- Được rồi. Chuyện này để tôi xử lý trước. Cậu cứ đưa người về đi.
Môi mỏng khẽ nhếch lên, Hạ Tuấn Thiên đáp:
- Tôi đưa người về lỡ may ba bao che cho Mộc Nhã Kỳ rồi đưa cô ta đi chốn thì sao? Tốt nhất là ba nói cô ta ra đây đi như vậy không phải đỡ mất thời gian của đôi bên hay sao?
Mộc Tử Lẫm vẫn kiên quyết nói:
- Để tôi nói chuyện với con bé trước.
Thấy thái độ không mấy hợp tác của Mộc Tử Lẫm. Đôi lông mày Hạ Tuấn Thiên nhíu lại. Anh quay lại nhìn cảnh sát trưởng.
- Nếu ba đã muốn vậy thì chúng tôi phải dùng biện pháp khác thôi. Bao che cho tội phạm thì cũng được coi là đồng loã đó ba à.
Nói xong, cảnh sát trưởng đưa giấy tờ của mình ra trước mặt Mộc Tử Lẫm và Lộc Kim Hạ.
- Tôi là An Gia Tuệ-là cảnh sát trưởng của thành phố. Nhận được lệnh, tôi đến để bắt giữ Mộc Nhã Kỳ. Nếu ông bà có ý chống đối, ngăn cản chúng tôi làm nhiệm vụ vậy thì chúng tôi sẽ dùng biện pháp mạnh. Mong ông bà hợp tác.
An Gia Tuệ vừa dứt lời, mấy người cảnh sát nữa liền đi lục soát nhà. Nhìn những con người đang lục tung nhà mình lên, Mộc Tử Lẫm vô cùng tức giận. Ông ta chỉ tay vào mặt của Hạ Tuấn Thiên rồi quát:
- Chúng mày dám làm vậy sao? Đây là Mộc gia không phải nơi chúng mày thích làm gì thì làm. Mau cút hết cho tao.
Đáp lại lời chửi bới của ông ta chỉ là một nụ cười đầy khinh bỉ của Hạ Tuấn Thiên. Việc mà anh muốn làm sẽ chẳng có ai có thể ngăn cản được anh.
Chỉ với năm phút ngắn ngủi, Mộc Nhã Kỳ đã được một cảnh sát kéo ra. Cô ta ra súc vùng vẫy, miệng không ngừng la hét:
- Mau buông ra. Các người không có quyền bắt tôi đi. Mau buông ra.
Lộc Kim Hạ thấy con gái mình bị kéo đi một cách đầy thô bạo, bà ta trong lòng rất đau xót vội vàng quỳ xuống dưới chân của Hạ Tuấn Thiên mà cầu xin:
- Hạ Tuấn Thiên coi như tôi xin cậu. Tiểu Kỳ con bé vẫn còn nhỏ không hiểu chuyện. Cậu rộng lượng bỏ qua cho nó. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà. Nó cũng là em vợ của cậu không lẽ cậu đành lòng bắt nó đi như vậy.
Những lời nói của Lộc Kim Hạ cũng rất xúc động đấy nhưng với Hạ Tuấn Thiên thì đây chẳng là gì cả, anh cũng chẳng thèm để tâm đến những lời nói ấy. Với anh chỉ có vợ anh mới khiến anh phải quan tâm đến mà thôi.
Thấy cầu xin Hạ Tuấn Thiên không thành, Lộc Kim Hạ vội quay sang phía của Mộc Tử Lẫm vẫn im lặng nãy giờ. Nước mắt bà ta đã rơi ướt nhoè đi cả lớp trang điểm.
- Mình à, mình mau cứu con gái của chúng ta đi. Cuộc đời nó không thể bị huỷ hoại như vậy được. Mình à, dù sao nó cũng là con gái của chúng ta mà, cứu con bé đi mình. Em xin mình đó!
Trái lại với sự kỳ vọng của Lộc Kim Hạ rằng Mộc Tử Lẫm sẽ nói giúp để bảo vệ cho Mộc Nhã Kỳ thì ông ta lại dửng dưng nói:
- Từ nãy đến giờ là quá đủ rồi. Việc của nó làm để nó tự chịu. Tôi không có nghĩa vụ phải bảo vệ nó.
Nói xong, Mộc Tử Lẫm đi về phía ghế sofa nhàn nhã uống trà. Lúc này Mộc Nhã Kỳ như chết lặng. Cô ta không thể nào nghĩ rằng Mộc Tử Lẫm lại vô tình đến thế. Dù sao trong người cô ta cũng đang chảy dòng máu của ông mà. Lúc hoạn nạn mới biết chỉ có mẹ mới là người yêu thương mình vô điều kiện. Mẹ có thể hy sinh tất cả cho mình. Nghĩ đến đây, Mộc Nhã Kỳ không kiềm được nước mắt của mình nữa. Cô ta âm thầm rơi những giọt nước mắt nhìn Lộc Kim Hạ ở dưới đất cũng đang khóc nấc lên vì mình. Lúc này, cô ta không phản kháng lại nữa, giọng nói cũng lạc đi nhiều:
- Mẹ à, mẹ mau đứng lên đi. Con sẽ không sao đâu, mẹ đừng lo cho con mà.
Cảnh tượng thương tâm trước mắt khiến bao người ở đấy phải cảm động theo. Nhưng riêng Hạ Tuấn Thiên, mặt anh vẫn lạnh tanh không chút gợn sóng.
- Xong chưa? Mau đi thôi chứ ở đây hơi lâu rồi đấy. Phí thời gian quá. Vợ tôi còn đang đợi tôi về chăm sóc cô ấy đây.
Khi cảnh sát định đưa Mộc Nhã Kỳ đi thì Mộc Minh cũng vừa về tới nhà. Nhìn chị mình bị người của Hạ Tuấn Thiên đưa đi. Cậu ta kinh ngạc, khuôn mặt lộ vẻ tức giận chạy đến túm lấy cổ áo của anh.
- Anh làm gì vậy? Sao lại đưa chị ấy đi? Tôi bảo anh phải bảo vệ chị Tử Niên sao anh lại muốn bắt chị tôi?
Hạ Tuấn Thiên kéo tay Mộc Minh ra rồi nói:. Đam Mỹ Hiện Đại
- Chị cậu phạm tội nên bị bắt chứ tôi cũng đâu muốn bắt chị cậu đâu.
- Phạm tội?
- Đúng vậy. Nếu cậu muốn biết rõ hơn thì vào trong kia xem giấy tờ tôi để lại đấy. Xem xong mà cậu vẫn còn thắc mắc nữa thì đến tìm tôi. Tôi giải đáp cho cậu. Giờ tôi phải đi rồi.
Hạ Tuấn Thiên cùng cảnh sát rời đi. Mộc Minh liền vội chạy vào nhà. Nhìn mẹ mình thơ thẩn ngồi bệt dưới sàn nhà còn người cha kia vẫn đang thảnh thời xem báo. Giấy tờ mà Hạ Tuấn Thiên nói đến rơi lung tung dưới sàn. Đỡ mẹ mình đứng dậy, cậu cất tiếng hỏi: