi, trong lòng đã có người rồi."
Tiểu Lý thất vọng trong nháy mắt, khóc lóc đi ra khỏi văn phòng, sau đó nội tâm gào thét một tiếng.
Vừa rồi hình như cậu đã biết được một bí mật cực kì ghê gớm!
Mục Vô Nhai thu dọn hợp đồng và xem qua vài lần, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì lớn thì đặt lên bàn, đưa tay lấy điện thoại ấn một dãy số.
Bác sĩ Phùng năm nay 51 tuổi, là bác sĩ trưởng khoa tâm thần của bệnh viện, mấy năm nay ông được bệnh nhân và các bác sĩ khác yêu mến, kính trọng và đã lập kỷ lục không gặp sự cố y khoa trong hai năm mà không ai có thể phá vỡ!
Tuy nhiên, hôm nay bác sĩ Phùng đột nhiên cảm thấy mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân của mình khá là có vấn đề!
"Alo? Bác sĩ Phùng, bác là gay đúng không?"
Bác sĩ Phùng: "... Tiểu Mục à, bác năm nay đã 51 tuổi, ở cái tuổi này, ngay cả giữ cho mình một chế độ ăn uống lành mạnh và tập thể dục thì huyết áp vẫn sẽ đột ngột tăng cao. Cháu có biết không?"
"Cho nên bác là gay sao?"
"Tiểu Mục à, bác có một đứa con gái đã 23 tuổi rồi, lần trước cháu đến chỗ bác tư vấn tâm lý không phải là đã gặp mặt rồi sao?"
"Cho nên... Bác sĩ Phùng, bác là gay sao?"
Bác sĩ Phùng đột ngột đập điện thoại xuống, rồi lại bình tĩnh cầm lên: "Tiểu Mục, bác không phải là gay!"
Mục Vô Nhai thất vọng nói: "Ò, không phải, vậy không có gì để hỏi nữa rồi, cảm ơn bác sĩ."
"Từ từ, từ từ." Thấy có người muốn cúp điện thoại, bác sĩ Phùng vội vàng kêu lên.
"Ừm?"
"Tiểu Mục, đã lâu cháu không đến tìm bác, gần đây có khỏe không?"
Mục Vô Nhai đứng lên nhìn về phía xa xăm qua khung cửa sổ cao từ sàn đến trần nhà, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, khuôn mặt mơ hồ in trên cửa sổ thủy tinh: "Bác sĩ Phùng, không gạt bác, cháu cảm thấy tối hôm qua giống như là phát bệnh."
Bác sĩ Phùng sửng sốt: "Nguyên nhân kích thích là gì? Cháu có biết không? Có phải là em cháu..."
"Không phải em cháu, là cháu đi gặp anh ấy."
"Chính là người đó..."
"Đúng vậy, tối hôm qua sau khi gặp anh ấy thì cháu cảm thấy bồn chồn bất an, đến sáng ngày hôm sau mới ổn lại."
Bác sĩ Phùng theo thói quen cầm cây bút bi lên, vừa ghi lại tình trạng của Mục Vô Nhai vừa hỏi: "Có làm việc gì tổn thương bản thân không?"
"Bác sĩ Phùng, bác nghĩ nếu cháu không gặp anh ấy nữa thì sẽ tốt hơn không?"
Bác sĩ Phùng đặt bút bi xuống, nói: "Không, Tiểu Mục, trong quá trình tiếp xúc với cháu nhiều năm nay, bác đoán hành vi của vị kia sẽ không làm tình trạng của cháu nghiêm trọng hơn đâu, cháu chỉ cần làm giống như những gì mình nghĩ là tốt rồi, nhưng nếu lại có xu hướng chán nản và lo lắng thì nhất định phải đến gặp bác."
Sau khi cúp điện thoại, bác sĩ Phùng cầm hồ sơ bệnh án vừa rồi lên, tìm trong phòng làm việc có một chiếc tủ sắt đựng tài liệu, tiện tay mở ngăn kéo, lấy ra một quyển hồ sơ bệnh án dày cộp rồi ghi lại bệnh án vừa rồi.
Sau khi viết xong, bác sĩ Phùng lật giở trang sách, ánh mắt dừng lại ở thời gian trên trang đầu tiên, khẽ nhíu mày, sau đó xúc động nói: "Đã tám năm rồi..."