Giọng nói của Thẩm Ngạn kéo Mục Vô Nhai đang trong cơn hồi tưởng quay về hiện thực, Mục Vô Nhai khẽ cười rồi nhấc đũa: "Ăn chứ."
Thấy Mục Vô Nhai động đũa, lúc này Thẩm Ngạn mới cầm đũa lên, anh húp một muỗng canh ăn một gắp mì, ăn chậm nhai kỹ rồi sau đó ngẩng đầu vội vàng bày tỏ: "Em chọn món này ăn rất ngon, hợp khẩu vị anh lắm."
Mục Vô Nhai cười cười: "Ừm, hợp khẩu vị là được, đúng rồi anh, trong ba năm này anh đã thích ai chưa?"
Cả người Thẩm Ngạn cứng đờ, lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: "Không có."
Mục Vô Nhai ừ một tiếng rồi mới cúi đầu ăn mì, giây phút im lặng ngắn ngủi trôi qua, Mục Vô Nhai lại hỏi: "Tại sao anh không hề hỏi em chuyện gì vậy?"
Thẩm Ngạn nhẹ giọng nói: "Hỏi nhiều sợ em cảm thấy anh phiền."
Mục Vô Nhai nhếch môi cười đáp: "Phiền gì? Em không có vậy đâu, nhưng mà em lại đột ngột tới tìm anh, còn nói muốn bao dưỡng anh, chẳng lẽ anh không cảm thấy ghét em sao?"
Giọng nói Thẩm Ngạn khàn khàn: "Sao anh lại cảm thấy ghét em chứ, anh... Anh... Rất vui."
Mục Vô Nhai cười nói: "Anh, anh không cần phải như vậy, tiền thuốc men của chú Thẩm em vẫn sẽ trả, đây là chuyện em tình nguyện làm, anh không cần phải cố tình lấy lòng em đâu."
Thẩm Ngạn buông chiếc đũa xuống nói một cách nghiêm túc: "Cái này không phải lấy lòng, anh thật sự rất vui."
Mục Vô Nhai vẫn chỉ cười.
Một khi đã thế, vậy thì chuyện mà hắn tưởng tượng cũng là thật đúng không.
Để anh về sống chung với mình bây giờ, vậy... Để cho anh tới sống chung ngay lập tức luôn có được không nhỉ?
Ăn cơm trưa xong, hai người ngồi lại trên xe, Mục Vô Nhai chu đáo nghiêng người thắt kỹ dây an toàn cho Thẩm Ngạn, sau đó nói: "Anh tự điều chỉnh ghế dựa đi, thấy ngồi như thế nào thoải mái thì ngồi."
Thẩm Ngạn điều chỉnh một chút.
Mục Vô Nhai mỉm cười thu hết mọi hành động của anh vào đáy mắt: "Đây là xe riêng của em nên sẽ không có tài xế lái, mà em cũng không cần người khác lái thay."
Thẩm Ngạn không biết vì sao hắn nói vậy nhưng vẫn gật đầu.
Mục Vô Nhai lái xe vững vàng trên đường, còn tiếp tục cười nói: "Cho nên vị trí phó lái sau này cũng là vị trí chỉ dành riêng của anh, anh cứ tự chỉnh ghế ngồi sao cho thoải mái đi."
Sau khi Thẩm Ngạn hiểu ra hàm ý của những lời này, trái tim lập tức đập lỡ một nhịp, đôi tay anh vô thức nắm thật chặt: "Ừa, anh biết rồi."
Mục Vô Nhai đưa Thẩm Ngạn tới bệnh viện, Thẩm Ngạn nói lời cảm ơn xong rồi cởi dây an toàn bước xuống xe, Mục Vô Nhai hạ kính cửa sổ xe xuống thò người ra gọi anh lại: "Chờ đã."
Thẩm Ngạn quay đầu nhìn hắn.
Mục Vô Nhai cười nói: "Bị cảm phải nhớ uống thuốc, chiều đừng có làm việc quá sức, tối em lại tới đón anh."
Thẩm Ngạn đứng ngây ngốc tại chỗ mấy giây, bụng dạ chẳng hiểu sao lại âm ấm, có thể là bởi vì vừa rồi trong bữa ăn có một chén canh miso nóng hổi, Thẩm Ngạn chậm rãi đi tới bệnh viện, vừa đi được hai bước thì lấy di động ra, anh mở danh sách người liên lạc thay số điện thoại được đánh dấu sao thành số điện thoại mới của Mục Vô Nhai.
