Anh được gọi đến bệnh viện ngay trong đêm, bác sĩ phụ trách cũng mệt mỏi mà lấy khăn giấy ra lau kính. Cha của Thẩm Ngạn ở bệnh viện đã lâu ắt hẳn anh và bác sĩ cũng có quen biết. Bác sĩ quá hiểu tính cách của Thẩm Ngạn nên không cần khuyên nhiều lời hay an ủi vô bổ mà nói thẳng: "Sau ca phẫu thuật, ba cậu tạm thời đã thoát khỏi cơn nguy kịch, hiện tại được đưa đến phòng ICU để tiếp tục quan sát."
Thẩm Ngạn ngồi đối diện với bác sĩ, rũ mắt xuống rồi gật đầu.
Bác sĩ lau kính xong chậm rãi đeo lên, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tiểu Thẩm à, tình hình của ba cậu hiện giờ có lẽ sẽ cần phải làm phẫu thuật thêm một lần nữa giống như 3 năm trước. Nhưng cậu cũng biết đấy, phí phẫu thuật cộng với thuốc và các phí chăm sóc linh tinh khác chỉ sợ..."
Thẩm Ngạn cúi đầu nhìn tay của mình, ngắt lời của người đối diện: "Tôi biết rồi, bác sĩ cứ làm đi."
Bác sĩ thở dài rồi nói: "Nhưng tôi không thể chắc chắn với cậu rằng sau ca phẫu thuật sẽ thành công, còn các di chứng sau này..."
Thẩm Ngạn ngẩng đầu: "Vậy sau khi làm thì bệnh tình có chuyển biến tốt hơn được không?"
Bác sĩ gật đầu: "Có thể."
"Được, vậy làm đi."
Bác sĩ không nói gì nữa mà duỗi tay vỗ vai Thẩm Ngạn.
Thẩm Ngạn hỏi: "Phí phẫu thuật vẫn giống như 3 năm trước là khoảng 30 vạn phải không ạ?"
Bác sĩ gật đầu: "Ừm, cũng tầm như vậy."
Cuối cùng còn bổ sung nói: "Bệnh tình ba cậu bây giờ không được khả quan cho lắm, phải chuẩn bị phẫu thuật càng sớm càng tốt, tốt nhất là phải thu xếp được trong tuần này."
Sau khi Thẩm Ngạn nói cảm ơn thì đứng dậy đi đến phòng ICU thăm cha mình. Thuốc gây mê vẫn chưa hết tác dụng nên cha Thẩm vẫn còn đang ngủ yên lành. Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, Thẩm Ngạn đứng dậy bước ra khỏi bệnh viện. Cầm tất cả thẻ ngân hàng và sổ tiết kiệm, kiểm tra số dư của từng cái một rồi ngồi chờ trước ngân hàng. Máy ATM 24 giờ sáng rực tựa như ánh đèn giữa đêm. Trong một góc tối, có một người đàn ông giống như người vô gia cư nhếch nhác đang ngủ trước cửa ngân hàng.
Toàn thân Thẩm Ngạn rét lạnh, run rẩy mở điện thoại ra nhìn, chỉ mới 3:40 sáng.
Ánh sáng màn hình xanh nhạt chiếu thẳng vào gương mặt anh. Thẩm Ngạn thở ra hơi sương, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Trăng sao vẫn còn sáng trên bầu trời, ngày mai chắc trời sẽ nắng đẹp. Thẩm Ngạn cúi đầu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm gọi vào số điện thoại có đánh dấu sao trong danh bạ ấy.
Thẩm Ngạn nói: "Alo? Cậu có nghe không? Trời lạnh rồi cậu có nhớ mặc thêm áo ấm không? Buổi tối nhớ đắp thêm chăn bông nếu không sẽ bị cảm lạnh đấy. Gió về đêm lạnh thật ha, tôi cứ rùng mình suốt đây này. Thôi, không nói về thời tiết nữa, nhân tiện từ sau khi cậu đi thì không còn ai đi uống rượu với tôi nữa rồi. Dù làm diễn viên tuyến 18 cũng không kiếm được bao nhiêu tiền nhưng cũng đủ để duy trì chi phí chữa bệnh cho ba tôi. Cậu còn nhớ không? Hai năm trước ba tôi phải nằm viện dài ngày, không đủ tiền nên phải bán nhà, cũng không có tiền để rủ cậu cùng đi uống rượu, chuyện này tôi đã nói với cậu qua tin nhắn rồi..."
Thẩm Ngạn thở dài, đổi tay cầm điện thoại, nói tiếp: "Khó khăn lắm mới duy trì đến hiện tại nhưng giờ bệnh của ba tôi lại trở nên tồi tệ hơn rồi... Cậu có thể nói cho tôi biết tôi nên làm cái gì tiếp theo được không? Tôi tuyệt vọng lắm rồi."
Thẩm Ngạn dừng một chút, nhếch khóe miệng nhưng giọng nói lại mang tiếng khóc nức nở: "Ba năm rồi!! Chẳng lẽ cậu vẫn cảm thấy tôi thật ghê tởm sao?"
Nhưng đáp lại cậu là một giọng máy móc: "Sorry, the number you dialed does not exist..." (Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi hiện không tồn tại...)
Trời đã gần sáng, trên con đường cái không bóng người, tay cậu chậm rãi ôm lấy đầu, bất lực mà co người lại rồi cố gắng cắn chặt miệng để tiếng khóc nghẹn ngào không phát ra, đến mức suýt ngất đi.