Thứ cảm giác này thật kỳ diệu, rõ ràng là ba năm ròng rã vừa bất lực vừa nhớ nhung điên cuồng, nhưng đến lúc gặp lại lại không hề cuồng loạn, không có khàn cả giọng, chẳng khác nào tâm trạng căng thẳng khi đứng trước bài kiểm tra, chờ đến lúc thi xong thì lại phát hiện: À? Cứ thế là kết thúc rồi sao?
Thẩm Ngạn cất di động rồi cất bước về phía toà nội trú của bệnh viện, bồn hoa ở dưới lầu đang có người đứng gọi điện thoại, Thẩm Ngạn nhìn thoáng qua thì nhận ra đó là người phụ nữ trung niên lần trước ngồi xổm khóc kia, bà đang che miệng lại vừa khóc vừa nói: "Không sao thật ư? Tốt quá, tốt quá rồi!" Sau khi tắt điện thoại, người phụ nữ đó không hề quan tâm gì cả mà che mặt mà vừa khóc vừa cười.
Lần này là lần thứ hai Thẩm Ngạn nhìn thấy bà, lần đầu tiên anh gặp bà, bà cũng đang ngồi ở chỗ này khóc, bây giờ bà cũng vẫn ở đây khóc, chỉ là lần này ý nghĩa của hai tiếng khóc lại hoàn toàn trái ngược nhau.
Con người thật là một sự tồn tại diệu kỳ, quá vui hay quá buồn đều chung một biểu cảm.
Thẩm Ngạn ngẫm nghĩ một lát rồi đi đến quầy bán tạp hoá mua một bịch khăn giấy lặng lẽ đặt bên cạnh người phụ nữ ấy, sau đó anh đứng dậy đi vào bệnh viện, anh vừa bước vào sảnh lớn thì nhận được cuộc gọi của Dương Tùng Đàm, Thẩm Ngạn bắt máy nói a lô thì đầu bên kia đã bắn liên thanh bao nhiêu là lời khuyên bảo tận tình.
"Tiểu Thẩm à! Anh nghe nói chẳng những cậu trả hết nợ mà còn chấm dứt hợp đồng với công ty luôn hả? Cậu tính làm gì thế? Đừng nói là cậu muốn đưa chú đi ấy ấy nha! Cậu đừng có nghĩ quẩn! Cậu còn anh trai là anh đây mà! Thế giới này đẹp biết bao! Lạc quan lên nào! Cuộc đời này còn dài lắm, cái gì cũng phải suy nghĩ tích cực lên, thắng không kiêu bại không nản! Dù có thất vọng cũng phải luôn giữ nụ cười...!"
Thẩm Ngạn hờ hững ngắt lời y: "Có phải anh uống nhiều súp gà* trên WeChat quá không vậy?"
(*Súp gà cho tâm hồn - "Chicken for the soul": Kiểu sách thiên về hướng chữa lành cho tâm hồn.)
"À... Vậy là không phải cậu nghĩ đến chuyện kia kia hả?"
"Anh à, không phải công ty anh chỉ vừa mới vào hoạt động sao? Đối tác của anh có biết anh rảnh rỗi đến mức này không?"
"Anh đâu có rảnh! Đờ mờ anh đang lo cho cậu đó! Anh đây còn rút ra thời gian trong trăm công ngàn việc gọi điện thoại cho cậu đây này! Cho nên có phải cậu đang có suy nghĩ đó không thế...!"
"Em không có ý định tự sát, em vừa mới mượn được tiền để làm phẫu thuật cho cha em, cuối tuần này sẽ tiến hành."
"Ừ, vậy thì tốt quá, khoan đã, cậu lấy tiền ở đâu ra!! Đi buôn lậu ma túy đúng không! Tiểu Thẩm! Buôn ma túy là phạm pháp đó! Cậu phải nhìn lại những lời dạy bảo của anh trên con đường diễn xuất này, nghe anh trai khuyên một câu!! Quý trọng sinh mệnh! Rời xa ma túy!"
"Dạy bảo? Anh à, anh dạy em làm sao diễn vai xác chết mà cũng có thể làm người ta cười được ư?"
Dương Tùng Đàm gào khóc: "Tại sao miệng của cậu lại độc như vậy chứ?! Anh cũng đã diễn suốt 6 năm, sao cậu vẫn còn nhớ tới sai lầm của anh vậy hả, cậu có thể nhớ lại một ít nhân vật mà anh đã diễn đến xuất thần được không!"
"Diễn đến xuất thần... Từng có hở?"
Dương Tùng Đàm khóc càng ác hơn, vừa khóc vừa mắng cái đồ bội bạc này, nhãi con hư hỏng, còn báo hại mấy năm nay anh trai vẫn luôn yên lặng đứng phía sau làm hậu phương vững chãi cho cậu.
Chờ y diễn đủ rồi, Thẩm Ngạn mới khẽ cười nói: "Anh này, cảm ơn anh, em không có ý định tự sát, cũng không làm việc trái pháp luật, anh yên tâm đi, công ty chỗ anh còn đang bận rộn như vậy, không cần phí công sức lan toả năng lượng cho em đâu, em không có chuyện gì cả."
Dương Tùng Đàm im lặng một chốc rồi nói: "Lời vừa nãy của cậu thế mà không có ý mỉa mai ư? Cũng không có đả kích luôn! Cậu... Có phải cậu bị ai nhập rồi đúng không?"
Thẩm Ngạn vừa đi tới phòng bệnh vừa thản nhiên đáp: "Đúng đó."
Dương Tùng Đàm vỗ đùi cái đét: "Tôi biết ngay mà! Lúc trước công ty còn muốn thiết lập hình tượng chàng trai ấm áp cho cậu, nhưng vừa cậu mở miệng đã không giữ được mấy lời mỉa mai nên cuối cùng đành phải từ bỏ đấy!"
Hai người lại tám chuyện trời nam đất bắc một lúc lâu, sau khi xác nhận Thẩm Ngạn thật sự không chuyện gì thì Dương Tùng Đàm mới yên tâm tắt điện thoại.
Thẩm Ngạn đi vào phòng bệnh, dì Vương nhiệt tình chào hỏi anh, một vị hộ sĩ nhỏ lạ mặt đang thay thuốc cho cha Thẩm, Thẩm Ngạn tiến lên dò thăm vài chuyện liên quan đến tình huống của cha, hộ sĩ nhỏ thẹn thùng mà nghiêm túc trả lời.
Sau khi nói chuyện với nhau xong Thẩm Ngạn nói cảm ơn, cô hộ sĩ nhỏ xua xua tay rồi bưng bình thuốc đi ra khỏi phòng bệnh, cô đi vào phòng nghỉ của hộ sĩ thấy y tá trưởng đang sắp xếp lại thuốc, hộ sĩ nhỏ hưng phấn tiến lên gào thét: "Chị, người nhà canh bên giường của phòng số 6 đẹp trai quá trời quá đất! Đúng y chang lời chị nói luôn."
Y tá trưởng cười cười: "Ấy chà, con bé này, trông thì dễ mắc cỡ mà mê trai dữ vậy cơ, nhưng mà Tiểu Thẩm thật sự là một đứa nhỏ tốt, cha cậu ấy bị bệnh nhiều năm như vậy mà vẫn luôn chăm rất nghiêm túc."
Hộ sĩ nhỏ cảm thán: "Quả là người đàn ông tốt mà!"
Y tá trưởng ném cho cô một ánh nhìn khinh bỉ: "Được rồi, đừng mê trai như vậy nữa, cuối tuần này cha của cậu ấy phải làm một cuộc phẫu thuật lớn, em đi kiểm tra kho máu của bệnh viện xem, nếu không đủ thì phải đến ngân hàng máu lấy thêm."
Hộ sĩ nhỏ nói: "A? Xin trực tiếp luôn hả chị? Có thể để người nhà hiến máu hỗ trợ được mà."
Y tá trưởng khựng lại, cô do dự một lúc lâu rồi mới nói: "Nếu sau này em còn phụ trách giường bệnh 06 thì chị có chuyện này phải nói với em, để tránh về sau lúc cô giao tiếp với bệnh nhân lại xảy ra vấn đề."
"Dạ? Có chuyện gì vậy chị?"
"Tiểu Thẩm với cha của cậu ấy không có quan hệ huyết thống, cậu ấy không phải là con trai ruột bị bệnh nhân, cho nên khi em nói chuyện với bọn họ thì phải chú ý tránh đề tài này đi."